Anh dắt gái về, tôi dắt con đi
Tôi đau khổ khi vừa bước chân ra khỏi nhà, dọn về căn nhà cũ ở, anh ta đã dắt gái về mà không thèm nhìn vợ lấy một cái để chào hỏi nhau lần cuối.
Tất nhiên, không phải đây là lần cuối cùng tôi và anh ta nhìn mặt nhau. Bởi chúng tôi còn phải ra tòa, còn phải ly dị và ít nhất, anh ta cũng sẽ tới thăm con tôi. Nhưng chẳng lẽ, anh không thể nhịn được, không thể thôi làm cái việc trơ trẽn ấy trước mặt đứa con trai nhỏ mà anh yêu quý, sao anh lại để con bị ám ảnh t.uổi thơ thế này?
Tôi yêu anh, tình yêu trọn vẹn 4 năm với bao lời ước hẹn, tưởng chẳng gì có thể thay đổi được. Anh là người đàn ông, ít ra khi đó tôi cảm nhận được như vậy. Anh luôn quan tâm lo lắng cho tôi, cho gia đình tôi. Biết tôi có gia cảnh không giàu có gì, anh không chê mà càng thương tôi. Anh nói chúng tôi sẽ ra Hà Nội lập nghiệp, xây dựng hạnh phúc. Tôi mừng lắm, vì như thế tôi sẽ được về nhà thường xuyên hơn vì tôi cũng là người Bắc.
Chúng tôi lấy nhau, ai cũng khen chúng tôi là một cặp trai tài gái sắc. Anh ngày đó, dù công việc chưa quá tốt, nhưng lo được cuộc sống cho vợ con thì không phải là có. Nhà anh lại ở Hà Nội nên chuyện này không có gì khó khăn. Tôi cũng có công việc của mình nên kinh tế hai vợ chồng khá giả.
Nhưng đúng là cuộc sống không như ý muốn. Con người dần thay đổi, nhất là khi anh có t.iền, có công việc tốt, còn tôi thì chỉ nhàng nhàng, lương ba cọc ba đồng. T.iền lương của tôi cũng chỉ đủ mua bó rau, cân thịt cho cả nhà. Tôi lại sống trong căn nhà anh mua cho, đôi khi thất nghiệp nên anh càng khó chịu. Anh dần dần cau có, tỏ vẻ không hài lòng ra mặt, khiến tôi buồn lắm.
Tôi lại sống trong căn nhà anh mua cho, đôi khi thất nghiệp nên anh càng khó chịu. Anh dần dần cau có, tỏ vẻ không hài lòng ra mặt, khiến tôi buồn lắm. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Suốt thời gian tôi mang bầu, anh chưa từng đưa tôi đi khám. Anh còn đe dọa tôi nếu không sinh được con trai thì anh bỏ. Thật may, tôi sinh con trai, không có lẽ tôi đã bị anh bỏ từ lâu rồi. Nhưng tôi cam chịu vì con, tôi thương con, vả lại bản thân tôi muốn ra ngoài bươn trải nuôi con cũng khó, tôi đang cố gắng tích cóp t.iền để có thể thuê nhà nếu như bị anh ta ruồng bỏ. Nhưng tôi vẫn hi vọng, vì con, anh ta có thể thay đổi, và tôi cũng không muốn con thiếu thốn tình cảm khi còn quá nhỏ.
Nào ngờ, anh n.goại t.ình, gái gú suốt ngày. Anh nói tôi là kẻ ăn bám, chỉ moi t.iền của anh. Tôi buồn quá. Thú thực, t.iền anh hay đưa cho tôi. Hồi đó, vì bố tôi ốm nên có lấy một ít đưa bố đi viện, chỉ là nghĩ sẽ hoàn trả lại, chưa muốn nói cho anh vì sợ anh nghĩ ngợi. Chẳng thể ngờ, anh biết chuyện và nói tôi là loại không ra gì. Tôi buồn quá nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Và hôm nay, thật sự mọi chuyện đã tới đỉnh điểm. Anh đưa gái về nhà ngay sau hôm đuổi tôi đi. Tôi và anh chưa làm thủ tục ly dị nhưng phải ly thân vì không thể nhìn mặt nhau được nữa. Tôi mang con đi, sẽ cố gắng nuôi con, dù khổ hai mẹ con cũng cố gắng chịu đựng. Tôi không thể để con sống bên cạnh một người cha tệ bạc như vậy. Rồi anh ta sẽ lấy vợ, con tôi sẽ chịu cảnh mẹ kế con chồng sao? Tôi buồn quá. Anh dắt gái về, còn tôi dắt con đi. Anh không buồn chào, không ngó ngàng tới tôi và con.
