Bao nhiêu yêu thương cũng không đủ, một chút vô tâm cũng là thừa…
Cái lạnh nhất không phải là cơn gió mùa đông, mà là sự vô tâm của một người mà bạn xem là tất cả!
Em luôn là người mạnh mẽ và tỉnh táo, sẵn sàng thẳng lưng đón bão giông, bởi cuộc đời không cho phép em mềm yếu. Thậm chí, ngay cả khi rơi vào giữa tâm điểm của chết chóc, đổ nát, tưởng như không còn đường nào thoát ra, em cũng chưa bao giờ suy sụp hay mất hy vọng.
Nhưng từ khi quen anh, em dần dần đánh mất đi con người mình. Em trở nên yếu mềm hơn, dựa dẫm hơn, khóc nhiều hơn trước. Anh khiến em thay đổi theo chiều hướng mà bản thân em cũng không biết là tốt hay xấu, chỉ biết rằng em sống cảm tính hơn, bớt đi cái gay gắt, lạnh lùng và sắt đá ngày nào.
Nhưng cũng chính anh lại là người cho em nhiều nỗi đau nhất. Người ta vẫn nói, người yêu cũ của người yêu là một cái gì đó rất… khó nói được. Em không ghen với quá khứ của anh, nhưng em rất mệt mỏi khi quá khứ đó vẫn cứ dây dưa với anh của hiện tại. Cô ấy đã có hạnh phúc riêng, tại sao vẫn phải tìm đến anh để khóc lóc tâm sự? Tại sao vẫn cứ coi anh như là cái gì đó của riêng mình? Tại sao vẫn cho mình cái quyền được nhắn tin, gọi điện, khóc than với anh bất cứ lúc nào? Và tại sao… anh vẫn chấp nhận?
Anh luôn nói yêu em, chỉ coi cô ấy như bạn. Nhưng có người bạn nào lạ lùng đến vậy không? Có xích mích với chồng cũng tìm anh than thở. Và anh không tiếc công sức an ủi, vỗ về mỗi khi cô ấy khóc than, còn em thì sao? Cuối cùng thì em là gì của anh?
Đã bao giờ anh đặt mình vào vị trí của em, thử suy nghĩ và cảm nhận như em, liệu anh có thể dễ dàng và thoải mái chấp nhận được không?
Video đang HOT
Em khóc – em tự lau; cô ấy giả vờ đau – anh vội vàng chăm sóc…
Và rồi hôm nay, em lặng người đi khi biết rằng, anh nói với cô ấy, em là “người quen” của anh. Hóa ra đối với người đó, anh không dám nhận rằng em là người yêu, mà chỉ dám nói em là “người quen”. Chua xót biết nhường nào…
Trong cuộc tình này, em đứng ở vị trí nào trong trái tim anh?
Bao nhiêu yêu thương cũng không đủ, một chút vô tâm cũng là thừa.
Cái lạnh nhất không phải là cơn gió mùa đông, mà là sự VÔ TÂM của một người mà bạn xem là tất cả!
Theo Phununews
Quá vô tâm tôi đã đẩy vợ vào vòng tay người đàn ông khác
Công việc, con cái, gia đình đã lấn át khiến tôi trở thành người chồng lạnh lùng, vô cảm từ lúc nào mà chính tôi cũng chẳng nhận ra.
Giờ tôi đã có hai mặt con. Không phải quá lo lắng cơm áo, gạo tiền, nhưng thú thực, quỹ thời gian của tôi eo hẹp. Nhiều lần em muốn tôi đưa em ra những nơi xưa cũ, tìm hình ảnh một thời yêu nhưng tôi đều gạt đi.
"Thời này là thời nào rồi mà còn thích đi nhặt lá rơi. Mình ra đấy họ bảo mình hâm, cho lên xe chở đi Trâu Quỳ ngay!", nghe vậy, mặt em thoáng buồn, tôi hơi chạnh lòng, ân hận khi thấy vẻ thất vọng hiện trong mắt em.
Sai lầm của tôi là chỉ đúng một nửa khi cảm nhận về vợ mình. Đúng, cô ấy không tham lam, không trọng tiền bạc, nhưng đời sống tinh thần của em thế nào, từ khi lấy nhau, tôi lại chẳng hề quan tâm.
