Bị người tình bỏ rơi: Đọc xong bài viết này bạn sẽ thấy chia tay lại hóa hay
Bị người tình bỏ rơi, hay bị “ nửa kia” phản bội đã khiến nhiều người đau đớn tưởng như muốn chết đi sống lại. Làm sao để sớm vượt qua nỗi đau này?
Rơi vào trạng thái tồi tệ khi bị bỏ rơi
Thật đau lòng khi bị một người mình từng yêu, từng xem là tất cả thế giới này bỏ rơi, hay phản bội và đã có những tâm sự đau lòng thế này:
- Cư đêm đên tôi lại thây cuôc sông của mình thật buồn bã, bi ai. Nhiều khi tôi ngôi cô độc trong một góc u quạnh và nghĩ vê nhưng chuyên đã xảy ra. Càng nghĩ càng thấy bản thân có quá nhiêu nhưng khiêm khuyêt. Cảm xúc chung là buồn vì không có ai ở bên cạnh, đau vì mình đã đặt hết tin tưởng vào “nửa kia”, thế mà lại mất.
- Bị bỏ rơi cảm giác vô cùng tồi tệ, nỗi cô độc, chán nản bao trùm như những cái dằm đâm sâu vào đầu mình, khiến mình không sao chịu nổi. Những bế tắc, những khó khăn quá nhỏ nhặt mà mọi người xung quanh không thể chạm đến, không thể quan tâm đến cứ hàng ngày, hàng giờ hủy hoại cả tâm hồn, và thân xác của mình. Mình không hiểu nổi vì sao mình lại tồn tại ở cuộc sống này? Thế giới này có ai cần mình không? Làm sao có thể sống khi bế tắc dồn dập thế này…
- Đáng nhẽ phải làm gì đó để cố làm mình vui, cố vui vẻ tinh thần, nhưng càng cố thì càng không được. Càng gắng gượng chịu đựng càng thấy mình cạn kiệt năng lượng. Cuộc đời mình chưa dài, nhưng có cảm giác mình đã sống cô đơn quá lâu rồi. Mình thấy thích làm mọi thứ một mình mà không cần đến ai. Mọi thứ diễn ra quanh mình quá vô vị…
Nhiều người trong số chúng ta khi rơi vào tình trạng bị vợ/ chồng/ người yêu bỏ rơi, hoặc bị người rất yêu thương phản bội, khiến cả một thời gian dài có cảm giác buồn bã đến vô vọng, thấy mình thật tệ hại, nhiều khiếm khuyết, chán ngán… từ đó đánh mất niềm tin trong tình yêu… Làm sao để sớm thoát khỏi những cảm xúc đau khổ, tiêu cực hiện hữu liên tiếp trong mình?
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Trong tình yêu, hay hôn nhân khi bạn gặp phải người đàn ông tồi, thì không phải là bạn không tốt, chỉ đơn giản là bạn không phải là người họ muốn đối xử tốt. Chia tay chính là mở đầu cho một khởi điểm mới, bởi người này đi chính là nhường bước cho người khác tốt hơn đến với bạn. Vì vậy bạn đừng vội vàng bi quan để rồi đánh mất bản thân mình. Vội vàng thường mắc sai lầm, và cuộc sống này sẽ rất thanh thản nếu bạn suy nghĩ dễ dàng hơn, chậm rãi hơn.
Nếu chia tay vì có người thứ ba xen vào chuyện tình cảm thì lỗi chẳng phải do bạn, cũng chẳng phải do người thứ ba nên không cần oán hận. Hận thù sẽ chỉ khiến bản thân bạn thêm mệt mỏi. Hãy nghĩ đơn giản là người thứ ba sẽ không thể tồn tại nếu người đàn ông của bạn không thay lòng, đổi dạ. Và người thay lòng, đổi dạ rồi thì bạn không cần luyến tiếc. Hãy ngẩng cao đầu và bước tiếp, không cần phải quay lại.
Đàn ông trăng hoa là do họ chưa gặp được người phụ nữ khiến cho họ cam tâm tình nguyện thay đổi. Đàn ông sẽ an phận khi gặp được đúng người. Vì vậy ở bên bạn mà đàn ông trăng hoa là do bạn không phải là người phụ nữ của họ. Bản thân bạn cũng thuộc về một người khác tuyệt vời hơn, chứ không phải bạn không xứng đáng.
Khoảng cách xa xôi không phải là lí do để chuyện tình cảm phải kết thúc, mà khoảng cách giữa lòng người với lòng người mới là lí do tạo nên một kết cục. Yêu xa cũng là một thử thách, không hoàn thành được thử thách đó là do tình yêu chưa đủ sâu đậm, và tan vỡ là chuyện bình thường. Những tổn thương hay đau khổ hôm nay chưa là gì với những thứ chờ đợi đằng sau cuộc tình đó, và không có nỗi đau nào là đau nhất, chỉ có nỗi đau hơn.
