Biết em có người mới nhưng tôi vẫn chẳng chịu quên mọi chuyện
Điều quan trọng nhất khiến tôi không đủ can đảm xoá hết thông tin về em vì biết em còn yêu tôi.
Ảnh minh hoạ
Chúng tôi yêu nhau từ những năm cấp ba, tình yêu đầu trong sáng và đẹp đẽ. Có mơ mộng, có hẹn thề như bao nguời khác, hai đứa hợp nhau lắm, chẳng bao giờ cãi vã, to tiếng, từng nghĩ rằng cả hai là một cặp trời sinh. Hết lớp 12 tôi quyết định đi du học, không phải không yêu em nhưng tôi thấy mình còn trẻ, nên đi khám phá thế giới, tạo lập sự nghiệp cho bản thân. Em không cản được tôi nhưng hứa nhất định sẽ chờ tôi về.
Xa mặt cách lòng, đi du học tôi bị sốc văn hoá, ngập trong lo lắng về tuơng lai, tự thi vào đại học của một đất nuớc xa lạ bắt tôi phải cố gắng rất nhiều, cả đi làm thêm để trang trải cuộc sống đến nỗi ngày tôi ngủ đuợc 3-4 tiếng, cộng thêm chênh lệch múi giờ nên tôi chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến em nữa. Tôi nghĩ đến chia tay. Còn em, em hơn tôi một tuổi, sẽ ra truờng sớm hơn tôi nhiều. Em dễ thuơng, hiền lành, quanh em lúc nào cũng hàng tá những anh chàng khác quan tâm, chia tay để giải thoát cho cả hai, để nguời khác quan tâm em hơn. Thế rồi chúng tôi chia tay sau 4 năm yêu nhau mà hết 2 năm là yêu xa.
2 năm trôi qua từ lúc ấy, tôi đã quen cuộc sống hơn, có học bổng, đậu vào trường đại học tốt, cuộc sống cũng tốt hơn nhưng vẫn nhớ em rất nhiều, nhiều lắm. Rồi một ngày tôi đọc đuợc những dòng nhật ký của em trong tài khoản mạng xã hội chung chúng tôi từng lập. Tôi biết đuợc suốt hai năm qua, dù em đã chấp nhận yêu một anh chàng sống gần phòng trọ nhưng vẫn yêu và nhớ tôi rất nhiều. Tôi biết rất nhiều lần em làm nguời ta buồn vì nhớ tôi, em cũng nói thẳng với nguời ta rằng vẫn yêu tôi. Gần đây, chúng tôi nhắn tin lại, những dòng tin nhắn truớc khi đi ngủ hay chào buổi sáng, cảm giác như chưa từng chia tay vậy. Tôi như sống lại những quá khứ đã ngủ quên 2 năm trời, như sự giải toả cho nỗi nhớ da diết bị dồn nén nhiều ngày tháng. Tôi nhận ra 2 năm không đủ để quên em, cũng cảm nhận rõ ràng em vẫn yêu tôi như xưa.
Giờ anh chàng kia vẫn là nguời sống gần em nhất, chăm sóc những lúc em đau ốm, quan tâm khi em buồn. Em nói nhiều lúc muốn chia tay nhưng anh chàng ấy cũng là nguời si tình, tốt bụng, anh ta nhất quyết không chịu, quyết đợi đến lúc em quên tôi. Tôi không dám nói với em hãy chia tay nguời kia đi, như thế chẳng khác nào tôi là kẻ phá đám nhưng cũng không dám can đảm cắt hết liên hệ với em, tôi biết mình nhớ em nhiều lắm. Điều quan trọng nhất khiến tôi không đủ can đảm xoá hết thông tin về em vì biết em còn yêu tôi.
Video đang HOT
Mấy hôm nay chúng tôi nói chuyện bình thuờng nhưng luôn tránh né đề cập đến anh chàng kia, cố đề cập đến tương lai sẽ như thế nào. Tôi thỉnh thoảng gợi cho em suy nghĩ, lựa chọn nhưng em bảo mệt mỏi lắm, cứ tạm thời như hiện tại đã. Tôi biết em cũng rất khổ tâm, chẳng dễ gì làm đau chàng trai ở gần, hiền lành, si tình, nhưng mặt khác em lại dành tình yêu cho tôi, một thằng con trai du học, ở xa tít. Giá như tôi ở gần em lúc này chắc mọi chuyện sẽ dễ hơn. Tôi cũng không chắc lời đề nghị quay lại của mình bây giờ có giá trị gì không khi tương lai của một du học sinh sẽ còn 4-5 năm nữa phiêu bạt. Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Giận mẹ vì cha mới mất đã có người mới, con trai điếng người khi thấy hành động này
Sau khi cha tôi qua đời, mẹ tôi nhất quyết muốn ở lại ngôi nhà cũ ở quê. Cho dù vợ chồng tôi đã hết lời khuyên bảo nhưng bà vẫn không chịu lên thành phố sống cùng con cháu.
