Anh cưới em chỉ vì đã trót ‘vượt rào’
Yêu nhau 2 tháng chúng em đã “vượt rào”, giờ em không biết anh lấy em có phải chỉ vì trách nhiệm?
Chỉ vừa yêu nhau được 2 tháng chúng em đã “vượt rào”, giờ em không biết anh có thực sự yêu em không? (Ảnh minh họa)
Chị Thanh Bình thân mến!
Em năm nay 24 tuổi, có quen một anh lớn hơn em 6 tuổi, hiện tại em đang gặp một số rắc rối về mặt tâm lý vì em không biết anh có yêu em không, mong chị cho em một số lời khuyên.
Em và anh cùng làm chung một chỗ, cũng đã được 2 năm. Ban đầu chỉ là những người anh em thân thiết hơn so với những đồng nghiệp khác. Hai đứa em thường hay tâm sự cùng nhau. Sau một năm làm chung em cảm thấy khá là thích anh. Dù vậy khi anh ngỏ lời cùng em thì em lại từ chối.
Không hiểu sao lúc đó em rất sợ phải gặp mặt anh. Vì trước giờ em chưa quen ai, nên cũng không biết cảm giác yêu một người là như thế nào. Anh thì dù sao cũng đã từng trải qua vài ba cuộc tình. Anh nói yêu em và muốn xây dựng cuộc sống lâu dài cùng em. Lúc đó em hoang mang lắm, không biết có phải vì em và anh sớm tối gặp nhau, lại thêm vào những lời ra tiếng vào của mọi người xung quanh nên anh mới có quyết định như vậy?
Sau 6 tháng anh đeo đuổi em, em cũng quyết định thử quen anh. Vì em cảm nhận được anh thực sự quan tâm em, lo lắng, chiều chuộng em, dù em có bướng như thế nào thì anh vẫn luôn bỏ qua cho em. Dần dần em cũng nhận ra được, em đã bắt đầu yêu anh. Nghĩ lại trước kia khi tránh mặt anh, chắc em đã khiến anh đau lòng rất nhiều.
Càng ngày em càng hiểu được cảm giác khi yêu một người là như thế nào? Được một người thật sự yêu và mình cũng yêu người đó là một điều vô cùng hạnh phúc. Yêu nhau được 4 tháng thì hai chúng em cũng đã cùng nhau về ra mắt 2 bên gia đình, và cũng được sự ủng hộ của 2 bên, dự định sang năm sau sẽ tiến hành lễ cưới.
Video đang HOT
Nhưng càng lúc thì em càng cảm thấy tâm lý mình có chút rối loạn. Em rất dễ cáu giận và hay xúc động. Chỉ cần một lời nói vô tình của anh thôi cũng làm em phải khóc cả đêm rồi mất ngủ. Càng lúc tâm tình em càng tồi tệ. Bản thân em là một cô gái khá là khô cằn, không biết dùng lời ngon tiếng ngọt đối với người khác, càng không dùng hành động để thể hiện sự quan tâm. Có gì em cũng chỉ để ở trong lòng. Đôi lúc giận quá thì em cứ nói, thôi thì chia tay, dù em không muốn. Em cũng biết những lời như vậy sẽ khiến anh đau lòng nhưng em thật sự không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Mỗi lần giận nhau, rồi lại làm lành, chu kỳ ấy cứ diễn ra ngày một nhiều hơn, khiến anh và em dễ mất tập trung cho công việc. Có lẽ mọi chuyện đều cho em mà ra, em rất hay suy nghĩ lung tung. Không biết anh có thật sự yêu em hay không, hay một ngày nào đó anh gặp được người khác khiến anh rung động rồi anh sẽ bỏ rơi em.
Nhiều lúc em cũng tự hỏi, anh cưới em có phải vì trách nhiệm hay không? Vì mới yêu nhau 2 tháng thì em đã vượt rào cùng anh, anh nói rất yêu em và muốn em trở thành người của anh, và muốn buộc lấy em.