Thật ra tình yêu là gì. Con người ta lầm lỗi nhưng tại sao có thể đày đọa vợ con, người anh ta từng yêu thương như vậy. Tại sao con người lại nhẫn tâm như vậy, họ đã từng rất yêu thương nhau cơ mà. Anh có đảm bảo, với những người con gái khác, anh cũng sẽ hạnh phúc, hay họ sẽ không moi t.iền của anh, cái mà anh đang nghĩ về tôi như vậy. Một người đàn bà đang tâm xen vào gia đình người khác, cướp đi mái ấm của người khác, liệu có thể khiến anh hạnh phúc hay không? Tôi đang tự hỏi lòng mình, và tôi tin rằng, đời có nhân quả cả thôi.
Theo Eva
Không lẽ tôi lại yêu lần nữa?
Nếu nhận lời Kiên, chẳng hóa ra là tôi đã phản bội con trai, phản bội chính mình sao? Chiều mùng 2 Tết, sau khi dọn dẹp xong xuôi chuẩn bị về thì bà dì chồng kéo tôi ra sau hè, nhẹ nhàng bảo: " Con coi có ai thương con thật lòng thì ưng đi chớ đừng có chờ đợi thằng quỷ sứ đó nữa. Mẹ con và mấy dì từ nay sẽ coi con như con gái trong nhà, không việc gì phải phí cả cuộc đời vì cái đứa không ra gì...".
Dì còn nói rất nhiều. Và tôi chỉ biết khóc.
Không phải tôi không biết điều đó nhưng 10 năm nay, tôi luôn nghĩ rằng, con người ta ai cũng sẽ đến lúc mỏi gối, chồn chân. Đến lúc đó anh sẽ quay về với mẹ con tôi. Thằng Bi sẽ có đầy đủ cha mẹ như nó vẫn hằng mơ ước. Thậm chí, tôi nghĩ đến lúc anh quay về khi đã già yếu bệnh tật, tôi cũng sẵn lòng chấp nhận anh...
Thế nhưng, không chỉ bạn bè, ba mẹ, anh em tôi mà giờ đây, cả bên nhà chồng tôi cũng cho rằng, chỉ có kẻ tâm thần mới nghĩ và làm như vậy. Tôi đã chờ đợi anh 10 năm rồi. Trong 10 năm ấy thì có đến 9 năm, tôi chưa một lần nghĩ mình sẽ có người đàn ông khác, con tôi sẽ có cha dượng... Năm nay tôi 36 t.uổi, 10 năm nữa sẽ là 46, rồi 56... Tôi nghĩ, dù sướng hay khổ thì cũng sẽ qua một kiếp người.
Tôi quen Thanh khi còn dạy trường mẫu giáo ở Long Xuyên. Ba mẹ anh thoạt đầu không đồng ý vì chê gia đình tôi "không môn đăng hộ đối", cha mẹ tôi ly dị khi chị em tôi còn rất nhỏ. Thế rồi trong một lần không giữ được mình, tôi đã trao thân cho anh và có thai.
Điều bất ngờ lớn nhất đối với tôi là khi biết điều đó, ba mẹ anh đã nhìn nhận tôi và dự định xin cha tôi cho làm lễ phú phạt để tác thành cho chúng tôi nhưng anh không đồng ý. Dù vậy, ba mẹ anh cũng xin cho tôi về ở nhà họ và thương yêu tôi hết lòng. Còn anh, lấy lý do là thợ điện phải đi công tác thường xuyên ở các tỉnh nên anh không về nhà. Từ khi có thai cho đến lúc tôi sinh thằng Bi, anh chỉ về nhà có 2 lần. Trong 2 lần đó, anh cũng không ngủ cùng tôi. Tôi khóc lóc gạn hỏi thì anh bảo: "Chờ em sanh xong rồi tính".
Tôi sinh thằng Bi, anh không về. Ăn đầy tháng con, anh gởi về mấy trăm ngàn "để phụ mua đồ cúng cho con". Từ đó cho đến khi thằng Bi được 4 t.uổi, tôi xin phép ẵm con lên TPHCM theo một người bạn mở nhà trẻ tư ở quận Tân Bình, anh cũng chẳng đoái hoài gì tới hai mẹ con tôi. Lúc ấy, tôi nghe đồn anh ở với một người phụ nữ lớn hơn mình nhiều t.uổi ở Trà Vinh. Người phụ nữ ấy đang chờ gia đình bảo lãnh ra nước ngoài. Anh hi vọng sẽ theo chị ta sang bên ấy...
