Bị người khác trêu nghẹo, cố chạm vào ngực vợ, chồng tôi vẫn tảng lờ không nhìn thấy
Rồi nó cố chạm vào bộ ngực của tôi, đến lúc này tôi tức điên với hai thằng đàn ông, nhưng cố kìm lại để xem chồng phản ứng như thế nào vậy mà anh vẫn im lặng. Mỗi lần sánh vai cùng chồng đi đâu đó ai cũng đùa câu:
- Nhìn mày khôn ngoan hoạt bát vậy mà lại lấy thằng chồng khờ khạo nhút nhát quá vậy.
Anh mang cái tên Hùng Dũng chỉ nghe thấy người ta phát sợ, vậy mà lại nhát gan phát khổ phát sở. Hồi còn yêu nhau có lần anh đến nhà tôi chơi đến 12h đêm rồi hai đứa ngồi không còn chuyện gì để nói nữa, móng tay anh đã cắn đến rứa máu rồi mà chưa chịu về. Ngồi lâu suốt ruột buồn ngủ tôi nhắc khéo bảo anh về, lúc đầu anh còn nói là nhớ tôi nên ngồi chơi lúc nữa, đã muộn lắm rồi tôi không chờ được nữa liền đuổi anh về thì anh bảo:
- Lúc sớm anh đến đây bọn thanh niên khu phố em dọa sẽ ném xe anh xuống sông nên anh sợ không dám về.
- Trời tưởng anh yêu em nhiều ai ngờ sợ mấy thằng choai choai, em bó tay với anh đấy, đi em dẫn về nhà.
Tôi dẫn anh qua một đoạn chẳng thấy thằng nào chỉ có mỗi mấy chú an ninh và người bán hàng ăn đêm liền để anh tự về thì anh bảo:
- Thôi nhà anh gần thôi em dẫn anh về nhà luôn anh sợ ma lắm.
- Ôi em hết thuốc chữa cho anh rồi đấy, đường thành phố sáng trưng thế này mà còn sợ ma.
Từ đó mỗi khi anh về muộn tôi thường phải dẫn về vậy đấy, mà chẳng hiểu sao tôi lại yêu anh ta chứ một người chẳng xứng với nam nhi đại trượng phu một chút nào.
Khi về làm vợ anh ấy rồi tôi thấy mình chẳng khác gì người chồng, tôi nói gì là anh làm theo răm rắp nhiều lúc ghét mặt quá tôi chửi anh xơi xơi mặc cho mẹ chồng ngồi ngay bên cạnh, nhiều lúc tôi còn cáu luôn cả mẹ chồng. Mỗi lần tôi nóng giận như vậy anh chỉ biết im lặng lảng đi chỗ khác cho yên chuyện mẹ chồng thấy bực bội thay con liền chửi lại con dâu nhưng tôi chẳng sợ gì hết. Có lần chồng đi nhậu với bạn bè về bị ngã ở đâu mặt mũi bị xây xát rớm máu khiến tôi tức điên người đuổi anh ra khỏi nhà để lần sau không dám tái phạm. Mẹ chồng từ trong phòng chạy ra kéo con trai lại và chửi tôi:
- Đây là nhà mẹ con mình con không phải đi đâu hết cả, có mẹ ở đây xem vợ con dám làm gì.
- Thôi mẹ ạ, vợ con cũng vì yêu thương lo lắng cho con nên mới nóng giận vậy, để con qua nhà bạn ngủ khi nào vợ hết giận con về với mẹ.
Video đang HOT
- Tính mày cứ nhu nhược như thế này thảo nào vợ mày cưỡi lên đầu lên cổ mẹ con mình là phải.
Nói rồi mẹ chồng quay ngoắt mặt trở lại phòng còn chồng tôi thì ngoan ngoãn bước ra khỏi nhà trong đêm tối. Trong lòng tôi thấy mình có vẻ hơi quá đáng không biết anh ra đường trong đêm có bị ai bắt nạt không đây, tự nhiên tôi thấy lo cho anh quá. Giá mà lúc tôi mắng chửi anh thì anh tát cho tôi vài cái chắc tôi sẽ sợ xanh mắt lại mà không dám cứng cổ với mẹ con anh, đằng này anh cứ nhún nhường tôi càng lấn tới. Chính thái độ yêu vợ hay sợ sợ thái quá của anh khiến tôi buồn lắm, thực sự tôi không muốn là một người phụ nữ ghê gớm ăn hiếp chồng và mẹ chồng đâu mà chính anh đang tạo điều kiện cho tôi làm điều đó.