Hay là do anh vì quá quen thân với bên gia đình em nên không dám bỏ em hay không?
Em cũng tự nói với lòng mình nếu thật sự anh muốn ra đi thì em cũng sẽ không nếu kéo, vì như thế sẽ không có hạnh phúc. Phải chăng vì thời gian gần đây anh không còn quan tâm em như ngày trước, nên khiến em rất hoang mang.
Từ lúc yêu anh em đã thay đổi rất nhiều. Trước kia em sẽ không bao giờ có những cử chỉ thân mật cùng anh trước người khác, hay một lời nhắn tin quan tâm, nói chi đến một cuộc gọi. Nhưng giờ thì em đã làm được, cũng chỉ vì anh thôi. Em đã xác định mình rất yêu anh, yêu rất nhiều, có khi còn hơn cả bản thân mình. Giờ đây tâm tư của em rối bời không biết phải làm như thế nào? Mong sớm nhận được lời khuyên của chị. Em chân thành cảm ơn! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang cảm thấy khó hiểu, cảm thấy tâm lí có chút rối loạn khi không biết anh có yêu em không. Em cảm thấy đau khổ và buồn khi anh ấy vô tâm, em sợ ngày mai anh ấy lại phản bội em yêu một người khác. Những suy nghĩ đó làm em hoang mang và lo lắng.
Thực ra, tâm lí của em lúc này là tâm trạng mà nhiều cô gái cũng trải qua. Lí do rất đơn giản: Trước kia, khi em chưa thực sự yêu anh ấy thì em sẽ cảm thấy mọi thứ bình thường nhưng khi em đã yêu, đã trao đi tất cả những gì quý giá nhất của đời con gái thì em sẽ sợ mất anh ấy hơn. Giống như khi em chưa có gì để mất em sẽ không lo sợ, còn khi em đã cho đi quá nhiều chắc chắn trong lòng em sẽ luông mong muốn mình nhận lại phải nhiều hơn cho xứng với những gì mà em đã dành cho anh ấy.
Em không biết anh có yêu em không hay anh lấy em chỉ vì trách nhiệm? (Ảnh minh họa)
Còn về phía người bạn nam, khi anh ấy theo đuổi và chinh phục em, chắc chắn anh ấy sẽ phải cố gắng mọi cách để chinh phục, lấy lòng em. Nhưng khi hai bên đã có bước tiến dài trong tình cảm, lại được hai bên gia đình ủng hộ, chuẩn bị cho chuyện cưới xin thì nam giới thường hay có thói quen “ngủ quên trên chiến thắng”. Nam giới thường nghĩ đơn giản là họ và em đã là một thì sự lãng mạn, ngọt ngào hay việc phải chinh phục nhau thêm nữa sẽ bị hạ nhiệt đi.
Một bên khao khát mình cần phải được yêu thương nhiều hơn, một bên lại nghĩ có được nhau rồi nên lơ là chuyện quan tâm, chăm sóc… Sự đối lập đó khiến em luôn cảm thấy bị tổn thương, bị thiệt thòi vì những lần anh ấy vô tâm.
Lúc này, em đừng ôm những tủi hờn đó trong lòng. Cả hai đã cùng nhau trải qua nhiều kỉ niệm, có dự định kết hôn thì phải chia sẻ, để đôi bên hiểu nhau hơn, đồng điệu trong tâm hồn, xích lại gần nhau. Nếu em cứ khư khư giữ những cảm xúc đó của riêng mình thì em sẽ khiến cả hai thêm xa cách và mỗi lúc sự ức chế ấy lại lớn dần lên mà thôi. Bằng chứng là em không được giải tỏa cảm xúc thế nên em nghĩ ra những việc tiêu cực như kiểu anh ấy lấy em chỉ vì trách nhiệm, rồi nghi ngờ anh ấy sau này có phản bội em không. Rõ ràng những điều đó là sự hoài nghi không đáng có và ảnh hưởng nghiêm trọng tới tình cảm hai bên. Nếu biết được, chắc chắn bạn trai của em cũng sẽ bị tổn thương khi em không tin anh ấy như vậy.
