Bản radio dang dở cho anh
Nó sẽ bắt đầu bằng cách kể về lúc chúng ta quen nhau với rất nhiều kỷ niệm… nhưng em chưa biết phải khép lại thế nào.
Bất chợt một ngày, cảm giác muốn làm tặng anh điều gì đó, em ngồi tỉ mẩn viết rồi chọn nhạc với ý định làm một bản radio ngọt ngào và dịu nhẹ. Nó sẽ là món quà dành riêng tặng anh, người em yêu thương nhất.
Ảnh minh họa
Em đã mất rất nhiều thời gian để tìm ra cách bắt đầu bản radio ấy. Sẽ mở màn bằng cách kể về chúng ta quen nhau, trong một hàng dài người cùng xếp hàng đợi lấy vé xem đại nhạc hội miễn phí và khi đi ngang nhau, ta hiểu rằng vị trí ngồi hay đứng chẳng còn quan trọng nữa.
Và nó được tiếp tục bằng việc nói về những kỉ niệm ngọt ngào sau ngày ta quen nhau.
Là buổi hẹn hò đầu tiên anh chẳng dám bước lên và nắm lấy tay em, còn em rụt rè ngọ nguậy ngón tay nhưng rồi cũng im lặng.
Là ngày mình trao nụ hôn đầu trong ánh trăng cuối hạ, cảm xúc vẹn nguyên trong lồng ngực, đến tận bây giờ em còn nhớ.
Video đang HOT
Là ngày anh đưa em về đến cửa ngõ rồi bất ngờ bảo em đợi một chút. Em phụng phịu đứng chờ trong tình trạng muỗi vây quanh. Anh quay lại với bó sen thật đẹp, nói rằng anh tự nhiên muốn tặng em. Là hoa sen chứ không phải hoa hồng như những chàng trai khác…
Là buổi tối em nhắn tin nói nhớ anh nhiều lắm, nhớ tới mức nước mắt chảy ra lúc nào cũng không hay. Anh giục em online ngay. Anh luôn “ẩn” để tập trung vào bài vở, nhưng bữa đó, anh chọn sáng đèn với riêng em để webcam được bật. Anh bảo để em ngắm anh cho đỡ nhớ rồi hai đứa cùng ngồi vào bàn học. Webcam vẫn để, anh cặm cụi với những phần bài khó, còn em ngắm anh và ngồi mộng mơ. Hư quá anh nhỉ?
Ảnh minh họa
Là khi anh kì cạch gõ vài dòng blog tặng em, câu chữ vụng về nhưng em biết anh đã cố gắng nhiều lắm. Anh chẳng ưa chuyện dài dòng viết lách, nhưng anh đã vì em mà kể thật nhiều điều để em vui. Em đã tự hào về điều đó biết bao!
Rồi có cả những lúc mình cãi nhau và chẳng ai muốn làm lành trước. Ngay cả khi em có hờn dỗi đuổi anh về, anh cũng mặc nhiên đứng đó. Anh bảo, dù có bất đồng hay mâu thuẫn, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau. Giông bão còn nhiều nhưng chỉ cần chúng ta kề vai sát cánh…
Là khi khi anh bỏ mặc em trong nỗi nhớ đến vô vọng. Em tìm đủ mọi cách liên lạc nhưng không được. Và rồi cứ thế ta lạc mất nhau…
Dẫu tháng năm có làm phai mờ những kỉ niệm nhưng tình yêu đôi khi bất biến đến khó tin. Liệu anh có thể tin không khi ba năm sau ngày chúng ta chia tay, em vẫn thấy tim mình yêu anh đến lạ. Có lẽ vậy mà bản radio của em vẫn còn dang dở cùng những nụ cười xao xuyến, cái khoác tay ấm áp lạ thường và những lời hứa hẹn của anh…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một ngày làm người yêu
Đến bây giờ em vẫn viết cho anh, bài tình ca mà ngày nào dang dở...
Em đã suy nghĩ rất nhiều không biết mình có nên viết cho anh nữa không?
