Bài học từ “câu chuyện để dành”
Từ chuyện để dành viên kẹo, chiếc áo,… ngày còn nhỏ, ta đã vô thức hình thành thói quen “để dành” để rồi không biết ta đã để dành ước mơ của chính mình.
Bài học để dành từ gia đình
Những ngày bé thơ, mỗi lần được cho kẹo, tặng quà, ông bà bố mẹ đều căn dặn không vội ăn hết hay dùng ngay mà phải biết “để dành”. Đôi khi là chờ tới bữa đói và đồ ăn trong nhà đã hết. Đôi khi là chờ tới Tết hay một dịp nào đó nơi quần áo mới là những món đồ cần thiết và không thể thiếu. Chúng ta luôn nghĩ đó là một cách thức tiết kiệm hay biết “ lo xa”. Nhưng ta không biết câu chuyện ngày thơ bé ấy có khả năng ảnh hưởng đến những quyết định của chúng ta ở hiện tại như thế nào.
Họ đã để dành như thế!
Có những điều tưởng như nhỏ nhặt nhưng một khi lãng quên, bạn chẳng thể nào có thể sửa chữa. Ví như trường hợp của Lam Anh (CTV truyện ngắn cho một trang truyện online), đầu óc bạn ấy luôn tràn ngập ý tưởng để xây dựng truyện ngắn. Nhưng Lam Anh tự tin rằng mình có thể nhớ rất dai nên cô nàng quyết định quẳng chúng vào một xó và mãi tới khi rảnh rỗi “quá đà” mới lôi ra và ngồi viết. Tới lúc ấy, cảm hứng trong cô nàng đã bay biến và không sao “chấp bút” nổi. Hoặc tệ hơn, đôi lúc cô bạn cảm thấy hối hận vì một bạn nào đó đã chớp được ý tưởng và thể hiện nó trước khi cô bạn kịp làm.
Video đang HOT
Tương tự như thế, Thùy Dương (Thanh Xuân, HN) đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội nhận học bổng hay tham gia các chương trình hội nghị, hội thảo quốc tế chỉ bởi thiếu chứng chỉ IELTs. “IELTs là bằng tiếng Anh có giá trị hai năm nên tớ dự tính trước khi ra trường sẽ ôn và thi để lấy bằng. Trong thời gian chờ đợi ấy, tớ mải chơi và chẳng thèm ôn tập chi hết nên trình độ tiếng Anh mai một thấy rõ. Bạn bè gửi cho rất nhiều thông tin học bổng, hội nghị quốc tế,… nhưng không đủ điều kiện tham dự chỉ vì chưa thi IELTs. Chần chừ và lần lữa mãi, biết bao cơ hội đã vụt qua tay.”
Không khá khẩm hơn Dương là bao, Hiếu (ĐH Luật HN) đã luôn phải nuối tiếc khi chưa một lần dám đưa ra quyết định cho bản thân mình. “Tớ sống theo sự sắp xếp của bố mẹ từ nhỏ, cũng muốn đứng lên nói ra tiếng nói, ý kiến của bản thân. Nhưng luôn tự nhủ, lần sau, lần sau nói cũng được. Tới giờ thì chẳng kịp nữa rồi, mọi thứ như đoàn tàu đã khớp đường ray và không có cách chi dừng lại”
Riêng Nam Anh (BN), đã hơn 3 năm kể từ ngày bắt đầu đi làm nhưng cậu vẫn chưa thể cầm trên tay tấm bằng đại học. Lý do là bởi cậu muốn bảo lưu kết quả học tập để thử làm việc tích lũy kinh nghiệm trước. Nhưng khi làm việc, cậu thấy chán ngán chuyện học hành. Thế là tạm gác và nói năm sau sẽ học. Nhưng thời gian càng dài, cậu càng ngại học. Cậu ấy đang phải đối diện với nguy cơ không thể lấy được bằng tốt nghiệp dù đã học gần xong Đại học.
Để dành ước mơ, trì hoãn cuộc đời
Bạn có nhận ra điểm chung của tất cả những ví dụ kể trên? Họ đều có ước mơ, có dự định và kế hoạch của bản thân. Nhưng thay vì hành động ngay, họ đều chần chừ, cất hành động của mình vào một góc mang tên “để dành”. Họ đâu biết rằng cuộc đời như những mắt xích chảy trôi liên tục. Chỉ cần bạn chậm trễ ở một điểm, bạn có thể kéo tụt cả hành trình dài phía trước của chính mình. Cơ hội đôi khi chỉ đến một lần trong đời. Nếu bạn không biết nắm giữ, bạn sẽ chẳng thể nào tìm lại, hoặc thậm chí còn phải đối diện với thất bại và nỗi ân hận.
Một khi đã có ước mơ, hãy dám sống với ước mơ của mình. Ước mơ không bị ai đánh thuế và cũng chẳng phải một món hàng cần được tiết kiệm hay để dành. Hãy cứ ước mơ và sống với nó.
