Anh chưa từng kết hôn hay có con nhé
Hình ảnh mỗi khi tan làm, anh chở em đi chợ, rồi anh nhặt rau, em nấu cơm, anh rửa chén, em lau nhà,… luôn hiện ra trong đầu em.
Từng viết bài trên VnExpress và nhận được nhiều thư nhưng em vẫn chưa cảm nhận được sự rung động hay chân thành. Hay do em quá khó khăn, kén chọn nhỉ? Ở bài viết này, em mong ai nghiêm túc, cảm thấy phù hợp thì hãy gửi thư. Mỗi khi đọc bài viết của những người thành đôi nhờ VnExpress , em thấy rất vui, đôi lúc cũng hơi chạnh lòng chắc do mình không làm người ta chú ý. Bài này em sẽ viết chi tiết, cụ thể hơn nhé. Mong anh đọc kỹ.
Mong anh là người độc thân, chưa từng kết hôn hoặc có con và càng chưa từng làm người khác có thai rồi chối bỏ trách nhiệm. Anh có thể có quá khứ, nhưng hiện tại và tương lai không còn nhùng nhằng với chuyện đã qua. Hãy sống có đạo đức, có trách nhiệm và trưởng thành. Em không mong gặp thành phần “chăn rau” trên này, nên những ai mà sau khi gặp nhau thời gian đầu đã đụng chạm thân mật thì xin đừng gửi thư nhé.
Em đang ở trọ và làm việc tại TP HCM, không phải người giỏi kiếm tiền, lương đủ sống và không lệ thuộc vào ai. Em cũng không mong anh phải kiếm thật nhiều tiền hay có sự nghiệp vẻ vang vì cảm nhận mình không thể bắt cùng tần số với họ. Anh có thể không giàu nhưng phải có ý chí, không lười biếng, biết phấn đấu vì người thân của mình. Anh có đủ tự tin lo cho gia đình nhỏ sau này, hay thời gian em sinh con, chăm con thì gia đình mình vẫn đứng vững, không chật vật. Vì khi đó mâu thuẫn rất dễ xảy ra nếu tài chính không ổn định. Bản thân em công nhận mình có thực dụng nhưng sẽ không vì tiền mà làm việc trái đạo đức, lương tâm. Người ta nói đồng vợ đồng chồng thì sóng gió gì cũng vượt qua hết, có mâu thuẫn gì hãy ngồi xuống nói chuyện với nhau. Em rất nóng tính, không biết nói ngọt, mong anh hãy kiên nhẫn phân tích cho em hiểu vì em còn thiếu nhiều kinh nghiệm sống.
Về ngoại hình, trước đây em cũng có yêu cầu về anh phải cao hơn em để em cảm thấy được che chở, dựa vào anh (em cao khoảng 1,6 m), nhưng nghĩ lại là nó cũng không quan trọng lắm. Em không đẹp nên cũng không đòi hỏi anh phải có ngoại hình. Anh tóc tai gọn gàng, giản dị, lịch sự là được. Em 27 tuổi nhưng mặt hơi già so với tuổi, nên mong anh đừng trẻ quá kẻo sau này có con em lại tự ti mất thôi, anh càng nhiều tuổi hơn em càng tốt (cười). Anh biết tự chăm sóc sức khỏe thật tốt. Anh khỏe mạnh thì mới chăm sóc được em chứ, đúng không? Em thích đi bộ sáng sớm nên anh cùng sở thích thì thật tuyệt.
Về tính cách, anh có thể ít nói hay nói nhiều nhưng hãy thành thật; hướng nội hay hướng ngoại nhưng hãy biết quan tâm, lắng nghe em, ở bên em khi em cần trừ trường hợp bất khả kháng. Anh tuyệt đối đừng dính tới tệ nạn xã hội như cờ bạc, ma túy, những việc phạm pháp. Chơi game giải trí, họp mặt bạn bè cũng được nhưng đừng nghiện game, đừng mải chơi game hoặc nhậu nhẹt, bù khú với bạn bè mà quên đi mọi thứ xung quanh. Ai cũng không hoàn hảo nhưng đừng đánh mất tự chủ bản thân. Và anh tuyệt đối không sử dụng bạo lực trong gia đình mình vì lý do gì đi nữa, hãy tôn trọng phụ nữ. Anh “hổ báo” ngoài xã hội (chính đáng) nhưng hãy dịu dàng, mềm mỏng với em nhé (cười).