Nhưng rồi, em vẫn viết tiếp vì... em nhớ anh, nhớ những kỷ niệm mà chúng ta từng có với nhau. Nhưng có thể đây cũng là lần cuối em viết cho anh.
Ba năm rồi anh nhỉ? Ba năm cũng chẳng phải là thời gian dài, nhưng nó cũng chẳng ngắn trong cuộc đời tuổi trẻ của mỗi người. Ba năm mình chia tay, biết bao nhiêu điều thay đổi. Anh có 1 gia đình hạnh phúc, với 1 đứa con đáng yêu...
Còn em? Em vẫn nhớ anh, nhớ những ký ức về anh. Từng kỷ niệm vẫn còn in đậm trong tim em, như mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Hình như càng ngày em càng nhớ anh hơn. Nhưng có nhớ, có thương hay trách giận anh đi nữa anh cũng đâu hề biết? Hơn ba năm mình xa nhau, anh không 1 lần chủ động hỏi thăm em như thế nào?
Cuộc sống của em ra sao? Em lấy chồng chưa? Chẳng lẽ anh lạnh lùng vậy sao? Không cần biết em như thế nào sao? Anh im lặng chẳng 1 lời hỏi thăm. Thà mình chia tay khi tình yêu không còn, khi em lừa dối phản bội anh...Nhưng không! Anh thừa biết em vẫn còn rất yêu anh, em còn cần anh. Vậy mà anh nỡ bước đi không 1 lần ngoảnh đầu lại.
Hay... anh đâu hề yêu em, em đâu còn chút gì đọng lại trong tim anh? Chia tay anh em thực sự chơi vơi và cố gắng lấp đầy những thói quen do anh tạo ra... Và cuối cùng em cũng đã làm được, làm được cả những điều mà khi còn quen nhau anh đã cố tập cho em. Nhưng lúc ấy em vẫn chưa làm được.
Anh quên em rồi sao? (Ảnh minh họa)
Sao anh không chờ em đến lúc ấy hả anh? Những gì ngày ấy anh cần ở em, thì có lẽ đến bây giờ em đã làm được hết rồi anh à. Đôi lúc em muốn nói chuyện với anh, muốn kể cho anh nghe những gì em đã trải qua, những gì em đã đạt được khi không có anh bên cạnh.
Nhưng anh đâu cần quan tâm phải không anh? Em biết anh bận rộn với nhiều lo toan, bộn bề. Nhưng chẳng lẽ anh không có 1 giây phút nào lắng lòng mình lại để nghĩ về em sao? Dù chỉ là 1 lời hỏi thăm em. Em cần thế thôi. Để biết rằng 1 góc nhỏ trong tim anh có hình bóng của em. Rồi sau đó mình lại trở về với cuộc sống bộn bề hàng ngày... Em giận anh! Sao vô tâm hững hờ. Giận anh nhiều lắm! Đến bao giờ cơn giận trong em sẽ tan, đến bao giờ xóa sạch hình bóng anh trong em? Anh muốn thế không anh?
Anh! Ở nơi xa đó, anh thật sự bình yên nhé! Em rất muốn vào 1 ngày nào đó, gần đây thôi mình sẽ gặp lại nhau. Em rất muốn ra QN - quê anh, em yêu mảnh đất ấy, yêu tiếng nói ấy, và em cũng rất yêu anh. Nếu có 1 ngày nào đó, anh hãy " Yêu em 1 ngày, 1 ngày làm người yêu em nhé!"
Một ngày nào đó... gần thôi anh nhé... mình sẽ là của nhau, một ngày thôi. Hứa với em anh nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu anh nhưng sợ phải hối hận nếu chờ anh Cứ ngỡ tình yêu giữa em và anh chỉ chờ đến ngày về với nhau, thế mà giờ đây em lại phân vân ở giữa ngã ba đường... Em vốn quen cuộc sống bình lặng ở quê với gia đình, chưa từng nghĩ mình sẽ đi xa nhà, xa gia đình đến một nơi xa lạ. Nhưng rồi theo bạn bè, em nộp...