Hãy chia sẻ với anh ấy những gì mà em mong muốn, đồng thời bản thân em cũng phải thay đổi một chút. Đừng khô khan, cứng nhắc quá, em cố gắng làm một người bạn gái biết quan tâm, ngọt ngào. Đừng ngồi và chờ đợi sự quan tâm một chiều từ anh ấy. Khi em chủ động yêu thương, chăm sóc cho bạn trai mình, nếu anh ấy vô tâm, em góp ý, tự khắc anh ấy sẽ nhận ra là anh ấy thiếu sót.
Vấn đề của các em không quá nghiêm trọng, không phải là sự đổ đốn về cách sống, hay ai đó phản bội. Nó đơn giản là cả hai chưa hiểu nhau mà thôi. Mà để hiểu được thì cần phải chia sẻ, đó cũng là cách giúp nhau cùng tiến bộ trong cuộc sống đời thường cũng như hôn nhân sau này.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo Eva
Gửi người bên lề trái tim tôi!
Cám ơn vì sự vô tâm hời hợt....đã cho tôi biết mình cần dừng lại ở đâu.
Người ta thường nói im lặng là thứ tạo nên khoảng cách lớn nhất của con người, nhưng đối với tôi, im lặng là khoảng thời gian để mình suy ngẫm lại những gì đã trải qua và quan trọng nhất là để cảm nhận được tình cảm của người ta đối với mình như thế nào. Đúng là cần gì phải đặt nghi vấn người ta có tình cảm với mình hay không, cách hay nhất là do tự mình cảm nhận được qua hành động thái độ của người ta đối với mình ra sao thôi.
Quả thật tôi không hiểu tình cảm mà tôi đang cảm nhận là thứ tình cảm gì nữa, không phải yêu thương, không phải bạn bè mà cũng chẳng phải anh em, dường như nó là một mối quan hệ không rõ ràng, nó cũng có thương đó, nhớ đó và cũng có giận đó. Nhưng qua thời gian tôi nhận ra được, tất cả những cảm xúc đó cũng chỉ là đơn phương mà thôi, tôi không ngờ mình lại rơi vào hoàn cảnh đó, không nghĩ mình lại trải qua không ít đau đớn như vậy. Từ trước đến giờ, tất cả những nỗi niềm tôi đều có thể chia sẻ được với bạn bè thân của tôi, nhưng còn nỗi niềm này tôi biết chia sẻ cùng ai, nói thẳng ra tôi không muốn mọi người biết tôi dính vào mối quan hệ này, bởi vì không ít người biết rõ về hoàn cảnh thực tại của tôi.
Cũng giống như hai người cùng chạy chung trên một con đường, nhưng lại đi về hai hướng ngược nhau, một người với những dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt được ẩn giấu qua lớp khẩu trang, nhưng cũng rất muốn biết người kia có đang suy nghĩ gì không, hay là vẫn thái độ thờ ơ đến lạnh lùng. Cái cảm giác đó nó khó chịu và đau lòng đến khôn tả, tôi cứ thắc mắc tại sao mình lại rơi nước mắt vì một người không quan tâm đến mình như vậy, có lẽ tôi thấy hối tiếc vì mình đã đặt tình cảm vào nhầm chỗ để rồi giờ mình phải chịu một mình mà không hề có ai biết.
Vẫn biết chắc rằng hai người đều có tình cảm với nhau, nhưng chưa bao giờ có một sự chia sẻ để đối phương biết, và cả hai đều luôn giữ cái tôi trong mình quá lớn. Tôi biết cái khoảng cách lớn nhất của tôi với anh là đạo và tuổi, với một người thiên về mê tính và có ác cảm về đạo như anh thì chúng tôi khó có thể đến được với nhau, mặc dù gia đình anh rất muốn có một mối quan hệ tốt đẹp giữa tôi và anh.
