Bị em gái trách không biết quản chồng, tôi tươi cười đáp một câu mẹ anh liền sang tên nhà đất cho dâu
Biết anh trai lại mang nợ về nhà, đã vậy còn cao gấp 3 lần so với lần trước thì cô em tức lắm. Nhưng, lời đầu tiên cô nói lại là trách tôi không biết quản chồng thay vì mắng anh trai.
Hồi cuối năm ngoái, chồng tôi lao đầu vào chứng khoán thua lỗ 400 triệu. Đó là một khoản tiền lớn đối với hai vợ chồng, vì chúng tôi chưa có gì trong tay cả, vẫn chỉ ở nhà thuê thôi. Đã vậy, anh còn vay nặng lãi nên mỗi tháng ngót nghét bay những 13 triệu tiền lãi, nguyên một tháng lương của tôi.
Hết cách, hai vợ chồng đành phải về cầu cứu gia đình xoay tiền để nợ bên ngoài cho cắt khoản nặng lãi đi, chứ như thế này biết bao giờ mới trả được gốc. Em chồng cho vay 200 triệu, bố mẹ chồng cũng vét hết tiền dưỡng già cho vợ chồng tôi vay trả nợ, đồng thời cảnh cáo anh không được đầu tư chứng khoán nữa và bảo tôi quản chặt chồng.
Chồng hứa lên hứa xuống, tôi cũng siết chặt anh, thế mà anh vẫn lén lút chơi chứng khoán rồi lô đề, cờ bạc không thiếu thứ gì. Anh mở thẻ tín dụng tận 3 ngân hàng rồi vay nặng lãi, đến khi số nợ lên tới hơn 1 tỷ anh mới về quỳ gối thú nhận với vợ.
Khỏi phải nói, tôi sốc ngất lên ngất xuống. Hàng tháng anh vẫn đưa tiền lương cho vợ để tôi trả tiền nhà, tích cóp chi tiêu trả nợ cho em gái và bố mẹ. Thật không ngờ, sau lưng tôi anh lại làm ra chuyện này. Người ta ngã một lần là sợ, đằng này chồng tôi vẫn không chừa, vẫn nuôi chí làm giàu từ cái anh đã rước nợ về nhà.
Tôi thì đang bầu bì sắp đến ngày lót ổ nữa chứ. Có con đồng nghĩa chi phí sinh hoạt sẽ tăng lên, sẽ mất một thời gian tôi không thể đi làm. Vậy khi đó tiền đâu mà nuôi con, tiền đâu mà trả nợ, bao giờ mới thoát kiếp ở thuê đây?
Đang bầu bì mà chồng báo nợ, tôi sốc ngất lên ngất xuống. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Suy đi tính lại, hai vợ chồng lại về khai hết với gia đình, nhờ bố mẹ chồng giúp đỡ. Hôm đó, vợ chồng cô em chồng cũng về. Biết anh trai lại mang nợ về nhà, đã vậy còn cao gấp 3 lần so với lần trước thì cô em tức lắm. Nhưng lời đầu tiên cô nói lại là trách tôi không biết quản chồng thay vì mắng anh trai:
- Chị làm vợ mà quản chồng kiểu gì vậy? Lần trước mẹ và em đã nhờ chị trông coi chồng chị cẩn thận rồi mà sao bây giờ lại ra nông nỗi này. Từ khi anh trai em cưới chị rồi mới đổ đốn như thế, trước có thế này đâu. Giờ nợ anh gây ra, hai vợ chồng anh chị tự đi mà gánh, bố mẹ già rồi gánh không nổi.
Bố mẹ chồng im lặng như đồng tình với lời em nói. Còn chồng tôi thì van xin bố mẹ bán nhà trả nợ cho anh, bởi bố mẹ có 2 căn nhà, một căn đang ở còn một căn cho thuê. Nhìn chồng quỳ gối lạy lục van xin, nhìn phản ứng thờ ơ của nhà chồng mà lòng tôi đau thắt. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, tôi tươi cười đáp:
- Anh là con trai của bố mẹ em, là anh trai của em, nhà em không dạy được con giờ lại đổ tại dâu không biết quản chồng. Anh trai em còn nghiện cờ bạc từ trước khi cưới vợ, chẳng qua anh giấu kín kỹ nên sau cưới chị mới biết. Còn nếu vẫn cho rằng từ khi cưới vợ anh trai em mới đổ đốn thì giờ chị trả lại anh cho em, cho bố mẹ em dạy đấy, đỡ mang tiếng chị hại đời anh.
Còn con chị, chị tự nuôi, coi như nó không có bố, không có nhà nội. Chị lo cho chị và con đã đủ mệt rồi, không còn sức gồng gánh thêm khoản nợ của chồng rồi để em chì chiết thế này.
Bị em chồng trách không biết quản chồng, tôi chẳng kiêng nể nữa mà đáp trả. (Ảnh minh họa)
Nghe đến đây, mẹ chồng mới bắt đầu hoảng loạn xin tôi nghĩ lại. Bà còn hứa sẽ sang tên một căn nhà cho tôi nếu tôi không ly hôn.
- Chỉ cần con ở lại, mẹ sẽ sang tên ngôi nhà đang cho thuê cho con. Con ở thì ở, hoặc muốn bán trả nợ cho chồng thì tùy con. Chỉ mong con đừng ly hôn là được. Thằng Trung (tên chồng tôi) đã gần 40 tuổi rồi lại còn mang đống nợ, giờ ly hôn thì ai thèm lấy nó rồi biết khi nào mẹ mới có cháu bế.
Yêu cầu của mẹ chồng khiến tôi rất khó xử. Bỏ thì thương, vương thì tội. Tôi không muốn con chưa chào đời đã không có bố, nhưng cũng sợ chồng chưa chừa, sau này lại ôm nợ về nhà tiếp, nên chưa trả lời mẹ chồng vội.