Hôm ấy trời nóng quá nên vợ chồng tôi rủ nhau đi tắm biển cho thoải mái, tôi và anh đang bước chân trên cát với bộ đồ tắm nóng bỏng, từ đâu có một thằng thanh niên đi tới nói chuyện với tôi như quen lâu lắm rồi và tôi cũng đáp lại những câu hỏi của hắn, còn chồng tôi thì chỉ biết cúi gằm mặt xuống cát hai chân cứ xoa vào nhau mà không dám nói năng gì. Thậm chí thằng thanh niên đó cố tình vỗ vào mông tôi anh vẫn tảng lờ như không nhìn thấy.
Tôi tức quá liền hất tay hắn ra, thằng đó vẫn chưa chịu từ bỏ nó còn trọc tức tôi:
- Anh ấy hiền quá chị nhỉ?
Rồi nó cố chạm vào bộ ngực của tôi, đến lúc này tôi tức điên với hai thằng đàn ông, nhưng cố kìm lại để xem chồng phản ứng như thế nào vậy mà anh vẫn im lặng tay chân thì run cầm cập như sốt rét. Tức tối tôi rủ tên thanh niên đó ra tắm để mặc anh đứng như phỗng.
Từ xa anh chỉ biết đứng nhìn chúng tôi vui vẻ đùa giỡn với nhau với sóng biển mà chẳng dám làm gì. Tắm chán rồi tôi dắt tay tên thanh niên đó đi lướt qua mặt chồng rồi nói:
- Chúng ta đi tắm nước ngọt xong rồi vào nhà nghỉ làm cuộc nhé, em rất thích người đàn ông mạnh mẽ như anh.
Cố liếc mắt nhìn chồng nhưng anh vẫn chưa có phản ứng gì khiến tôi thực sự thất vọng về anh.
Trước khi lên giường với tên thanh niên kia tôi đến trước mặt anh để nói:
- Anh cứ ở đấy mà lo sợ cho tính mạng của mình để vợ cắm cho vài cái sừng lên đầu mới đủ dũng khí.
Nói rồi tôi và tên thanh niên đó bước vào phòng, lúc đó tôi không muốn phản bội chồng một chút nào nhưng cứ như thế này thì có chồng cũng như không phải làm gì đó cho anh hiểu rằng trên đời này chẳng có gì đáng sợ bằng chính bản thân mình. Cố tình không chốt cửa phòng, tôi kéo dài thời gian trò chuyện với tên thanh niên đó để chờ một điều kỳ diệu xuất hiện vậy mà càng đợi càng thất vọng. Tức giận tôi buông thả để cho tên thanh niên đó muốn làm gì thì làm, đúng lúc đó cửa phòng mở ra, tôi cố tình hở hang nhiều hơn ôm thật chặt tên đó để kích thích sự ghen tuông của chồng.
Nhìn thấy cảnh vợ lên giường với người đàn ông khác anh bỏ qua sợ hãi lao vào như con hổ dữ kéo phăng tên kia ra rồi liên tục đánh đấm làm cho nó không kịp trở tay vừa ôm quần áo vừa chạy thoát thân. Xử lý hắn xong anh quay sang chửi mắng tôi:
- Cô đúng là loại đàn bà dâm đãng, thấy tôi hiền lành nhún nhường nên qua mặt hết lần này đến lần khác, từ nay tôi không sợ bố con thằng nào hết kể cả cô nhớ đấy.
Thấy chồng ăn nói đâu ra đó không như mọi ngày nghĩ mãi mới được từ để nói, lại rất có dũng khí nữa, tôi thích thú cười sảng khoái rồi ôm chặt lấy chồng:
- Em đang cần con người này của anh đấy chứ em không cần một người đàn ông nhu nhược nhút nhát để mọi người coi thường chồng mình đâu. Anh hãy chứng tỏ mình đã thoát khỏi cái vỏ ốc sên của mình cho em công nhận đi.