Theo TTVN
Chờ con dâu đi vắng, mẹ chồng ăn vụng thịt gà
Về nhà sớm hơn dự định, chị Vinh uất lên khi biết mẹ chồng nhân lúc chị đi vắng mới gọi con gái sang thịt gà để ăn. "Đây không phải là chuyện con gà, chuyện miếng ăn, mà là chuyện bụng dạ con người ăn ở với nhau", chị Vinh, 41 tuổi, Tĩnh Gia, Thanh Hóa, chưa hết cay đắng khi nhắc chuyện cũ.
Tuyệt tình vì con gà
Tuy đã xây nhà mới trên nền đất cũ được chia nhưng cuối cùng, thuận theo lời thuyết phục của đại gia đình, nhất là anh trai chồng mới chuyển nhà lên thành phố, chị Vinh đồng ý về sống cùng mẹ chồng. Làm dâu 12 năm, sống cách nhau có vài chục bước chân, Vinh và mẹ chồng vốn có quan hệ tốt, hai bên quý nhau.
"Đến khi ở cùng thì mới biết mình tưởng bở. Bố bọn trẻ chỉ hắt hơi sổ mũi, bà đã cuống lên như cháy nhà, anh ấy uống thuốc, ngủ ngon rồi mà nửa đêm bà còn bắt tôi dậy nấu cháo giải cảm. Còn tôi ốm liệt giường vẫn phải gượng dậy phục vụ cả nhà, ăn xong mệt quá vứt bát đấy để mai rửa còn bị bà mắng là lười nhác", Vinh tố khổ.
Điều làm Vinh hậm hực nhất là bất cứ việc lớn nhỏ nào trong nhà, cả việc riêng của vợ chồng chị, mẹ chồng cũng chỉ bàn với con đẻ chứ không bao giờ nói với con dâu một tiếng. Có lần chú em họ chồng sang gặp Vinh bảo chị đưa 2 chỉ vàng, Vinh ngơ ngác chẳng hiểu gì thì chú ta giải thích: "Chị Loan (em gái chồng Vinh) bảo em là anh chị cho vay, lúc nào có thì trả".
Vinh vẫn chưa hiểu ra sao thì mẹ chồng từ trong buồng đi ra thủng thẳng bảo: "Nó làm nhà còn thiếu một ít, hôm qua mẹ với con Loan bàn nhau là vợ chồng mày có 2 chỉ vàng, cho nó vay. Anh em phải giúp nhau. Thế chồng mày chưa bảo gì à?".
Chị Vinh tức nghẹn. Hai chỉ vàng bố mẹ đẻ cho hồi cưới, chị vẫn cất kỹ sau này cho con trai lấy vợ, hoặc phòng khi bất trắc, hồi làm nhà túng thiếu cũng không dám bán. Vậy mà mẹ chồng, em gái chồng tự ý hứa cho vay vàng của riêng chị, cứ như chị là cục đất vậy. Vinh bảo tại mẹ không hỏi con hẵng hứa, vàng ấy bán mất rồi. Mẹ chồng khăng khăng "tao biết là vẫn còn".
Chú em họ hầm hầm ra về. Mẹ chồng nhảy lên nhiếc móc. Vì chuyện này, cả họ nhà chồng lên án Vinh hẹp hòi, keo kiệt. Còn Vinh thì ngày một chán ngán khi thấy mình bị coi là người thừa, "công dân hạng hai" trong gia đình.
Nỗi uất ức của Vinh lên đến đỉnh điểm vào cái ngày chị báo với mẹ chồng là có việc, chiều tối mới về. Nhưng việc không như dự định, chị về lúc 12h thì thấy cả nhà đang ăn uống vui vẻ, có cả cô em chồng. Mẹ chồng bảo con gái: "Con gà này mẹ muốn để dành bồi dưỡng cho mày, con Vinh cứ đòi thịt mấy lần rồi nhưng mẹ gạt đi bảo để bữa khác. May hôm nay nó đi vắng, chứ con gà bé tẹo, cả đống người ăn chả bõ".
Vinh ném thịch cái túi xuống nền nhà khiến ai nấy giật nảy. Chị đay nghiến: "Nếu bà không muốn cho con dâu ăn thịt gà thì cứ nói thẳng là không được ăn, việc gì phải chờ con đi vắng cho sốt ruột", rồi quay sang chồng: "Nhìn anh vui nhỉ? Con gà ấy vợ anh nuôi từ khi mới nở đấy, thế mà vẫn phải lừa vợ con đi vắng để thịt ăn với nhau à?".
Mẹ chồng sau phút đơ máy vì xấu hổ, đã phản công bằng cách mắng con dâu có miếng ăn thôi mà cũng làm ầm ĩ lên. Vinh bảo: "Bà ạ, miếng ăn chả là gì, nhưng nhờ nó mà con thấy, bà luôn coi con là người ngoài, một miếng ngon nếu cho con ăn bà cũng thấy phí. Bà đã không coi con là con thì con cũng chả dám coi bà là mẹ. Từ hôm nay mấy mẹ con con dọn về nhà mình, anh ta có về hay không thì tùy".
