Bạn trai liên tục giám sát rồi chửi bới tôi
Vì thương anh, không muốn mất mối tình này nên tôi làm theo mọi thứ anh muốn, chịu đựng anh chửi rủa, xúc phạm.
Hình ảnh minh họa
Tôi 27 tuổi, yêu anh được 6 năm, anh hơn tôi 2 tuổi. Chúng tôi xác định đến với nhau rồi nên bố mẹ hai bên coi hai đứa như con cái trong nhà. Tôi hướng ngoại, thích sôi động, giao lưu. Anh không thích ồn ào, cầu toàn, tiêu cực. Thực sự từ sở thích đến quan điểm sống chúng tôi khác nhau, anh bảo “Khác nhau thế không hiểu sao vẫn yêu”. Tôi làm sale nên thời gian không cố định, hay về muộn, làm theo doanh số nên tôi muốn ở lại làm thêm và đi gặp khách hàng. Thỉnh thoảng áp lực công việc, tâm sự với bạn trai thì anh lại “dội cho gáo nước lạnh”: “Nghỉ đi, làm việc khác”. Anh muốn tôi làm việc giờ hành chính, hết giờ làm là về. Sau đó tôi thỉnh thoảng tâm sự công việc, chuyện xung quanh nhưng anh hay nói tiêu cực nên tôi không chia sẻ nữa.
Một năm trở lại đây chúng tôi hay cãi nhau về chuyện cưới, nhà anh muốn cưới vì bố anh ốm và chúng tôi cũng đến tuổi lập gia đình, ngoài ra chúng tôi còn bất đồng quan điểm sống. Còn tôi chưa muốn cưới vì bản thân là chị cả, muốn lo cho các em ăn học một chút rồi mới lập gia đình, một phần nữa là do anh. Tôi định cuối năm 2019 sẽ cưới nhưng hai đứa cứ bình thường được đôi tuần lại cãi nhau, rồi cả tháng không nói chuyện, một năm có đến nửa thời gian giận dỗi. Trước tôi hay tâm sự với một người bạn, thấy mình được chia sẻ và rất thoải mái, mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó. Rồi tôi thấy nói chuyện nhiều như thế không ổn nên hạn chế.
Rồi bạn trai vô tình đọc được tin nhắn của tôi với người bạn đó, thấy tôi hay hỏi han, quan tâm; anh như phát điên, chửi rủa, đay nghiến, nói tôi phản bội. Lúc đó tôi rất sợ, thương anh nên chỉ biết khóc và xin lỗi. Trước đó anh cũng ghen nhưng giờ là thời gian khủng khiếp với tôi. Anh gọi video liên tục xem tôi đang ở đâu, gặp tôi là cầm điện thoại kiểm tra, bắt tôi đăng nhập mail của anh và bật vị trí để anh biết tôi đi đâu. Ngày nào anh cũng đay nghiến tôi vì chuyện đó, một tháng ấy tôi như sống trong địa ngục. Vì thương anh, không muốn mất mối tình này nên tôi làm theo mọi thứ anh muốn, chịu đựng anh chửi rủa, xúc phạm.
Thời gian này anh không còn đay nghiến tôi nữa nhưng mỗi lần tôi đi về muộn là anh chửi. Cứ hôm nào tôi đi làm rồi đi ăn với đồng nghiệp là anh gọi liên tục bắt về và chửi. Có lần tôi đang đi ăn, anh đến tận nơi đón về, không cho đi. Lần khác tôi đi trà chanh với anh bạn thân quen bàn việc (anh bạn đó có đi du lịch cùng chúng tôi rồi và anh biết), anh đến chỗ tôi uống nước và nói to rằng cãi nhau với người yêu rồi đi với giai à, sau đó còn nói nếu anh không đến chắc tôi đã đi nhà nghỉ với anh bạn đó rồi. Sau đó anh lại xin lỗi vì mất bình tĩnh.
Trước đó chúng tôi chia tay 6 tháng, trong thời gian ấy tôi hay nói chuyện với người bạn cấp 3, không yêu đương gì cả. Giờ thỉnh thoảng anh vẫn lôi chuyện đó ra nói và bảo tôi linh tinh một hai lần rồi nên không tin tưởng nữa. Anh và gia đình giục cưới trong một hai tháng nữa, không cưới thì chia tay luôn, nhưng tình hình này tôi hoang mang quá. Tôi biết anh yêu tôi, còn tôi cũng thương anh, nhưng liệu chúng tôi có sống được với nhau không? Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi muốn từ từ thay đổi suy nghĩ của anh nhưng bao năm rồi càng ngày càng nặng hơn. Thật sự tôi mất phương hướng.