Tôi cũng mến anh nhưng tôi không muốn đi bước nữa vì sợ mang tiếng có hai đời chồng (Ảnh minh họa)
Tôi sống ở Sài Gòn từ đó cho đến giờ, cuộc sống của hai mẹ con đã ổn định. Dù tôi phải ở nhà thuê, làm việc cật lực ở nhà trẻ và nhận giữ trẻ ở nhà buổi tối, thứ bảy, chủ nhật, ngày lễ... nhưng tôi vẫn không buồn bởi với tôi bây giờ, tất cả lẽ sống chính là thằng Bi. Tôi có thể hi sinh tất cả vì con dù không ít người nói rằng tôi mù quáng...
Cho đến cách đây gần 1 năm, tôi tình cờ quen một người. Kiên là ba của một đ.ứa t.rẻ tôi giữ ở trường. Hôm đó bận việc đột xuất, anh đón con muộn, tôi phải đem cháu về nhà trọ. Lúc Kiên đến đón con thì đã gần 10 giờ đêm. Thằng bé ngủ say nên tôi bảo anh cứ để cháu lại, sáng hôm sau tôi sẽ đưa cháu đến trường.
Kiên nán lại trò chuyện một hồi tôi mới biết vợ anh đã mất khi sinh con. Thằng bé năm nay 3 t.uổi và anh đã sống cảnh gà trống nuôi con từ đó đến giờ. Tôi không biết rằng, kể từ sau buổi tối đó, anh đã âm thầm để ý và hay hỏi thăm cuộc sống của mẹ con tôi. Cho đến cách nay chưa đầy 1 tháng, Kiên ngỏ lời yêu tôi. Khi bị tôi từ chối thẳng thừng, anh rất buồn.
Tôi cứ tưởng là anh sẽ quên, không đặt vấn đề đó nữa, không ngờ ngay trước Tết, sau khi mẹ con tôi về quê thì hôm sau thấy Kiên xuất hiện. Anh xin phép ba mẹ chồng cho phép tìm hiểu và tính chuyện trăm năm với tôi... Không chỉ ba mẹ chồng mà cả các cô, chú, cậu, dì bên chồng đều đồng ý tác hợp khiến tôi khó xử vô cùng. Thật lòng tôi cũng mến anh nhưng tôi không muốn đi bước nữa vì sợ mang tiếng có hai đời chồng, sợ con tôi phải sống với người dưng...
Nhưng đó chưa phải là cản ngại lớn nhất. Chẳng biết ai nói mà Thanh biết chuyện này. Anh ta lập tức về nhà. Lần đầu tiên sau 10 năm tôi là con dâu của ba mẹ Thanh, anh ta dùng từ "vợ con" để chỉ tôi khi nói chuyện với ba mẹ mình. Chưa hết, Thanh còn bảo anh ta muốn lên Sài Gòn lập nghiệp để được gần vợ con!
Tôi không hỏi Thanh về người phụ nữ kia nhưng tôi cũng biết mang máng là chị ta đã ra nước ngoài và lấy chồng khác. Có lẽ đây là lý do khiến Thanh quay về tìm mẹ con tôi. Tuy nhiên, mẹ và các dì của anh lại nói khác. Họ cho rằng chẳng qua là vì Thanh "ghen ăn tức ở", biết có người theo đuổi tôi nên muốn chen vào phá đám...
Thật sự tôi không biết phải cư xử thế nào cho phải đạo. Tôi cứ nghĩ mình sẽ chặt lòng, chặt dạ với kẻ đã phụ mình nhưng không ngờ, thời gian đã làm thay đổi suy nghĩ ấy. Không lẽ tôi lại yêu lần nữa? Nếu nhận lời Kiên, chẳng hóa ra là tôi đã phản bội con trai, phản bội chính mình sao?
Theo 24h
‘Gái’ và vợ có quá nhiều thứ khác nhau Nhưng dù có 'gái' tôi cũng không b.ỏ v.ợ vì chúng tôi cần cái gọi là gia đình và đứa con trai chung của hai người. Anh hơn tôi 2 t.uổi, dù không quá nhiều nhưng cũng đủ để có thể chiều chuộng tôi và với tôi như thế là hợp lý. Tôi cũng không thích chồng quá già và từng trải. Vào...