Vừa nói xong anh liền đi đóng cửa lại rồi lao vào tôi mạnh mẽ khác hẳn với ngày thường, đây có lẽ là lần hạnh phúc đầu đời mà anh mang lại cho tôi. Hi vọng anh mãi giữ vững được khí phách ngang tàng của người đàn ông như tôi mong đợi.
Theo giadinhvietnam.com
"Yên tâm đi, vợ anh mù mà, nó không nhìn thấy gì đâu"
Anh - người chồng mà chị hết lòng tin yêu đang ghì chặt lấy cô ô sin trong tay. Thấy chị, cô ô sin vội đẩy anh ra.
Cuộc sống của chị đang rất hạnh phúc. Chị mới kết hôn được gần một năm. Chồng chị là người đàn ông mẫu mực, hết lòng với chị. Kinh tế khá giả nên những gì chị đang có trong khiến nhiều người phải thốt lên lời ghen tỵ. Và có vẻ như mọi thứ thuộc về chị quá hoàn hảo, dễ gây bất công nên số phận đã để cho chị phải trải qua thử thách ấy.
Chị gặp tai nạn khi đang trên đường đi làm về. Chị tỉnh lại sau 3 ngày hôn mê khiến cả nhà mừng rơi nước mắt:
- Sao mọi người không bật đèn lên?
Câu hỏi của chị khiến tất cả choáng váng. Mặt trời chẳng phải còn đang chói chang ngoài cửa sổ đấy hay sao? Chị được đưa ngay đi chụp cắt lớp.
Ảnh minh họa.
- Có một cục máu đông chèn lên dây thần kinh thị giác của cô ấy. Phẫu thuật sẽ rất nguy hiểm mà khả năng thành công sẽ không cao. Cũng đã có rất nhiều trường hợp tự khỏi. Tất cả hãy trông chờ vào sự may mắn của cô ấy.
Giọng vị bác sĩ trầm ngâm mà như sét đánh ngang tai cả nhà chị. Mọi thứ bỗng chốc sụp đổ tan tành trước mắt chị. Chị gào thét, la hét như người điên. Thật khó để chị có thể chấp nhận sự thật phũ phàng này.
- Em đừng như vậy. Em còn có anh kia mà. Anh sẽ chăm sóc em, lo lắng cho em, yêu thương em suốt cuộc đời này. Em đừng tự hành hạ bản thân mình như vậy. Làm thế anh đau lắm.
Chị cũng dần bình tĩnh, chấp nhận nghịch cảnh trước mắt. Mọi người động viên chị, an ủi chị vì ít ra, chị vẫn còn may mắn vì anh luôn bên cạnh chăm sóc, yêu thương chị.
Chị nghỉ làm, ở nhà nghỉ ngơi nhưng vẫn cần có người luôn bên cạnh chăm sóc bởi anh còn phải đi làm. Vậy là giải pháp thuê ô sin được đưa ra. Ô sin là do mẹ chị tìm cho, chị không nhìn thấy mặt nhưng nghe qua giọng nói thì có vẻ còn trẻ và khá nhanh nhẹn. Đúng như vậy, ô sin nhà chị rất khéo léo, mới về nhà chị có ba tháng mà làm cho tinh thần của chị phấn chấn lên hẳn. Chị đỡ suy sụp hơn, được chăm sóc tốt nên sức khỏe tiến triển rõ rệt. Chị thật lòng quý mến ô sin nhà chị, coi cô ấy như em gái chứ không coi cô ấy là người làm. Chị chỉ không ngờ, lòng dạ con người thật khó lường.
Chồng chị, người mà chị hết lòng tin tưởng đã thay lòng đổi dạ. Và người khiến anh thay lòng không ai khác chính là cô ô sin mà chị coi như em gái. Họ đã lợi dụng sự mù lòa của chị để gian díu với nhau trong chính ngôi nhà mà chị đang nghĩ mình sống rất hạnh phúc. Chỉ có điều, chị không hề hay biết điều đó, vẫn một lòng một dạ đặt hết yêu thương và hy vọng vào họ. Cho tới một ngày...