Sợ mẹ ở đây một mình buồn, tôi liền mua cho bà một chiếc di động, cũng là để khi nào có việc cần bà có thể gọi cho tôi. Mẹ tôi do dự hồi lâu mới nhận, tôi biết bà buồn khi nghĩ đến cảnh từ nay về sau cô độc một mình nơi quê nghèo không ai chuyện trò cùng. Nhưng tính mẹ tôi vốn rất kiên quyết, tôi đành chiều theo ý bà và tự nhủ hàng tuần sẽ đưa cả gia đình về quây quần bên bà.
Từ ngày có chiếc di động, mẹ cũng rất ít gọi điện cho tôi. Trong lòng phận làm con như tôi cứ thấy không yên, lại lo nhỡ mẹ tôi ốm đau bệnh tật mà không ai biết. Ngay hôm sau, tôi lái xe về quê và cậy nhờ bác hàng xóm kế bên thỉnh thoảng chạy qua chạy lại để ý giúp mẹ tôi. Vài lần về quê thăm bà sau đó, thấy mẹ tôi dù ở một mình nhưng nhà cửa, vườn tược bà vẫn dọn dẹp gọn gàng, cơm nước cũng đầy đủ như thường nên tôi cũng thấy đỡ lo. Tôi vẫn không ngừng khuyên mẹ tôi sớm bán căn nhà cũ này đi để lên thành phố ở cho vợ chồng tôi tiện bề chăm sóc, nhưng bà vẫn kiên quyết lắc đầu.
Người trong thôn ai cũng nói mẹ tôi thật có phúc khi sinh được đứa con hiếu thuận như tôi. Mỗi lần tôi nhắc đến việc muốn đón mẹ tôi lên thành phố, bà đều nói rằng bà sống ở quê mấy chục năm đã quen, khi bố tôi vừa qua đời, bà luôn nằm mơ thấy ông về. Mẹ tôi sợ rằng nếu bà lên thành phố ở với vợ chồng tôi, nhỡ bố tôi lại về nữa, một mình ông cô đơn ở đây đến cửa nhà cũng vào được thì tội lắm. Nghe mẹ tôi nói xong, trong lòng tôi càng thêm khó chịu, khóe mắt cay cay.
Lại một buổi cuối tuần nữa, tôi về quê thăm mẹ. Vừa về đến ngõ, bác hàng xóm đã kéo tôi lại và nói, dạo này hay có ông An cùng thôn qua chơi với mẹ tôi, bác hàng xóm thấy hai người tuổi tác đều cao, nói chuyện có vẻ hợp nên có nói riêng với ông An để mong ông thỉnh thoảng qua nói chuyện động viên mẹ tôi cho khuây khỏa và có vẻ ông An cũng đồng ý với chuyện này.
Tôi cũng biết ông An. Ông vốn là thầy giáo làng nghỉ hưu. Vợ ông mấy năm trước đã qua đời trong một vụ tai nạn xe. Ông sinh được hai đứa con một gái một trai hiện đều đang làm việc trên thành phố, giờ ông cũng là người già sống một mình. Bác hàng xóm cũng nói thêm, vì tôi không ở nhà thường xuyên với mẹ tôi nên nếu có thể, hãy suy nghĩ thoáng ra và sang nói chuyện với ông An để ông thường qua chơi với mẹ tôi, hai người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Nghe đến đây, lòng tôi cũng nóng lên, nhưng tôi vẫn muốn biết cảm xúc của mẹ mình trước. Bác hàng xóm nói rằng, nhiều lần bác khuyên bảo mẹ tôi nhưng trong lòng bà vẫn không quên được bố tôi: "Haizz! Người chết không thể trở về, mẹ cháu vẫn còn phải sống tiếp, sao cứ phải tự làm khổ mình như thế chứ!"
Nhưng chung quy, lần về quê này tôi vẫn chưa thể mở miệng nói với mẹ về chuyện với ông An. Đến khi lên thành phố, mỗi đêm nằm trên giường tôi lại cứ suy nghĩ mãi về chuyện này. Giữa tuần, tôi nhận được điện thoại của bác hàng xóm, rằng mẹ tôi không chịu sống với ông An là có nguyên nhân cả.