Nếu bạn để mất kiểm soát cảm xúc chính là hại thân, hại gia đình, hại bạn bè, được – mất ngay trước mắt, rõ ràng và chân thực. Vì vậy không nên vì người khác mà chìm đắm trong đau khổ, hận thù, bởi người bị dày vò đau khổ nhất chính là bản thân mình, chứ không phải những người bỏ ta đi.
Cũng đừng tự cho mình cái quyền được yếu đuối, rồi tự đi tìm cho mình một điểm tựa. Rồi một ngày nào đó điểm tựa ấy biến mất, bạn sẽ ra sao? Đi tìm cho mình một điểm tựa mới ư? Liệu cuộc sống có dễ dàng như vậy?
Chúng ta cần bao nhiêu lâu để tiếp nhận một sự thật bị vợ/ chồng/ người yêu bỏ rơi, phản bội? Có thể là một giây, một phút, một tháng, một năm, hay thậm chí cả đời, vì nó phụ thuộc vào việc trái tim bạn có thật sự chấp nhận điều đó hay không. Vì vậy bạn đừng tạo cho mình một khái niệm “sống không thể thiếu…”, nếu không một ngày nào đó chính bạn sẽ lại tự làm tổn thương bản thân một lần, hai lần, rồi nhiều lần khác nữa.
Ảnh minh họa
Đời sẽ thanh thản, nếu như lòng an yên. Đời sẽ bình yên, nếu như tâm coi mọi thứ bình thường. Vui vẻ, hạnh phúc và ngẩng lên bước tiếp, ấy đã là thành công. Cuộc sống bớt nghĩ, bớt âu lo thì đời thêm vui. Hãy tự tin rằng bạn đủ mạnh mẽ và bản lĩnh để có thể sống tự lập mà không cần một bất cứ ai, độc lập về mặt vật chất, độc lập về mặt tâm hồn.
Cuộc sống do bạn lựa chọn, do chính bạn tự quyết định, mà quyết định ấy đến từ con tim và lý trí. Nhưng bạn đừng để con tim lộng hành, cũng đừng để lý trí chuyên quyền. Bạn hãy ngẩng đầu đi tiếp, yêu trọn vẹn, nồng cháy… nhưng đừng bao giờ cho đi hết mà hãy giữ lại một chút gì đó cho bản thân (một chút tự tin, một chút độc lập, một chút quyết đoán…). Yêu không phải để sống không thể thiếu nhau. Yêu nhau là khi hai trái tim hòa cùng một nhịp, khi trái tim và lý trí của cả hai tương thích mà phù hợp.
Bị vợ/ chồng/ người yêu bỏ rơi hay phản bội cảm giác sẽ không hề dễ chịu, nhưng đừng vì thế mà đánh mất niềm tin vào tình bạn, mà hãy tìm cho mình những người bạn tốt, đối xử chân thành với họ, rồi một ngày họ sẽ nhận ra sự chân thành và đáp lại tình cảm của bạn. Cũng đừng vội cưới người bạn cần, đừng cưới người bạn không thể sống thiếu. Hãy cưới người bạn thấy phù hợp, và phù hợp là thế nào thì chỉ có bạn mới trả lời được. Không khó đâu, nhưng bạn hãy để trái tim và lý trí cùng mách bảo.
Hạnh phúc nằm trong tầm tay của bạn, hãy sống chậm lại, nghĩ khác đi, và yêu thương nhiều hơn thì hạnh phúc rồi sẽ đến với bất kỳ ai xứng đáng. Chúng ta ai rồi cũng sẽ thuộc về một người phù hợp, gặp sai người là một cách nhanh nhất thúc đẩy số phận để gặp được một người xứng đáng hơn. Nhưng bạn phải làm chủ cảm xúc, làm chủ cuộc đời và chắc chắn bạn sẽ thành công.
Tưởng là đồ chơi trẻ con, mẹ chồng lấy "bảo bối" của tôi cho cháu nghịch khiến tôi ngượng tím mặt
Giật vội món "bảo bối" từ tay mấy đứa trẻ, tôi chạy thẳng vào nhà trước sự ngỡ ngàng của mẹ chồng và mấy bà hàng xóm.
Đúng là chỉ có làm phụ nữ mới hiểu được nỗi khổ mỗi khi "đến tháng". Tôi chẳng cho ai biết chuyện tế nhị của riêng mình vì cứ đến ngày "đèn đỏ" là tôi mệt muốn chết đi sống lại, đau bụng không thể tả, khổ sở vô cùng.