Nguyệt
Video đang HOT
Theo vnexpress.net
7 năm hôn nhân, tôi luôn nhớ kỹ: 'Tiền của chồng chưa hẳn của mình, tiêu nhiều ắt bị khinh'
Sau tất cả, tôi nhận ra rằng không phải lấy chồng giàu sướng mà bản thân mình giàu mới sướng. Đúng là phụ nữ phải kiếm ra tiền, phụ nữ có gia đình càng cần có tiền.
"Khóc trong ô tô còn hơn cười trên xe đạp", câu nói này được một đứa bạn lấy chồng sớm nói với tôi không biết bao nhiêu lần.
Từ khi tôi mới bước vào năm thứ hai đại học thì con bé đã lên xe hoa về nhà chồng. Ngày nghe nó gọi điện mời cưới, tôi nghĩ bụng chắc phải là một anh chàng đẹp trai đào hoa lắm thì con bé nó mới vội như vậy. Ai ngờ ...
Đó là một người chú, chính xác thì chúng tôi phải chào bằng chú. "Chú ấy" hơn bạn tôi tới gần 20 tuổi và là chủ một salon ô tô có tiếng ở trong vùng. Trong khi chúng tôi đều cảm thấy không khỏi ái ngại thì con bé bạn tôi lại vẫn cười nói vui vẻ lắm. Nó bảo chồng nó già nhưng rất chiều vợ và quan trọng là sẽ chẳng bao giờ phải lo đến hai chữ kinh tế.
- Khóc trong ô tô còn hơn cười trên xe đạp. Giàu chưa chắc đã sướng nhưng nghèo thì chắc chắn là khổ, mày hiểu chứ. Chúng mày cứ nhớ lời tao, đừng bao giờ tin vào cái chuyện cổ tích viển vông chuyện một túp lều tranh 2 trái tim vàng.
Câu nói của nó làm tôi nhớ mãi những năm tháng đại học. Có lẽ nó đã phần nào ảnh hưởng đến điều kiện chọn bạn trai của tôi. Nói thế chứ phải đến khi đi làm được gần 1 năm, tôi mới có mối tình đầu và cũng là chồng tôi bây giờ.
Nó bảo chồng nó già nhưng rất chiều vợ và quan trọng là sẽ chẳng bao giờ phải lo đến hai chữ kinh tế. Ảnh minh họa.
Hẹn hò được nửa năm thì anh ngỏ lời cầu hôn. Được bố mẹ hai bên đồng thuận nên đám cưới của chúng tôi được tổ chức một cách nhanh chóng. Khi biết tin tôi sắp lấy chồng, và còn là một giám đốc chi nhánh trong lĩnh vực bảo hiểm, bạn bè tôi ai cũng bất ngờ lắm.
Tôi biết mình may mắn vì đã gặp được một người đàn ông như anh. Cưới xong chúng tôi dọn ra ở riêng tại một căn nhà 4 tầng ngay trung tâm thành phố. Riêng khoản tiền cho thuê cửa hàng mỗi tháng cũng đủ cho tôi trả mọi chi phí sinh hoạt.
Từ ấy, tôi bỗng trở thành nhân vật trong câu chuyện của rất nhiều đứa bạn. Ai cũng xuýt xoa khi lấy chồng xong trông tôi đẹp lên cả mấy chân kính. Thật ra là nhờ chồng tôi cả. Anh khuyến khích tôi đi làm đẹp, spa rồi sắm sửa áo quần. Được một thời gian, công việc áp lực với bà sếp mới khó tính nên tôi quyết định nghỉ ở nhà chăm nom nhà cửa.
Chồng tôi tuyệt nhiên không hề ca thán. Hàng tháng anh đều chuyển tiền vào thẻ cho tôi với một con số không hề nhỏ. Tiền cho thuê cửa hàng để chi tiêu sinh hoạt, tiền chồng đưa tôi thỏa sức mua sắm thứ này thứ kia. Thỉnh thoảng tôi lại mua quà biếu bố mẹ hai bên rồi sắm sửa cả cho chồng. Đúng là người đẹp vì lụa, cầm chiếc túi cả trăm triệu trông người khác hẳn ngày xưa.