Nhục mặt với vợ nên cuối cùng chồng Vinh cũng chịu dọn về nhà cũ. Từ đó chị rất hiếm khi qua nhà mẹ chồng và cũng không gọi bà một tiếng "mẹ" nào nữa".
&'Thóc đâu mà đãi gà rừng"
Những nàng dâu như chị Vinh thường được gọi là ghê gớm vì dám ra mặt so đo với mẹ chồng. Có điều nếu không có nhà riêng để về thì cũng chưa chắc chị đã dám làm um lên rồi bỏ đi. Các nàng dâu gặp trường hợp bị gạt ra rìa như chị vốn rất nhiều nhưng đa số phải chấp nhận.
Chị Vân, sống ở ngay Hà Nội, cũng thất vọng và đau buồn khi biết hóa ra mình không thực sự được coi là con cái trong nhà, nhưng chẳng dám "đấu tố", thậm chí còn chẳng dám tâm sự với chồng vì sợ sinh chuyện. Chị chỉ âm thầm.
Không phải là dâu trưởng nên dù sống chung, chị vẫn ấp ủ kế hoạch ra riêng và cố gắng chắt chiu, tiết kiệm. Được cái Vân kiếm tiền rất khá, sau 6 năm đã đủ để nghĩ đến chuyện mua chung cư trả góp.
Hai vợ chồng bàn bạc với nhau, bố mẹ chồng biết được bèn gọi lại bảo: "Mua căn hộ tập thể làm gì. Tiền đó chúng mày dùng xây lại cái nhà này, sau này chúng mày ở luôn, có phải đàng hoàng hơn không. Thằng cả giỏi làm ăn đã có biệt thự rồi, bố mẹ chỉ cho một số tiền lấy khước là được". Hai vợ chồng thấy có lý, số tiền định mua chung cư, nếu dùng xây nhà thì sẽ hoành tráng lắm. Vân định chờ mấy hôm nữa đến ngày đáo hạn là rút sổ tiết kiệm ngay.
Hai hôm sau, Vân tình cờ nghe được bố mẹ chồng thì thầm bàn bạc với nhau. Bà khen ông "tỉnh", phản ứng nhanh. Ông đắc ý: "Tôi phải vậy, cái nhà này mới được như ngày nay. Bà xem, con Vân nó sắc sảo, kiếm tiền giỏi, hơn hẳn con trai mình. Ai mà biết chúng nó có ở với nhau suốt đời hay không. Nó mua nhà bên ngoài không đủ tiền, mình kiểu gì cũng phải cho thêm. Nhà mang tên vợ chồng nó, ly dị phải chia đôi, hóa ra lại đem thóc đãi gà rừng à? Xây lại nhà này thì giấy tờ vẫn là vợ chồng mình, nếu bỏ nhau thì con Vân phải tay trắng ra đi".
Vân lạnh người, không phải hú vía vì suýt mất tiền, mà vì trước giờ chị vẫn nghĩ mình được bố mẹ chồng quý như con đẻ và cũng yêu họ hết lòng. Hóa ra con dâu bao giờ cũng chỉ là người khác dòng máu. Vân nghĩ nát nước rồi quyết định đem hết sổ tiết kiệm gửi mẹ đẻ, rồi về "thú nhận" với chồng rằng trước đây chị trót tham nên nói dối là gửi tiết kiệm chứ thực ra đã cho vay ngoài để ăn lãi cao, nay người ta làm ăn thất bát chưa trả được.
Mới đây, chị rút tiền mua một căn hộ xây gần xong, sau đó báo ngay với chồng là em đòi được tiền rồi, giá nhà xuống đáy nên mua ngay kẻo thiệt, sau này ở hay không tính tiếp. Chồng chị vô tư chẳng nghĩ gì, nhà của bố mẹ còn đẹp, chưa nhất thiết phải xây lại, Vân mua được thêm nhà là thêm của, càng tốt.
Vân tâm sự: "Mình chẳng muốn tính toán làm gì, nhưng họ coi mình là gà rừng thì mình cũng coi họ là cáo thôi, phải phòng thân. Nói chung làm con dâu thì phải hết lòng thương yêu bố mẹ chồng, nhưng tấm lòng của mình, họ phải thật lòng đón nhận thì mình mới trao được. Tình cảm mà, bao giờ cũng phải đến từ hai phía".
Theo Eva
Tập trận Mỹ - Israel nhỏ hơn dự định ban đầu Lầu Năm Góc ngày 31.8 cho biết một cuộc tập trận tên lửa chung Mỹ - Israel bị dời đến mùa thu này sẽ bao gồm ít binh sĩ hơn kế hoạch ban đầu, theo hãng tin Reuters. Tuy nhiên, cơ quan này phủ nhận thông tin quyết định trên là dấu hiệu cho thấy sự ngờ vực của Washington đối với đồng...