Người trong thôn ai cũng nói trong lòng bà ngoài người chồng đã mất thì vẫn còn một người khác. Mỗi đêm bà đều gọi điện thoại nói chuyện rất lâu với người ta. Nghe vậy, tôi bỗng thấy giận dỗi vô cùng. Trước đó, dù muốn mẹ và ông An chăm sóc lẫn nhau, nhưng trong lòng tôi vẫn còn mâu thuẫn. Có ông trời mới biết, lúc nghe thấy bác hàng xóm nói mẹ tôi không chấp nhận chuyện đó vì vẫn nhớ đến người cha đã mất của tôi, tôi đã thở phào nhẹ nhõm ra sao.
Nhưng chuyện bà có người khác này tôi không thể nhịn được, dù sao cha tôi qua đời còn chưa được một năm mà.Tôi quyết định cuối tuần này về quê sẽ nói rõ mọi chuyện với mẹ.
Cuối tuần đó về quê, mãi cho đến tối tôi vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện riêng với mẹ. Từ ngày bố tôi mất, rất hiếm khi tôi trông thấy nụ cười của mẹ, giờ thấy bà hiếm hoi lắm lộ ra khuôn mặt tươi vui với các cháu, tôi không nỡ cắt ngang. Tôi nghĩ thôi để ngày mai rồi nói vậy.
Đến nửa đêm, lúc đang mơ màng ngủ, tôi bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện bên phòng mẹ. Âm thanh rất nhỏ, rất nhẹ, như đang dặn dò điều gì đó. Tôi cố gắng nghe, quả thật đúng là tiếng mẹ tôi đang nói chuyện điện thoại với người khác. Tôi nghe thấy mẹ tôi vừa khóc vừa dặn "người kia", trời lạnh nhớ mặc thêm quần áo, nhớ chăm sóc bản thân...Nghe đến đây, nước mắt tôi vô thức chảy ra, thôi thì coi như mẹ tôi từ nay về sau có người bầu bạn sẽ bớt cô đơn hơn, phận làm con như tôi cũng nên nghĩ cho mẹ.
Qua một lúc lâu, tôi vẫn thấy mẹ nói chuyện với người bên đầu dây kia, thỉnh thoảng xen lẫn cả tiếng khóc nấc nhẹ của bà. Tôi bỗng thấy tò mò, không biết mẹ tôi nói gì mà lâu vậy, thế là tôi đứng dậy áp tai vào tường.
Không gian ban đêm vốn rất yên tĩnh, lúc này rốt cục tôi đã nghe rất rõ, suýt chút nữa đã không kìm chế được khóc òa lên. Tôi vội vàng che miệng, sợ tiếng khóc của mình quá lớn sẽ khiến mẹ tôi nghe thấy. Hóa ra người mà mẹ tôi vẫn hỏi han dặn dò ân cần qua điện thoại bấy lâu nay, chẳng phải ai khác chính là người cha quá cố của tôi. Tôi hối hận vì đã nghi ngờ bà, tôi cũng thương bà vô cùng.
Ngày hôm sau, tôi cũng không vội vã lên thành phố như mọi lần, mà nhẹ nhàng ôm lấy mẹ tôi và nói: "Mẹ, sau này con sẽ thường xuyên về đây trò chuyện và ở bên mẹ để mẹ không còn cô đơn nữa. Đến tối con cũng sẽ cùng mẹ gọi điện cho bố."
Suy ngẫm:
Người già sợ nhất cô đơn, nếu hiểu những người làm con cái xin hãy thương họ. Tình thương ấy không đánh đổi bằng những khoản tiền lớn, ngôi nhà cao sang hay quà bánh đắt tiền mà chính là... thời gian. Cái họ cần nhất chính là con cháu tranh thủ thời gian để về trò chuyện, quan tâm chăm sóc, gần gũi bên họ.
L.Ying/Theo thethaovaxahoi.vn
Hai chị em Phần 15 Nhớ chứ nhưng tôi không làm gì cô ta Hãy đưa Bin đi xét nghiệm đi nếu nó là con anh xin hãy cho nó ở lại Còn nếu không phải thì sao Thì chúng tôi sẽ đi ngay Rất tiếc tôi không quen chị cô Hay là bây giờ cô không còn chỗ dựa lại muốn dựa vào tôi (anh ta tiến...