Thời gian này tôi thấy vợ trầm tính hẳn. Sinh con thứ 2 đã 5 tháng nhưng em tránh chuyện vợ chồng gần gũi với đủ mọi lý do. (Ảnh minh họa)
Trước đây, khi yêu cô ấy, biết em mỏng manh, dễ vỡ, rơi nước mắt vì một chiếc lá rơi, bông hoa sắp rời cành, tôi đã mải miết chiều theo những sở thích đầy chất lãng mạn của em. Chúng tôi gom tiền để em mang cho những bà già ăn xin, mua bánh mỳ cho trẻ đánh giầy.
Những độ cuối xuân, chiều chiều 2 đứa lang thang ra đầu phố Quán Thánh, mạn Hồ Tây ngắm... lá rơi. Hay mỗi dịp đầu tháng 9, là mùa cây lộc vừng 9 nhánh ở Hồ Gươm đơm bông, em lại lôi bằng được tôi ra đó, nhưng phải là buổi tối, khi Hà Nội lên đèn, ánh sáng của những bóng đèn đường xuyên qua chùm hoa, tạo thành màu sắc lung linh, huyền ảo. Em say mê ngắm nhìn và ao ước những điều tuyệt vời. Những lúc như vậy, trông em hạnh phúc vô cùng...
Thời gian này tôi thấy vợ trầm tính hẳn. Sinh con thứ 2 đã 5 tháng nhưng em tránh chuyện vợ chồng gần gũi với đủ mọi lý do. Rồi em bất ngờ làm thơ, in thành tập, có nhà xuất bản hẳn hoi mà không hề nói chuyện ấy với tôi.
Lúc đầu, tôi hơi phật ý, nhưng khi nghe cô ấy nói nghỉ sinh con nên thời gian rảnh rỗi, cộng thêm được một người bạn cũng yêu thơ ca động viên làm thơ, họ là bạn thân thiết. Còn tiền in ấn, xuất bản là mẹ đẻ cô ấy cho. Vì thế tôi không dám cằn nhằn sợ cô ấy bị trầm cảm.
Tôi thật sự sợ hãi khi đối mặt với cô ấy. (Ảnh minh họa)
Bữa cơm gia đình vui hơn vì trong đôi mắt cô ấy long lanh hơn, cô ấy thường xuyên đọc thơ cho cả gia đình nghe và nhắc đến người bạn mình. Tôi hơi khó chịu nhưng lại nghĩ vợ sinh cho mình hai thiên thần thì mình phải vui mới đúng!
Nhưng rồi bi kịch ập đến. Cách đây 1 tháng, tôi đi công tác nhưng do trục trặc thời tiết, chuyến bay hoãn. Trở về nhà, đêm đã khuya, các con ngủ hết. Tôi không tin vào mắt mình khi chứng kiến người vợ mà tôi hết mực yêu thương đang say sưa đọc thơ cùng người đã động viên cô ấy in tập thơ đó. Trong ánh đèn mờ mờ cả hai say mê, như quên hết mọi sự ở đời. Choáng váng, tôi lảo đảo ra phòng khách bật đèn, khua ly cốc đánh động bởi tôi không đủ can đảm xông vào chứng kiến cảnh ấy.
Vốn là người nhạy cảm, vợ tôi đoán ngay ra mọi chuyện, cô ấy đã can đảm đối mặt với tôi. Cô ấy xin tôi tha thứ, chấp nhận mọi hình phạt, thậm chí có thể ra đi. Vợ tôi nhận mọi tội lỗi do cô ấy gây ra và nói rằng cũng một phần tại tôi hờ hững, không đoái hoài đến đời sống tinh thần của vợ. Nghe đến đây, tôi đập phá tất cả những gì trước mặt.
Từ hôm đó, tôi sống như cái xác không hồn, không ăn uống ở nhà, làm việc như thằng điên. Tôi thật sự sợ hãi khi đối mặt với cô ấy. Cuộc sống gia đình giờ như địa ngục.Tôi bối rối vô cùng...
Theo Khampha
Thất bại lớn nhất của đàn ông là vô tâm và không trân trọng người đàn bà của đời mình Đàn ông đến cuối cùng có giàu sang, danh vọng cỡ nào cũng chỉ là kẻ thất bại nếu đánh mất người đàn bà của đời mình... Tôi lớn lên cùng chị. Chị hơn tôi 6 tuổi nhưng hầu như đã thay vai trò của mẹ chăm sóc tôi cả tuổi thơ. Cũng vì ba mẹ tôi quá bận rộn với công việc,...