Đêm hôm đó, xuống nhà lấy nước uống tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ chồng và cô em chồng. Cô em oán trách sao mẹ lại muốn sang tên nhà đất cho tôi, nhỡ may chị lấy nhà xong rồi ly hôn thì sao.
Nhưng mẹ chồng lại khẳng định chắc nịch rằng tôi sẽ không dám bỏ chồng. Nếu tôi bán nhà trả nợ cho chồng thì sau này anh có báo nợ về nhà hay muốn chia thêm tài sản cũng không còn phần nữa. Nếu không bán nhà thì khoản nợ kia hai vợ chồng cũng tự đi mà xoay sở, bố mẹ không can thiệp. Tôi khó nghĩ quá, theo mọi người tôi nên làm gì bây giờ?
Mẹ ốm tôi nhất quyết trả 100 triệu viện phí, hai năm sau ly hôn quay về, tôi choáng váng trước những gì em trai nói
Vì chi tiêu khoản tiền lớn nên tôi thông báo với chồng, anh không đồng ý và nói rằng chỉ cho 50 triệu thôi.
Nhưng tôi nhất quyết làm theo ý của mình.Từ khi vợ chồng kết hôn, mọi việc tôi đều phụ thuộc vào chồng. Dù có công việc nhưng lương của tôi thấp, chỉ đủ chi tiêu cá nhân. Gia đình chồng điều kiện khá giả, trong khi nhà tôi thì ở nông thôn, bố mẹ là dân lao động.
Bố mẹ tôi có hai người con là tôi và em trai. Em trai cách tôi 12 tuổi nên được cả nhà rất chiều chuộng. Thực ra khi cưới, bố mẹ chồng không ưng tôi và chê nhà tôi không môn đăng hộ đối. Thêm nữa, bố mẹ già, em trai ít tuổi nên cũng là gánh nặng sau này. Tuy nhiên, chồng vẫn hết lòng yêu thương và thông cảm cho hoàn cảnh của tôi.
Chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà chồng. Dù bố mẹ chồng phản đối nhưng khi chồng quyết tâm cưới thì ông bà vẫn cho nhà cửa riêng để ở. Hàng tháng anh đi làm đều đưa tiền cho tôi để chủ động chi tiêu.
Thương gia đình mình, tôi chu cấp cho em trai học hết đại học và cho bố mẹ tiền sinh hoạt hàng tháng. Lúc đầu chồng không nói gì, nhưng lâu dần chồng bảo tôi bớt giúp đỡ đi, em trai ra trường đi làm rồi thì nên chủ động. Chồng tâm sự: "Dù sao đi nữa thì chúng ta vẫn còn một gia đình nhỏ, phải lo cho tương lai con cái nữa".
Nhưng như một thói quen, bố mẹ và em trai thường xuyên xin tiền tôi. Hễ trong nhà có công to việc lớn hay mua sắm gì đều bảo tôi chi trả. Tôi còn phải giấu chồng không cho anh biết, sợ anh lại phản đối.
Khi mẹ ốm nặng phải nhập viện điều trị, em trai nói có ít tiền nhưng dành dụm cưới vợ, còn tiền viện phí thì tôi phải lo hết. Thấy em nói có lý nên tôi chủ động trả 100 triệu viện phí lúc mẹ xuất viện. Vì chi tiêu khoản tiền lớn nên tôi thông báo với chồng, anh không đồng ý và nói rằng chỉ cho 50 triệu thôi. Nhưng tôi nhất quyết làm theo ý của mình. Vì chuyện này mà kể từ đó, chồng không cho tôi nắm giữ kinh tế trong nhà nữa.
Khoảng hai năm sau kể từ đó, tình cảm vợ chồng tôi không còn mặn nồng như trước. Chồng thay đổi thái độ, còn tôi không thể chấp nhận với việc anh không còn tin tưởng tôi, không cho tôi cầm tiền trong nhà nên thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Thế là chúng tôi ly hôn, tôi ra đi chỉ được chồng cho 500 triệu rồi về nhà mẹ đẻ. Căn nhà đang ở là bố mẹ chồng cho chồng nên tôi không được phần nào cả.
Tôi trở về sau khi ly hôn, mẹ và em trai vô cùng sửng sốt. Vừa bước vào, em trai tôi đã hỏi: "Chị thật sự ly hôn với anh rể rồi à, nếu thế thì gia đình chúng ta biết dựa vào ai mà sống?". Tôi choáng váng với câu hỏi của em, hôn nhân của tôi đã tan vỡ, em trai không an ủi tôi cũng không sao, nó lại phản ứng kiểu nếu gia đình cần tiền thì lấy ở đâu ra.
Nghĩ lại, nguyên nhân khiến cuộc hôn nhân của tôi thất bại cũng một phần do gia đình tôi. Nhưng trong mắt của em trai, đó dường như là lỗi của tôi. Giờ tôi thấy hối hận vì đã quá lo cho gia đình mà không nghĩ đến chồng, nhưng bây giờ đã quá muộn, tôi đã ly hôn mất rồi!
(Xin giấu tên)
Tìm được "quỹ đen" của chồng, tôi đưa hết cho mẹ chồng xử lý Khi lau dọn phòng ngủ, tôi để ý đến 1 đôi giày cũ mà chồng nhất quyết không chịu vứt đi. Ảnh minh họa Chồng tôi nổi tiếng là sợ mẹ từ hồi bé. Trưởng thành rồi, có vợ rồi nhưng chỉ cần mẹ liếc mắt một cái là anh ấy lại rụt rè ngay. Mẹ chồng tôi vẫn hay đùa, bảo chẳng...