Video đang HOT
Em hậu đậu, vụng về, không đảm đang nhưng vì anh, em có thể xuống bếp nấu bữa cơm gia đình ấm cúng. Hình ảnh mỗi khi tan làm về, anh chở em đi chợ mua thức ăn, anh nhặt rau, em nấu cơm, anh rửa chén, em lau nhà,… vợ chồng chia sẻ cùng nhau cứ luôn hiện ra trong đầu em. Mơ mộng cũng được còn hơn không có nổi một ước mơ nào.
Mong nhận thư từ anh.
Nhờ em chồng trông cháu để đi tắm, nửa tiếng sau quay ra thì bực mình với cảnh tượng đổ vỡ, nhưng người bị mắng lại là tôi vì lý do bất ngờ
Mẹ chồng khi thấy cảnh tượng đổ vỡ mà không trách em chồng, lại lớn tiếng mắng tôi.
Mẹ chồng tôi vẫn khá trẻ, bà hiện đang đi làm công nhân ở khu công nghiệp gần nhà. Chính vì thế, từ hồi tôi bầu bí bà đã thẳng thắn bảo: "Vợ chồng mày đẻ thì tự đi mà lo trông con, tao bận lắm, không trông đâu".
Đương nhiên, tôi nào to gan mà mở mồm nhờ bà nữa. Dự định tôi sẽ gửi con về bên ngoại khi nào hết thai sản. Ấy thế mà người tính chẳng bằng trời tính, mẹ tôi bị viêm khớp nặng nên chẳng đi nổi. Giả như cháu lớn, biết chạy, biết đi rồi bà trông đỡ còn được, chứ chân tay thế bế cháu làm sao được!
Thành ra, tôi hết cách. Sinh Lạc Lạc xong tôi phải xin nghỉ việc, ở nhà ôm con. Nhưng xưa nay vợ không làm ra tiền thì làm gì được nhà chồng tôn trọng bao giờ. Tôi vẫn biết, ấy thế mà rơi vào hoàn cảnh này mới thấm...
Khiêm lương 13-14 triệu, đưa cho vợ 10 triệu còn đâu giữ để tiêu vặt. Số tiền ấy ở quê nếu chỉ nuôi con và lo cho bản thân thì vẫn dư dả. Nhưng tôi còn phải đóng tiền điện, nước, mạng cho cả nhà chồng. Góp thêm 3 triệu tiền ăn, số còn lại thì mới mua bỉm sữa cho Lạc.
Chi tiêu gì tôi cũng vô cùng tằn tiện. Thậm chí, mua bỉm cho con cũng chẳng dám chọn loại tốt, đắn đắn đo đo 2 loại chỉ vì chênh nhau 50 - 70 nghìn.
Ngoài áp lực tiền bạc, tôi cũng tự biết thân biết phận nên rất chăm chỉ. Hàng ngày, tôi tranh thủ làm rất nhiều việc. Hễ đặt được con xuống hoặc nó chịu ngồi xe là đi lau nhà, phơi quần áo, nấu nướng... tươm tất. Ấy thế nhưng mẹ chồng vẫn không hài lòng lắm.
Tối nào bà về cũng mặt nặng mày nhẹ, cơm canh nấu không được như ý thì bà chê. Trong khi, tôi thấy mâm cơm 3 món vừa tiết kiệm tiền, vừa đảm bảo làm nhanh vì vướng con nhỏ như thế đã là rất ổn rồi. Tôi chẳng thể làm hơn được nữa.
(Ảnh minh họa)
Cuộc sống ở nhà chồng thật sự khiến tôi mệt mỏi và áp lực. Tôi vừa về nhà mẹ đẻ ở ít ngày để dễ thở hơn. Nguyên do cũng vì chuyện mẹ chồng mắng tôi... tắm lâu.
