Anh yêu tôi hay yêu mảnh đất?
Tôi không biết anh yêu tôi thật lòng hay chỉ yêu mảnh đất tôi sẽ được thừa hưởng. Bởi lần nào cũng vậy cứ, ngồi bên nhau được ít phút là anh lại hỏi tôi rằng “Bao giờ bố mẹ chia đất”.
Mỗi lần bên nhau, anh hay hỏi tôi khi nào bố mẹ chính thức chia đất cho tôi sở hữu.
Tôi sinh ra trong một gia đình có 3 chị em gái, hai chị tôi đã đi lấy chồng và đã đều yên phận cả. Và chị nào cũng vậy, cứ sau khi kết hôn là bố mẹ tôi lại cắt cho một mảnh đất để mà an cư lập nghiệp.
Bản thân tôi cũng vậy, nếu như không có gì thay đổi thì khi tôi lấy chồng cũng được bố cho một nửa căn nhà mà gia đình đang ở. Đây cũng là điều hiển nhiên, bởi đó là “suất” của tôi được hưởng giống như 2 chị gái mình. Còn nếu như một ai trong 3 chị em tôi chấp nhận phụng dưỡng cho bố mẹ tôi sau này, thì sẽ được thêm 1 “suất” nữa.
Tuy nhiên tôi lại cứ đang nghĩ mãi một điều. Đó là tôi có một anh người yêu quê ở tỉnh lẻ về đây lập nghiệp. Chúng tôi đã quen và yêu nhau được một thời gian ngắn, nhưng vì là có tình cảm thực sự chứ không phải yêu chơi bời qua đường nên tôi rất hay đưa anh về nhà giới thiệu với mọi người và ra mắt bạn bè…
Video đang HOT
Anh cũng vậy, cũng đã đưa tôi về quê ra mắt gia đình và giới thiệu với tất cả anh em, bạn bè bà con lối xóm rằng tôi là người bạn gái, người yêu của anh… Và cũng thật may mắn tất cả mọi thành viên trong gia đình nhà anh cũng đều “bồ kết” tôi cả.
Việc chúng tôi làm đám cưới có lẽ rằng cũng sẽ được diễn ra trong tương lai, chỉ có điều là thời gian không biết đến bao giờ mà thôi…
Vậy nhưng thời gian gần đây anh cư liên tục gặng hỏi tôi rằng bao giờ thì tôi chính thức được sở hữu mảnh đất kia của gia đình giao cho… đã làm cho tôi thật sự thất vọng về anh. Đã thế, anh lại còn đòi phụng dưỡng bố mẹ tôi sau này để được thêm một “suất” đất nữa.
Những suy nghĩ của anh khiến tôi không thể biết chính xác được rằng tình yêu anh dành cho tôi liệu có phải là thật lòng hay anh chỉ yêu căn nhà mà tôi sẽ được thừa hưởng kia thôi.
Tôi cũng nghe và đọc rất nhiều những câu chuyện tình yêu của những chàng trai tỉnh lẻ và những cô gái Hà Nội, thực chất ra họ chỉ yêu cái hộ khẩu và căn nhà mảnh đất mà thôi… Và không biết liệu có phải rằng tôi cũng đang rơi vào tình trạng như thế.
Giờ đây tôi đang không biết mình sẽ suy nghĩ theo chiều hướng nào cho thật sự đúng đắn. Đánh giá sai con người của anh thì tôi sợ rằng sẽ chạm vào lòng tự ái của anh mà anh sẽ giận tôi và chia tay tôi chăng… còn nếu cứ tin tưởng quá vào tình yêu của mình thì tôi cũng sợ một ngày khi anh đã đạt được mục đích của mình tôi sẽ chẳng còn gì trong con mắt của anh…
Tôi phải biết làm sao để có thể vừa giữ được tình yêu của mình, nhưng cũng không rơi vào trong những hoàn cảnh khó xử như thế. Có ai cùng trong hoàn cảnh của tôi hay có thể thấu hiểu hoàn cảnh này xin hãy cho tôi một lời khuyên chân thành nhất để tôi có thể tự tin hơn trong mối quan hệ này không…
Theo VNE
"Vợ già bằng ba lần giậu"
Lúc thành công, khỏe mạnh, vui vẻ, không ít ông chồng "tham sắc bỏ ngãi" nhưng đến lúc thất bại, ốm đau, buồn khổ, người vợ từ thuở tào khang mới thực sự là người yêu thương, giúp đỡ mình.
