Bạn bè có nhà, có xe, tôi vẫn mải miết lo ăn từng bữa
Nhiều lúc tôi tự hỏi bản thân mình đã làm được gì, tại sao mình mãi không có tương lai tốt còn bạn bè thì đã giàu hết cả rồi?
Mỗi lần các bạn hô hào tụ tập, đi sinh nhật, đi họp lớp hay đi ăn cưới, tôi lại tìm mọi lý do để từ chối. Bản thân tôi cảm thấy việc đi gặp những người bạn giàu có ấy là một áp lực khó nói thành lời.
Sau hơn 10 năm ra trường, họ hầu hết đều đã có nhà, có xe, ăn mặc sang trọng. Người làm chức vị cao ở công ty, người có chồng giàu, người buôn bán kinh doanh thành đạt. Còn tôi vẫn chỉ là cô nhân viên văn phòng, lương ba cọc ba đồng.
Bạn bè giàu hết còn tôi vẫn chạy vạy t.iền tiêu hàng tháng. Ảnh minh họa: PX
Họ gặp nhau cười cười nói nói, kể chuyện công việc, được chồng yêu thương, cho đi chơi, mua tặng những bộ đồ xịn. Họ nói chuyện t.iền tỷ, mua nhà này, mảnh đất kia. Họ khoe các món đồ giá trị trong khi tôi phải chạy vạy từng bữa ăn.
Một chuyến du lịch cho cả gia đình 4 người với tôi lúc này là cực kì khó khăn. Bởi ngoài t.iền vé máy bay, t.iền ở khách sạn còn có t.iền ăn uống, tôi không thể bỏ ra vài chục triệu để đi. Nếu có thể, tôi chỉ cho con về quê, đi dã ngoại gần nơi mình sống.
Ai cũng ở nhà sang, có mảnh đất này mảnh đất nọ, còn tôi vẫn đang thuê trọ căn phòng chật hẹp chỉ có 20m2. Chồng tôi cũng chẳng giỏi giang, tâm lý.
Video đang HOT
Anh chưa từng cho tôi một chuyến du lịch, cũng không mua sắm món đồ nào giá trị cho tôi. Tôi không trách anh bởi tôi hiểu, hoàn cảnh quyết định tất cả. Anh có muốn đi chăng nữa, thì chúng tôi cũng không có t.iền.
Hai vợ chồng đi làm cũng chỉ đủ t.iền lo cho các con ăn học. Nếu có việc phát sinh, tôi lập tức phải đi vay bạn bè. Có lúc ốm, tôi không dám đi khám vì sợ tốn t.iền, chỉ chạy vội ra hiệu thuốc mua tạm vài liều uống cho khỏi.
Nghe họ nói về những dự định tương lai, rủ nhau đi du lịch nước ngoài, tôi lại thở dài chạnh lòng. Nước mắt cứ thế chảy ra mà không dám cho ai biết.
Tôi chợt nghĩ đến những đứa con ở nhà, đang chờ mẹ cho đi biển mùa hè mà tôi chưa làm được. Vì tôi còn đang lo tháng sau làm sao có t.iền để đưa mẹ đẻ đi khám bệnh dạ dày.
Có nhiều người không hiểu, bảo tôi sống tằn tiện, chi ly, không biết hưởng thụ nhưng họ lại không cho tôi câu trả lời, t.iền ở đâu ra để hưởng thụ.
Họ đang vui với cuộc sống của mình, có t.iền tiêu rủng rỉnh còn tôi chạy ăn từng ngày, từng tháng. Tôi không trách họ, chỉ trách bản thân mình kém cỏi… Tôi cũng không so sánh chồng mình với chồng người ta. Bởi tôi tin, trên đời, mọi sự kết hợp đều là do duyên số.
Tôi vẫn nỗ lực từng ngày, chỉ mong con cái được vui vẻ, hạnh phúc, được học hành đàng hoàng. Nhưng tôi mong ai đó hiểu rằng, đừng thấy tôi như vậy mà chê bai tôi ki bo, tính toán; cũng đừng nói tôi là người phụ nữ thiếu trách nhiệm với chính bản thân mình, không biết ăn diện; cũng đừng bảo tôi sống uổng phí t.uổi xuân.
Tôi đã cố gắng và luôn nỗ lực vì tương lai. Tôi chỉ có thể nghĩ, có lẽ mình là người kém may mắn…
Xin về ăn Tết nhà ngoại, nàng dâu bật khóc nghe bố chồng nói 6 câu
Hơn 10 năm lấy chồng, chưa năm nào tôi được về đón giao thừa cùng bố mẹ đẻ. Thấy bạn bè năm ăn Tết nhà nội, năm ăn Tết nhà ngoại mà tôi lại chạnh lòng.
Tôi còn nhớ như in năm đầu tiên ăn Tết ở nhà chồng. Thời khắc đón giao thừa, tôi vội ra ngoài sân gọi điện cho bố mẹ đẻ. Lúc đó, nước mắt cứ thế trào ra, không sao ngăn lại. Cảm xúc ấy cũng dễ hiểu vì đó là năm đầu tiên con gái xa gia đình.