Cho đến một ngày, tôi nhận ra mọi thứ không hề đơn giản như vậy. Tôi cứ nghĩ rằng tiền của chồng thì cũng là tiền của mình. Hơn nữa chồng tôi chưa bao giờ kêu ca về việc tôi không kiếm ra tiền hay tiêu nhiều cả. Nhưng hóa ra, không phải anh không để ý mà chỉ là anh không nói thôi.
Có một lần đi mua sắm với bạn bè, tôi tình cờ ghé qua công ty định rủ chồng đi ăn trưa. Tới phòng chồng, tôi giật mình khi thấy chồng đang trò chuyện vui vẻ với một người bạn.
- Tôi xem trên facebook thấy vợ ông ngày càng đẹp đấy. Chả bù với Lê nhà tôi, chắc chỉ có con cái với công việc là ưu tiên trên hết.
- Ôi ông ơi! Vợ tôi đẹp thì có đẹp nhưng làm sao bằng vợ ông được. Đàn bà mà không biết thu vén chi tiêu hợp lý thì của đâu cho lại. Cái Lê nhà ông tuy không ăn nói ngọt ngào nhưng là người rất đảm đang, mẫu vợ lý tưởng đấy. Vợ tôi thì được cái mua sắm không ai bằng. Cứ tiền về là cười phe phé!
Tôi đứng ngoài nghe hai người họ cười nói mà chân muốn hóa đá. Hóa ra từ trước đến nay với anh ấy, tôi là mẫu người phụ nữ chỉ biết đến tiền, một chữ tiền là có thể giải quyết tất cả.
Tôi cứ nghĩ rằng tiền của chồng thì cũng là tiền của mình. Hơn nữa chồng tôi chưa bao giờ kêu ca về việc tôi không kiếm ra tiền hay tiêu nhiều cả. Ảnh minh họa.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi về. Suốt cả ngày hôm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định, tôi sẽ làm lại tất cả mọi thứ.
Tôi bắt đầu trở lại với việc nhận đặt hàng order từ nước ngoài. Một thời gian không đi làm nên giờ quay lại mọi việc cũng có chút khó khăn song nghĩ đến những lời nói đó của chồng, tôi lại có thêm động lực cố gắng.
Sau 5 tháng, tôi đã không còn tiêu đến một đồng tiền do chồng đưa. Tiền thuê nhà tôi lo các chi phí chung còn tiền mua sắm rồi biếu bố mẹ nội ngoại tôi dùng bằng khoản tiền mình kiếm được.
Chồng tôi thấy thế thì lạ lắm, còn hỏi sao không thấy tôi tiêu tiền. Đã có lúc tỷ giá lên xuống rồi hàng bị hải quan bắt, tôi bị lỗ khá nhiều song mọi thứ vẫn không thể làm tôi chùn bước. Anh có cười và khuyên tôi thôi bỏ đi, nhưng tôi sẽ không bao giờ quay lại thời sống bằng tiền của chồng nữa.
Tôi cảm nhận được dần sự thay đổi của chồng. Tôi tự nhận thấy từ ngày kiếm ra tiền, tôi chi tiêu hợp lý hơn, chồng cũng tôn trọng mình hơn. Một lần tôi dùng tiền mình kiếm được mời chồng ăn nhà hàng, chính anh đã thú nhận với tôi:
- Anh xin lỗi vì trước đây đã từng coi thường em. Anh không nghĩ vợ của anh giỏi giang đến vậy. Anh đã từng nghĩ những đồng tiền của mình sẽ có thể giải quyết tất cả, giờ thì ...
Tôi chỉ lặng lẽ cười mà không nói gì. Sau tất cả, tôi nhận ra rằng không phải lấy chồng giàu sướng mà bản thân mình giàu mới sướng. Tiền của chồng chưa hẳn đã là của mình, tiêu nhiều sẽ bị khinh mà thôi!.
Theo tintuconline.com.vn
Sổ tiết kiệm và sổ đỏ đất đai vợ cất giấu cũng không khiến tôi tức giận bằng cách nói trách móc của cô ấy Đến nước này thì thôi, chẳng vợ con gì nữa. Tôi và vợ mới có một trận tranh cãi long trời lở đất. Vợ tôi hùng hổ bế con bỏ về ngoại rồi. Tôi tức quá, định bụng không đi đón cô ấy, có chân có tay, tự đi thì tự về được. Vợ chồng tôi ở với nhau được 7 năm nay....