Quên thuở hàn vi
Dáng vẻ khắc khổ, gầy gò khiến chị Lê Kim Minh (Tây Hồ - Hà Nội) già hơn nhiều so với tuổi 45 của mình. Gia đình bây giờ sung túc, nhưng chị vẫn tham công tiếc việc. Tối chị ngâm gạo, sáng dậy sớm đồ xôi, nấu thức ăn, mang ra góc phố gần nhà bán. Bằng gánh xôi này, chị đã nuôi chồng ăn học, thăng tiến, nuôi 3 đứa con khôn lớn, đứa đang học đại học, đứa học cấp 3. 25 năm trước, anh chị đều là công nhân, lấy nhau với hai bàn tay trắng, thu nhập cũng chỉ đủ tiền thuê nhà và ăn uống tằn tiệm. Chị sinh con, thấy gia đình nheo nhóc quá liền bỏ việc, học nghề đồ xôi, đi bán dạo. Đôi tay ngâm nước rồi lại thổi xôi bị nứt nẻ, khô ráp đến tóe máu. Mỗi mùa đông, chị đều phát khóc vì đau đớn, nhưng vẫn đeo găng để bán hàng. Đôi chân quẩy gánh xôi cũng mỏi rời, tê dại. Chị vất vả nhưng bù lại ngày nào cũng nhìn thấy tiền lãi. Hai đứa con có đồng quà, hộp sữa.
Còn anh Dũng - chồng chị Minh làm công nhân nhà máy, sau được cử lên làm quản đốc phân xưởng. Để rộng đường thăng tiến, anh lại đăng ký đi học hàm thụ lên đại học, rồi đi học quản lý. Đương nhiên, tiền học phí đều lấy từ gánh xôi của vợ. Nhưng chị Minh không quản ngại nhọc nhằn, vất vả. Điều hạnh phúc nhất của chị là tối tối, khi lê tấm thân mệt rã rời về nhà, chồng chị lại lấy cho chị chậu nước nóng, pha muối để ngâm chân. Xôi chị ngon, bán chạy, chị mở hẳn cửa hàng bán xôi "chuyên nghiệp", gia đình cũng "phất lên". Trong khi đó, chồng chị được đề bạt lên làm trưởng phòng rồi phó giám đốc. Ngày nào anh cũng đóng bộ sáng loáng, có ô tô đưa đón, đi hội họp, nhậu nhẹt với những người quyền cao chức trọng, có tiền, có thế. Chẳng biết từ bao giờ, anh Dũng đã ngã vào tay một người phụ nữ khác. Cô ta không chỉ trẻ trung mà còn ăn mặc thơm tho, son phấn sang trọng. Và đặc biệt, biết nói nhiều chuyện kinh tế vĩ mô, thơ văn bay bổng chứ không chỉ biết đến xôi và đám tiền lẻ như vợ anh. Si mê tình yêu, anh Dũng nhất định đòi ly hôn vợ để cưới vợ mới. Mọi người khuyên can thì anh phân trần: "Vợ tôi lúc nào cũng đầu bù tóc rối, không thức thời, chỉ biết bán xôi, an phận, không phấn đấu đi lên cùng với chồng. Trong khi tôi lại ở một thế giới khác. Tôi cô đơn và mệt mỏi trong gia đình từ lâu lắm rồi".