Sau cuộc điện thoại, tôi lại lén lau nước mắt, vào nhà chồng đón giao thừa cùng mọi người nhưng trong lòng nặng trĩu.
Bố mẹ đẻ tôi có mấy cô con gái, cô nào cũng lấy chồng xa, chẳng được về sum vầy bên gia đình. Tôi là con út, được ở với bố mẹ lâu hơn nên tình cảm càng gắn bó. Nghĩ cảnh bố mẹ cô đơn trong khoảnh khắc đầu tiên của năm mới, lòng tôi thắt lại.
Câu nói của bố chồng khiến tôi xúc động. Ảnh minh họa: SCMP
Tôi từng tự nhủ, sau này lấy chồng nhất định phải phân chia Tết nội, Tết ngoại nhưng rồi chẳng làm được.
Chồng tôi không phải con trưởng trong nhà, nhưng mẹ chồng lại không chấp nhận chuyện các con không ở nhà ăn Tết. Nên dù tôi có nói thế nào, chồng cũng kiếm lý do sợ mẹ để ngăn cản vợ.
Nhiều năm trôi qua, tôi dần quen với nếp sống nhà chồng, cũng hiểu tính cách mẹ chồng nhiều hơn. Có nhiều việc tôi cũng làm trái ý mẹ. Dù mẹ có giận, tôi cũng mặc kệ. Nghĩ đến chuyện 40 t.uổi còn bị người khác quản lý cách sống, nói này nói kia, tôi thực sự không chịu được.
Khi con cái đã lớn, tôi nói với chồng, năm nay tôi nhất định về ăn Tết, đón giao thừa cùng bố mẹ đẻ. Và dù chồng có đồng ý hay không thì tôi vẫn quyết định như vậy. Thấy vợ làm căng, chồng cũng không dám nói nhiều.
Bố mẹ già yếu, tôi cần dành thời gian cho gia đình mình. Hơn 10 năm rồi, tôi đã hy sinh, hết lòng vì gia đình chồng như thế là quá đủ.
Nhưng khi tôi vừa mở lời thì mẹ chồng đã gạt phắt đi: "Cô lấy chồng thì phải theo ý nhà chồng, sao cứ thích làm theo ý mình? Cô xem xóm này có đứa con dâu nào giao thừa, mùng 1 Tết không ở nhà chồng không?".
Nghe mẹ nói, tôi cũng đáp trả: "Vậy mẹ cũng phải hỏi xem, bạn bè của con có phải năm nào cũng ăn Tết ở nhà chồng không chứ ạ? Với lại xã hội hiện đại rồi mẹ. Nhiều người còn đi du lịch, ăn Tết ở nước ngoài kia mẹ ơi. Mẹ không có con gái nên mẹ không hiểu được đâu ạ".
Thấy tôi nói vậy, mẹ chồng có vẻ nóng mặt. Đúng lúc đó, bố chồng bước vào rồi bảo tôi cứ ngồi xuống nói chuyện.
Bố nhẹ giọng: "Năm nay, con đưa các cháu về ăn Tết với ông bà thông gia đi. Thằng T. (tên chồng tôi) cũng về với vợ con đi. Tầm mùng 2 các con lên thì nhà mình lại là Tết. Bố mẹ đã có anh chị và các cháu lớn rồi, các con không phải lo. Chúng nó ở gần đây, về lúc nào cũng được. Bố mẹ con ở xa, con tranh thủ về với ông bà một năm".
Nói rồi bố quay ra nhìn mẹ chồng nhắc nhở: "Chẳng phải ngày xưa lấy tôi, bà cũng đòi về ăn Tết với bố mẹ đẻ suốt à?".
Nghe bố nói vậy, tự nhiên tôi rơi nước mắt. Mẹ chồng cũng không nói gì nữa, chỉ biết nhìn bố chồng tỏ vẻ không hài lòng. Trong lòng tôi bỗng thấy kính trọng bố chồng vô cùng. Trước giờ bố ít can dự vào chuyện gia đình, không ngờ hôm nay bố lại ra mặt bảo vệ tôi.
Từ hôm đó, tôi rất yên tâm và vui vẻ. Tất nhiên, dù có về ăn Tết nhà ngoại thì tôi cũng chuẩn bị đủ đầy, sắm sửa đàng hoàng cho gia đình chồng. 10 năm nay, tôi vẫn luôn làm vậy dù chẳng phải dâu trưởng. Có lẽ chính vì sự chỉn chu của tôi nên bố chồng mới thấu hiểu nỗi niềm này.
Cả năm lo toan cho nhà chồng, cuối năm xin về quê ngoại một hôm vẫn bị chồng cấm cản Nhìn bạn bè ai cũng hỏi han, khoe được về quê mà tôi không khỏi chạnh lòng, khóc tủi. Tôi kết hôn đến nay cũng đã thấm thoát 8 năm, từ lúc bước chân vào nhà chồng, tôi luôn làm tốt vai trò của người vợ, người mẹ và là người con dâu hiếu thảo của bố mẹ chồng. Vợ chồng tôi có...