Sau bao năm gắn bó với các thể loại băng, nghe mọi người khuyên mãi tôi mới chuyển sang dùng thử cốc nguyệt san. Bỏ ra gần 1 triệu cho cái cốc nhựa bé tí tôi cũng thấy xót, nhưng sau 1 lần dùng thì tôi chính thức mê mệt món đồ kỳ diệu này, coi nó như "bảo bối" bất ly thân. Tôi cất nó cẩn thận trong phòng ngủ, đến ông xã cũng không dám đụng vào.
Ấy thế mà mẹ chồng tôi lại là người đầu tiên làm tôi phát khóc vì cái cốc!
Chồng tôi mới đón mẹ ở quê lên chơi, tiện nhờ bà trông giúp con trai đang được nghỉ học do dịch bệnh. Có mẹ chồng giúp chăm con nấu nướng, mới được 1 tuần thôi mà tôi sướng phát điên. Cứ đi làm về là thảnh thơi đi tắm, ngồi chơi với con một chút là có đồ ăn thơm phức tận miệng, tối yên tâm đặt lưng ngủ sớm vì con trai chỉ thích quấn bà.
Cho đến một buổi chiều nắng đẹp, mẹ dỗi tôi không thèm nói chuyện đã 3 hôm rồi.
(Ảnh minh họa)
Tất cả bắt đầu từ pha giật mình của tôi khi vừa đi làm về. Mẹ chồng tôi ngồi hóng mát ở cửa, "buôn dưa" với mấy bà giúp việc hàng xóm, đằng trước là con trai tôi đang đùa nghịch với mấy đứa trẻ cạnh nhà. Đó là một khung cảnh thực sự bình yên, cho đến khi tôi nhìn thấy vật gì đó màu hồng sặc sỡ trong tay con trai mình.
Ôi trời ơi, đúng là cái cốc nguyệt san của tôi rồi! Tại sao nó lại chình ình giữa ngõ thế kia??? Tôi đã cất kỹ lắm rồi cơ mà, sao con tôi lại có thể lôi ra nghịch được? Và chuyện kinh khủng hơn chính là con bé 2 tuổi nhà hàng xóm đã túm được chiếc cốc, rồi nó chuẩn bị... nhét vào mồm.
Tôi ném vội túi xách, lao đến giật ngay chiếc cốc lại. Con bé khóc ré lên làm mấy bà hàng xóm hốt hoảng. Mẹ chồng tôi cũng ngỡ ngàng hỏi có chuyện gì, tôi ngượng chín mặt không biết trả lời sao, cắm đầu đi thẳng vào trong nhà. Con trai tôi chạy theo nằng nặc đòi chiếc cốc, tôi quát nó mấy câu làm nó lại quay sang ăn vạ bà nội.
Vừa cất lại chiếc cốc vào tủ quần áo thì mẹ chồng bật cửa phòng xông vào. Bà hỏi tôi tại sao lại quát bọn trẻ không cho chúng nó chơi, tôi hít thở một hơi mới dám giải thích cho bà hiểu. "Đấy là đồ nhạy cảm của người lớn mẹ ạ, đến kỳ kinh con mới dùng. Con vệ sinh sạch sẽ rồi nhưng nó không phải đồ chơi, không đem ra cho bọn trẻ nghịch được đâu mẹ".
Mẹ chồng tôi vẫn chưa hiểu vấn đề, bà hỏi đi hỏi lại là món đồ bé tí ấy có gì mà ghê gớm. Nói qua lại một hồi, bà bỗng lăn đùng ra giận: "À thế hóa ra cô chê tôi nhà quê không biết gì, cái thứ vớ vẩn đấy mà 1 triệu cơ á, tôi chả tin! Cô thấy tôi tự ý lấy đồ ra cho thằng Bê nó chơi nên cô kiếm cớ đuổi tôi về đúng không, được rồi, từ giờ tôi chẳng đụng vào cái gì trong nhà cô nữa!".
Tôi xin lỗi mẹ chồng liên tục, nhưng bà tự ái im lặng suốt 3 ngày liền. Tôi nhờ cả ông xã nói giúp, nhưng bà vẫn nhất quyết không tha thứ, năn nỉ gãy lưỡi bà cũng không thông cảm cho tôi.
Có chị em nào từng gặp cảnh éo le như tôi vậy chưa? Theo chị em thì do tôi nhạy cảm quá, hay là mẹ chồng tôi bị cổ hủ quá?
Mỗi sáng mở cửa nhà, tôi bực bội khi thấy cảnh hai đứa cháu nheo nhóc đứng đợi trước cổng Thấy cháu đáng thương mà bỏ rơi, không quan tâm thì tôi không làm được. Mà cứ kiểu này, tôi thành bảo mẫu của tụi nhỏ thật quá. Chị dâu tôi suốt ngày chỉ biết đi làm để kiếm tiền. Trong mắt chị ấy, tiền mới là chân ái, là giá trị của cuộc sống. Vì thế, chị ấy làm ngày làm đêm,...