Tình nghĩa vợ già
"Kịch bản" của rất nhiều cặp vợ chồng là: lấy nhau tay trắng chỉ có tình yêu "vắt vai". Hai vợ chồng cùng cực khổ kiếm kế sinh nhai, gây dựng gia đình. Tuy nghèo khổ, vất vả, nhưng cuộc sống luôn tràn ngập tiếng cười và tình yêu. Ai cũng tin rằng, với sự đồng cam cộng khổ, nghĩa tình đầy ắp như vậy sẽ không bao giờ có chuyện tình phai, nghĩa nhạt. Nhưng khi có tiền, có quyền, ăn mặc sang trọng, nói có gang, có thép, nhiều người quay lại nhìn bà vợ già của mình lại thấy như bà quản gia cổ lỗ, thậm chí, chẳng bằng bà ôsin. Người vợ vất vả, cực khổ nên già trước tuổi, lại quen nếp tiết kiệm, căn cơ thời trẻ, nên chẳng chăm chút gì cho bản thân. Người chồng cũng già nhưng vì có tiền, có quyền nên khí chất đàn ông lại lên phơi phới và con tim cũng đòi "vui trở lại". Lúc đó, tình nghĩa với vợ già sẽ nhanh chóng phai nhạt. Nhiều ông nhanh chóng sa vào vòng tay vịn nuột nà, môi son nũng nịu, thỏ thẻ những lời có cánh của các cô gái trẻ.
Say mê vợ mới được nửa năm thì anh Dũng đuối sức. Tiền hay quyền cũng không thể giúp anh trẻ hơn tuổi 50. Trong khi đó, cô vợ trẻ phơi phới, lúc nào cũng đòi hỏi ông chồng già phải chiều chuộng, o bế. Sau giờ làm, anh Dũng vẫn phải lê tấm thân mệt mỏi đi cà phê, xem phim, sinh nhật bạn bè với vợ. Nếu anh từ chối thì lập tức cô vợ lại bù lu bù loa, đuổi chồng ra ghế sô pha nằm. Cô vùng vằng không nấu cơm vì sợ hỏng hết bộ móng tay điệu đà. Anh Dũng ốm nằm ở nhà thì vợ cũng chỉ được một câu: "Anh gọi điện cho bác sĩ đến khám" rồi bỏ đi xem show của ca sĩ Hàn Quốc. Anh Dũng nhớ bữa cơm có canh cua, cà muối với hương vị rất đặc biệt mà vợ cũ vẫn nấu. Anh cùng thèm một đôi tay chai sần, ấm áp, ân cần đặt lên trán mình những lúc mệt mỏi của vợ cũ.
"Những người đàn ông khôn ngoan luôn nhận ra giá trị đặc biệt của những người vợ tào khang. Các cô gái trẻ đến với họ chỉ vì tiền, vì địa vị, những thứ hào nhoáng bên ngoài. Sống bên họ, cánh đàn ông phải gồng hết sức mình, không được yếu đuối, thất bại, hết tiền, mất quyền. Mất quyền, mất tiền là họ cũng mất điểm trong mắt những cô gái trẻ. Chỉ những người vợ từ thuở tào khang mới đủ yêu thương và bao dung cho sai lầm, thất bại của chồng. Người vợ già cũng chính là người "canh" hạnh phúc gia đình, vun vén tương lai"- chuyên gia tâm lý Trịnh Trung Hòa cho biết.
"Vợ chồng dù sướng hay khổ cũng nên cố gắng "đi song song" với nhau về mọi phương diện. Người chồng tiến thủ cũng không nên quên rủ vợ tham gia các hoạt động của mình để vợ hiểu và tự "giác ngộ". Người vợ cũng không nên vì thu vén gia đình mà bỏ bê bản thân hoặc cam chịu "xó bếp". Có như vậy, mục tiêu vì "hạnh phúc gia đình" bắt đầu từ thuở hàn vi mới không bị mất đi" - Ông Trịnh Trung Hòa.
Theo VNE
Năm cùng tháng tận Hàng cây già đã trút lá đỏ, tuổi theo mùa trôi xa, người đã đến rồi đi sao em còn mong mỏi? Ngày tháng cạn rồi, sao em còn đứng đấy, chơi vơi? Chiều tan sở, em lạc giữa ngã ba đường. Nhấp nháy đèn xanh đỏ, huyên náo tiếng người xe, âm thanh thành thị khiến em quên lối về. Em đánh...