Tôi vẫn thầm mong anh sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình bên những người thương yêu của anh (Ảnh minh họa)
Quả thật, tôi không ngờ hoàn cảnh có thể tạo nên tình cảm giữa tôi và anh đâu, ban đầu gặp anh, tôi đã xác định là chỉ coi anh như người anh trai thôi. Và nếu như anh đừng thể hiện cũng đừng nói những lời làm tôi phải suy nghĩ thì tôi cũng đâu nghĩ về anh nhiều như vậy. Thời gian trôi qua, tôi và anh có biết bao là kỉ niệm, dường như một ngày không được gặp và nói chuyện với anh tôi cảm thấy thiếu vắng đi một cái gì đó, hầu như ngày nào hình ảnh của anh cũng hiện trong tâm trí tôi, và thế là tôi có tình cảm với anh hồi nào cũng không biết. Thời gian được gọi là "có anh" khiến tôi trở nên rất hạnh phúc. Nhưng rồi niềm vui chẳng được bao lâu thì anh để tôi lại một mình với những nổi nhớ cồn cào, do hoàn cảnh nên anh mới làm thế, nhưng sao những cái quan tâm đơn giản tôi cũng không nhận được từ anh, anh nói anh không phải người vô tâm, anh vẫn nhớ tôi lắm nhưng tại anh không nói ra thôi.
Tôi biết anh là người không thích thể hiện tình cảm của mình cho mọi người biết, nhưng anh không biết rằng tôi cần lắm những cái nhỏ nhặt đó, để tôi biết rằng anh vẫn còn nghĩ đến tôi, nhưng không, những cái tôi nhận được từ anh chỉ là những thái độ vô tâm hờ hững, y như tôi không còn tồn tại trong tâm trí anh. Có thể nói, tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, nhưng dường như anh không nắm lấy được, vậy thì nếu sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng đừng trăn trở nhiều. Cho đến bây giờ tôi nhận ra được anh không hề xứng đáng với tình cảm mà tôi dành cho anh, anh có biết rằng cái giá tôi phải trả nó cũng đắt lắm không, chỉ vì mải mê tơ tưởng về cái hạnh phúc hờ đó mà tôi xém chút nữa đánh mất đi cái hạnh phúc thực sự của mình, cũng may là tôi biết mình cần dừng lại ở đâu.
Ngay từ đầu biết được mình có tình cảm với anh, tôi cũng nhìn thấy được một kết quả không mấy gì tốt đẹp, không tìm thấy được con đường đi chung, nhưng không hiểu sao con tim tôi cứ chạy theo cái cảm xúc kì lạ đó, cũng may là lí trí đã kịp thời trấn tĩnh nó. Tôi cũng biết rằng yêu một người đã khó, nhưng để mà quên đi người mà mình đã từng yêu thì càng khó gấp vạn lần, nhưng dù như thế nào thì tôi vẫn phải cố quên, tôi tin rằng thời gian sẽ là giải pháp để tôi xóa đi hình bóng đó. Cho dù viễn cảnh của chúng tôi sau này có thế nào đi nữa, tôi vẫn luôn lưu giữ những kỉ niệm của chúng tôi vào một góc nhỏ trong tim, nơi mà tôi đã từng dành cho anh. Tôi không mong chờ nhìêu gì từ anh, chỉ mong anh cũng luôn lưu giữ những kỉ niệm và hình ảnh của tôi trong tâm trí anh. Tôi vẫn thầm mong anh sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình bên những người thương yêu của anh.
Theo VNE
Người mẹ 40 tuổi và vỉ thuốc tránh thai Tôi và em gái chưa bao giờ tin bà có ý định lấy chồng chứ đừng nói là cặp kè nhân tình ở đâu đó. Bố mẹ tôi ly dị đã hơn chục năm nay, bố đi lấy vợ hai và có một em trai kém tôi 10 tuổi. Tôi ở với bố chưa nổi nửa năm đã nằng nặng đòi về với...