Bí mật trong điện thoại của chồng khiến bà mẹ một con suy sụp
Một độc giả tâm sự nỗi niềm riêng khi vừa phát hiện chuyện tày trời của chồng trong điện thoại. Chị ấy cảm thấy mình bị lợi dụng, lòng tràn ngập cảm giác oán trách đối với chồng.
Trong bức thư giãi bày tâm sự, chị viết rằng cả chị với chồng đến với nhau khi đều đã luống tuổi, qua mai mối của người thân.
Khi anh chị lấy nhau, đôi bên gia đình đều rất vui mừng. Bố mẹ hai bên mua ngay cho anh chị một căn hộ chung cư, chị đã hy vọng đó là nơi mình bắt đầu một tổ ấm, có chồng và có con, được sớm tối chăm lo cho nhau, cùng nhau hạnh phúc đến già, phụng dưỡng hai bên nội ngoại.
Thế nhưng anh nhà chị, dù vợ chồng mới cưới đã thiếu sự mặn nồng. Anh là người ít nói, đôi khi còn có cảm giác lãnh đạm, thờ ơ. Nhiều lần chị cố gắng bày vẽ ăn uống với nến, nhạc, và rượu vang, nhưng anh dường như không hào hứng. Tối anh hay làm việc trong phòng riêng, muộn lắm mới về phòng ngủ của hai vợ chồng. Ban đầu chị còn nũng nịu mời gọi, giục anh vào ngủ sớm, về sau có bé, chị bận bịu và cũng mệt hơn, không còn hứng thú đi gọi anh nữa, có tối chị ôm con nằm ngủ luôn đến sáng, không biết chồng có về phòng ngủ hay không.
Dần dần, anh chị thành mỗi người một phòng, anh làm việc xong ngủ luôn ở phòng khác để không quấy rầy mẹ con chị. Nhiều lúc nhớ hơi chồng, chị chỉ biết nằm ôm con tủi thân mà khóc. Chị muốn thấy anh chủ động vào phòng, nhưng anh chưa một lần làm điều đó, chỉ có chị nhớ chồng quá thì sẽ phải chạy sang phòng của anh.
Mãi rồi chị cũng quen, cố gắng xua đuổi cảm giác tủi thân, nghĩ thôi thì mỗi nhà mỗi cảnh, vợ chồng ngủ riêng cũng tốt, đỡ mất ngủ, chỗ nằm cũng rộng rãi thoải mái hơn. Có thể vì sinh lý chị mạnh hơn chồng nên thấy bức bối hơn một chút.
Cho đến một ngày, chị tình cờ thấy thông báo về một bình luận của anh trên một diễn đàn dành cho người đồng tính. Rất tò mò chị click vào đọc, cảm thấy nội dung đó không phải là do anh viết. Chị tính hỏi anh, nhưng sau lại bí mật tìm cách mở điện thoại của anh để điều tra.
Ảnh minh họa: Getty Images
Những gì đập vào mắt khiến tay chân chị rụng rời. Trong điện thoại anh có rất nhiều tin nhắn chat hẹn hò với đàn ông, lời lẽ yêu đương mùi mẫn khác hẳn cách anh đối với chị hàng ngày. Trong kho ảnh của anh lưu cả những tấm ảnh anh buộc tóc, son son phấn phấn cười chúm chím trước khung hình. Tinh thần chị suy sụp, thấy mình thật đáng thương, bị lợi dụng.
Video đang HOT
Bao nhiêu lâu nay anh đã dùng chị làm tấm bình phong để che giấu con người thực. Trong phút chốc, tim chị như ngừng đập, chị cảm thấy khó thở quá. Chị đứng lên, bỏ vào phòng, vô thức mở tung cửa sổ, cứ đưa mặt ra ngoài để hứng lấy từng luồng khí, hít mãi vào lồng ngực, như thế chị cảm thấy dễ thở hơn. Chị cố gắng hồi tâm nhưng càng cố lại càng thấy mình muốn khóc.
Chị không kỳ thị người đồng tính, chị tin rằng họ có nỗi khổ riêng khi mang xu hướng tình dục đặc biệt, không giống so với số đông mọi người. Song điều làm chị đau đớn là tại sao anh không sống thật với bản ngã, tại sao lại dùng một người phụ nữ để che giấu thân phận, tại sao lại chọn chị để bây giờ làm khổ chị thế này.
Người ta nói chọn sai thì có thể chọn lại, nhưng chị làm được điều đó hay sao khi đến với anh chị cũng đã ở cái tuổi quá muộn màng. Chị chưa biết phải đối diện với chồng thế nào khi trong đầu chị bây giờ chỉ ngập tràn hình ảnh về con người khác của anh.
Bố tôi tặng căn nhà 3 tỷ đồng cho người giúp việc
Phút cuối đời, bố tôi đã lập một bản di chúc khiến tất cả chúng tôi bàng hoàng.
Ảnh minh họa
Bố mẹ tôi lấy nhau hơn 35 năm nhưng không một giờ phút nào chúng tôi cảm thấy hạnh phúc dưới mái nhà mà ông bà cùng nhau xây đắp.
Bố mẹ tôi có 3 người con, trên tôi là 2 anh và tôi là con gái út. Tôi không hiểu sao họ lại có thể yêu nhau, kết hôn rồi lại sống với nhau còn tệ hơn người dưng nước lã.
Tuổi thơ của tôi chìm ngập trong tiếng chì chiết của mẹ, tiếng ném bát đĩa, đồ đạc của bố và những cái đập cửa đòi nợ của cánh cho vay tiền.