Sau một giấc ngủ bình yên, chị tỉnh dậy mà thấy đầu mình nhẹ bẫng. Có thứ ánh sáng chói qua khiến chị đau mắt vô cùng. Từ từ mở mắt ra, chị không dám tin đó là sự thật. Nắng... chị nhìn thấy nắng, nắng rất đẹp. Rồi trấn an lại, có lẽ chị đang mơ thì phải. Chị tự tay tát vào mặt mình, đau điếng. Cảm giác này rất thật. Chị không mơ, chị đã nhìn thấy trở lại. Vậy là số phận đã mỉm cười với chị, chị đã nằm trong con số may mắn mà bác sĩ nói. Có lẽ do tinh thần thoải mái, được tĩnh dưỡng, điều trị tốt nên cục máu bầm kia đã tan mất rồi chăng. Chị cười sung sướng, đã lâu lắm rồi, chị mới thấy mình vui đến vậy.
Chị định hét lên để mọi người biết tin vui này nhưng chị lại muốn làm cho mọi người bất ngờ, mà nhất là anh kia. Chị giả như chị vẫn không nhìn thấy, vớ lấy cây gậy, chị mở cửa đi ra ngoài. Hình ảnh trước mắt khiến chị ước mình bị mù lại ngay lập tức. Anh - người chồng mà chị hết lòng tin yêu đang ghì chặt lấy cô ô sin trong tay. Thấy chị, cô ô sin vội đẩy anh ra. Anh cười ngặt nghẽo, thì thầm:
- Yên tâm đi, vợ anh mù mà, nó không nhìn thấy gì đâu.
Dứt lời, tay anh lần xuống dưới, kéo v.áy cô ô sin lên. Trái tim chị tan nát trước hình ảnh ấy. Nước mắt chị vô thức rơi khỏi đôi mắt mới sáng trở lại. Chị buông tay khỏi cây gậy, nọ chạm xuống sàn nhà, tạo ra tiếng động mạnh khiến anh và ả ô sin giật mình. Cả hai có vẻ khó chịu khi tiếng động ấy phá bĩnh cuộc vui của họ. Chị bước từng bước xuống cầu thang, nhịp nhàng khiến ánh mắt của hai kẻ kia hốt hoảng. Họ buông dần nhau ra khi thấy chị bước đến gần hơn.
- Tiếp tục việc còn dang dở đi chứ. Tôi vẫn mù mà, tôi không nhìn thấy gì đâu?
Chị cất lời cay đắng. Ánh mắt không rời khỏi hai con người đê tiện kia. Ả ô sin núp sau lung anh, còn mặt anh tái lại, ấp úng:
- Em, em nhìn thấy từ khi nào vậy? Bọn anh, à không, chỉ đang diễn chút thôi... Anh
Bốp, cái tát trời giáng của chị đã nhằm thẳng má anh mà rơi xuống. Chị không muốn nghe, không muốn nhìn thêm bất cứ thứ gì trước mắt nữa. Chị lao nhanh lên phòng, đóng chặt cửa lại. Chị bật khóc. Tại sao cảnh đầu tiên mà chị nhìn được sau khi lấy lại được ánh sáng lại là cái cảnh đau đớn ấy. Anh đã lợi dụng sự mù lòa của chị để là cái chuyện bỉ ổi ấy. Vậy mà chị bấy lâu nay không hay biết gì, luôn tôn sung anh. Cảm giác niềm tin, yêu thương bị phản bội cay đắng lắm, khó từ nào có thể diễn tả thành lời được.
Lau nước mắt, chị lấy ra tờ giấy trắng trong ngăn kéo. Không ngờ hành động đầu tiên chị làm sau khi sáng mắt lại là viết lá đơn ly hôn. Đúng là hoạn nạn mới biết lòng nhau. Cuộc sống hôn nhân của chị trước đó quá bình yên nên chị không thể biết được lòng dạ người mình yêu thương. Tình yêu, hạnh phúc chỉ thật sự bền vững và biết được có chân thành hay không khi trải qua thử thách. Nếu như không có cái kiếp nạn kia thì chắc chị sẽ chẳng bao giờ biết được bản chất con người anh đâu.
Theo Một Thế Giới
Tái mặt vì 1 giờ sáng trở về và không nhìn thấy vợ đâu Vào phòng ngủ không thấy vợ nhưng vẫn nghe tiếng nước chảy từ nhà tắm. Lò dò qua phòng tắm thì thấy nước đang chảy, tràn ngập cả chậu áo vest của tôi. Gọi vài câu không thấy vợ đâu... Em nói em sẽ chính thức trở thành vợ tôi khi nào em cảm nhận được tình cảm của tôi dành cho em....