Hôm cuối tuần vừa rồi, em chồng đang học đại học ở Hà Nội về nhà. Vì thế, tôi dặn em là trông cháu giúp, tôi loay hoay nấu nướng trong bếp. Sau khi nấu ăn xong thì người khá dầu mỡ vì bữa đó tôi nấu canh măng và vịt om sấu, tôi tiếp tục nhờ: "Cô Linh trông Lạc Lạc cho chị thêm tí nhớ, chị đi tắm gội ù cái. Khiếp, mấy nay tóc bết mà anh cô toàn về muộn, chị còn không gội được đây".
Cô em chồng cũng rất quý cháu (chỉ có điều hơi lười) nên vâng dạ. Tôi lâu lâu mới có được cảm giác thảnh thơi, tắm gội bớt vội vàng hơn nên có vẻ tắm hơi lâu 1 chút.
Sau khi mặc đồ, lau tóc xong xuôi, đi xuống phòng khách đón con thì phát sốc với cảnh tượng trước mặt. Em chồng đang bận nhắn tin nhoay nhoáy, miệng thì tủm tỉm. Còn con gái tôi thì ngồi ở sàn, làm đổ tung tóe lọ hoa, túi thuốc của bà ra. Nó còn làm đổ cả hộp sữa lên đầu, đang ngồi bôi trát khắp mặt, rồi liếm, rồi mút...
Tôi mới hét toáng lên: "Ôi giời ơi, Linh ơi. Sao lại để cháu thế này?"
Lúc đó em chồng mới ngẩng lên, hơi áy náy nó bảo để nó đi rửa cho cháu cho, tôi thì dọn ở ngoài vì tôi đã tắm. Nhưng tôi không yên tâm nên tự đi. Đúng lúc 2 chị em đang phân công thì mẹ chồng trở về. Nhìn cảnh ấy, bà chẳng hỏi đầu đuôi đã mắng tôi té tát: "Chỉ ở nhà ăn với trông con làm cũng không xong? Thằng Khiêm lấy cô về đúng là sai lầm, chỉ ăn hại."
Em chồng cũng nói đỡ thay, rằng do nó trông Lạc Lạc mà bất cẩn, mẹ chồng lại nhìn mái tóc ướt, bộ quần áo thơm tho của tôi rồi bĩu môi: "Lại tắm gội hết cả tiếng chứ gì, tôi còn lạ gì? Cứ ném được con cho ai cái là còn quan tâm gì thời gian đâu. Người ta có con nhỏ ăn tranh thủ, ngủ khẩn trương, tắm giặt cũng nhanh chân nhanh tay lên, đây cứ rề rà, làm gì cũng như ngâm ấy. Con nó nghịch lại đổ tại người trông, đó là trách nhiệm của họ à?"
Mẹ chồng còn mắng tôi nhiều, tôi uất ức tới phát khóc. Ngay tối đó, tôi thu dọn đồ, ôm con xuống rồi bảo: "Con xin phép về ngoại ở 1 tuần ạ. Con không nghĩ là thi thoảng nhờ bố mẹ, nhờ em chồng trông con cho lúc nhát để đi tắm mà lại thành gánh nặng của mọi người. Con về nhờ bà ngoại vậy".
Nói rồi, tôi bắt taxi đi. Mẹ chồng cấm Khiêm qua thăm tôi, bà bảo tôi láo, đã sai lại còn dám bỏ đi. Tới giờ, đã mấy ngày trời rồi nhưng Khiêm thì năn nỉ tôi về xin lỗi bà. Tôi thì cảm thấy mình đâu có sai...
Mong bạn gái suy nghĩ đơn giản, tích cực Mình được sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn, sinh năm 1984, hiện sống cùng ba mẹ và một em gái. Ngoại hình của mình dễ nhìn, cao 1,72 m. Về tính tình: hòa đồng, vui vẻ. Hiện mình làm cho một công ty ở Sài Gòn. Hôm nay mình xin viết vài dòng, mong tìm được người bạn gái đồng cảm,...