Đặc biệt năm tôi học lớp 6, bố tôi làm ăn thua lỗ, tình hình gia đình càng thêm căng thẳng.
Mẹ tôi chê bố là 'đồ bất tài, đàn ông không lo được cho vợ con cuộc sống êm ấm, không biết xấu hổ khi nhìn sang hàng xóm, bạn bè'. Bố tôi chán ngán vì mẹ là phụ nữ mà 'lắm điều, chỉ được cái nói nhiều, không giúp được gì cho chồng'.
Gia đình mâu thuẫn nên việc học của con cái cũng chẳng lấy gì làm tốt đẹp. Hai anh tôi tốt nghiệp cấp 3 được mẹ tôi mượn vốn cho đi xuất khẩu lao động.
Ngày anh đi, mẹ tôi còn mát mẻ: 'Đi làm ăn mà cứu lấy cái nhà này chứ đừng như bố chúng mày...'.
Tốt nghiệp cao đẳng, tôi về làm cô giáo mầm non ở một trường gần nhà.
Con cái rời gia đình cũng là lúc hai ông bà công khai chuyện họ chẳng thể nhìn mặt nhau. Bao năm nay, họ chịu đựng nhau vì thể diện, vì con cái thì nay họ có dịp được tung hê hết sự chán ngán về nhau.
Căn nhà chúng tôi ở xưa nay to, rộng ngay giữa con phố lớn - vốn là do ông bà nội để lại cho bố tôi - nay ngăn làm hai.
Bố tôi ở 2 tầng trên, mẹ tôi ở 2 tầng dưới. Cùng một mái nhà, họ ăn riêng, ngủ riêng và không một lời dành cho nhau. Cứ thế suốt bao năm qua...
Họ ghét nhau đến độ khi bố tôi ốm yếu, mẹ tôi cũng không thèm chăm nom. Tôi chỉ biết sau giờ làm, chạy về chăm bố. Nhưng rồi tôi còn công việc, còn gia đình, đành thuê cho bố một người giúp việc đỡ đần ông lúc đau ốm.
Cô là người cùng quê với gia đình nội tôi, đã góa chồng từ lâu. Cô hiền lành, ít nói và rất thương bố.
Ngoài chăm sóc bố bữa cơm, bữa cháo cô còn chia sẻ với bố nhiều thứ trong cuộc sống. Từ ngày có cô, bố có thêm một người bạn, ông vui hơn. Tôi cũng yên tâm phần nào...
Nhưng tình hình sức khỏe của bố tôi ngày càng tệ. Ông gần như nằm liệt giường. Mẹ tôi vẫn chẳng ngó ngàng gì đến bố dù hai người vẫn ở chung một ngôi nhà.
Các anh tôi cũng thỉnh thoảng chỉ đảo qua nhà, hỏi han ông vài câu. Mọi việc sinh hoạt, ăn uống... ông đều phải nhờ cậy đến cô giúp việc. Cô chăm sóc bố tôi rất tử tế. Tôi cảm nhận, điều cô làm với bố không đơn giản là vì tiền công mà vì cô thương bố tôi thật lòng.
Mẹ tôi đi tới đi lui nguýt dài, bóng gió tôi khéo chọn vợ 2 cho bố. Tôi biết, bà vẫn giận ông rất nhiều...
Thế rồi, bố tôi qua đời. Ông ra đi thanh thản. Cô giúp việc khóc rất nhiều. Lo xong chuyện cho bố, ngày tiễn cô về quê, tôi nhìn cô mà chạnh lòng.
Nhưng rồi một chuyện xảy ra khiến gia đình tôi được phen xáo trộn. Đó là tờ di chúc của bố tôi. Ông để cho con gái tôi (cháu ngoại của ông) một sổ tiết kiệm do ông tích góp được nhiều năm nay. Số tiền này gia đình tôi hoàn toàn không hay biết.
Nhưng điều đáng nói hơn, ông để toàn bộ căn nhà chúng tôi sinh sống bao năm qua cho cô giúp việc. Ông nói đây là căn nhà bố mẹ ông, nay ông muốn tặng cho cô để cảm ơn sự chăm sóc, tình cảm chân thành mà cô dành cho ông.
Nhờ cô mà những năm cuối đời ông cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, được yêu thương, được tôn trọng...
Di chúc do ông thuê luật sư lập khi còn tỉnh táo chứng tỏ ông đã suy nghĩ rất kỹ về việc này.
Gia đình tôi, trước bản di chúc đó, vô cùng bàng hoàng. Các anh tôi tỏ ra thất vọng còn mẹ thì phẫn nộ. Bà vốn đã hận chồng nay càng không tiếc lời trách móc.
Bà còn trách sang cả tôi, cho rằng tôi dẫn người dưng về chiếm nhà và yêu cầu tôi phải có trách nhiệm giải quyết, xử lý.
Chưa vơi nỗi đau mất bố, tôi lại bị cả gia đình chỉ trích, lòng tôi thực sự rối bời, xin độc giả cho tôi lời khuyên...
Đêm đầu sau cưới vợ đã đòi ngủ riêng vì sợ động thai, nhưng 9 tháng 10 ngày chưa thấy vợ đẻ tôi sờ thử thì sốc tột độ Hạ bầu đến giờ đã được 9 tháng 10 ngày rồi vẫn chưa thấy em có dấu hiệu đẻ, thậm chí chẳng tăng cân và khác thời con gái chút nào. Ngày trước tôi gặp vợ khi đã có người yêu 3 năm. Nhưng vì sự cố đêm đi liên hoan với công ty say quá, tôi và Hạ - đồng nghiệp -...