Ấn Độ: Sự sống và cái c.hết trên những chuyến tàu chậm
Trước khi đoàn tàu dừng lại, đám đông huých khuỷu tay và chen lấn vào những toa chở hàng đi đến Kolkata, trên một trong những mạng lưới đường sắt lớn, nguy hiểm và tồi tàn nhất trên thế giới.
Nhân viên đường sắt bên trong phòng điều khiển của một nhà ga ở Mirzapur, bang Uttar Pradesh phía bắc Ấn Độ.
Trung bình một ngày có khoảng 40 người t.hiệt m.ạng trên mạng lưới đường sắt dài khoảng 64.000 km. Một vài trong số các nạn nhân không may mắn đó là những người dân tới từ các khu ổ chuột hay những ngôi làng nghèo khó sống bên đường ray và thường xuyên tắm giặt, thậm chí là đi vệ sinh ở đó. Tuy nhiên hầu hết, tai nạn thường xảy ra đối với những hành khách di chuyển trên những chuyến tàu đông đúc. Mỗi ngày có khoảng 20 triệu người Ấn Độ di chuyển bằng tàu hỏa, được điều khiển bởi hệ thống báo hiệu xây dựng từ trước khi Ấn Độ giành độc lập năm 1947.
Một người đàn ông ngồi ở toa giường nằm trên chuyến tàu Kalka Mail tới Kolkata.
Một người bán khóa và chuỗi hạt bên trong toa chở khách.
Video đang HOT
Các hành khách ngồi nghỉ ở nhà ga tại Delhi.
Kamlesh, một nhân viên cảnh sát trên tàu, ngồi nghỉ bên trong toa có điều hòa.
Một người phụ nữ nằm ngủ trên chuyến tàu Kalka Mail.
Một hành khách cố di chuyển trong toa phổ thông chật chội.
Một biển cảnh cáo nguy hiểm được viết ở cửa ra vào nhà vệ sinh trên tàu.
Những người lao động nghèo khó phải bỏ ra 200 rupee, có lẽ là giá vé rẻ nhất trên thế giới, để có được một chỗ ngồi trên toa phổ thông chật chội.
Các công nhân đã tu sửa lại đường ray.
Một dây phơi quần áo được dựng lên ngay bên đường tàu ở New Delhi.
Hưởng ứng ngày thế giới phòng chống AIDS 1/12: Níu giữ sự sống mong manh
Nếu coi sự bất hạnh lớn nhất đối với một đ.ứa t.rẻ là bị cha mẹ bỏ rơi thì với những cháu bé đang nằm tại khoa Lây nhiễm bệnh viện Nhi Trung ương phải gọi là đại bất hạnh. Không cha, không mẹ, không chốn nương thân và thậm chí nhiễm HIV/AIDS.
Chị Thu chăm sóc những cháu bé bị AIDS tại viện Nhi
Chúng tôi gặp chị Lê Thị Thu tại một căn phòng nằm cuối hành lang khoa Lây nhiễm. Ở cái khoa mà ngay cả những bệnh nhân đang nằm điều trị tại bệnh viện cũng chẳng muốn lai vãng này thì chị là một vị khách trung thành. Thậm chí, cứ nhìn thấy mặt chị là các bác sĩ chỉ còn biết thở dài sườn sượt. Chị là một "chuyên gia" chăm sóc những cháu bé mắc AIDS từ Trung tâm Giáo dục lao động xã hội số 2 đưa xuống nhờ bệnh viện chạy chữa.
Trung tâm của chị Thu hiện nhận nuôi hàng trăm cháu bé bị mắc căn bệnh thế kỷ. Đại đa số các cháu đều không có nơi nương tựa. "Nếu tính chi li ra thì tôi "đồn trú" ở đây gần 2 tháng rồi, ngay cả đ.ứa b.é này - chị Thu vừa nói vừa chỉ vào bé Nguyễn Hạnh Phúc - cũng do bệnh viện gửi lên đấy".
Giải thích cho lý do "nhập viện dài hạn" này, chị Thu bắt đầu câu chuyện: "Cách đây hơn 1 tháng tôi đưa một cháu bé từ trung tâm xuống bệnh viện để điều trị căn bệnh n.hiễm t.rùng cơ hội. Buổi chiều, tranh thủ lúc cháu ngủ say, tôi tha thẩn xuống sân bệnh viện thì bắt gặp một cháu bé được gói trong chiếc chăn mỏng nằm bơ vơ ngay tại ghế đá. Thấy đ.ứa b.é khóc dữ quá mà chẳng thấy cha mẹ cháu đâu, tôi bèn ngồi xuống bên cạnh vỗ về. Cứ ngỡ bà mẹ nào đó vô tâm đang bận việc chạy loanh quanh đâu đó lát nữa sẽ quay lại, nào ngờ, càng chờ càng mất hút".
Đến khi không thể chờ thêm được nữa, chị Thu níu vội một bóng áo blouse trắng đi qua đề nghị các bác sĩ đưa vào khoa chăm sóc. Chỉ đến khi mở chiếc chăn quấn quanh người cháu bé, mọi người mới thấy một mảnh giấy rơi ra có dòng chữ: Cháu nhiễm HIV, nhờ các bác sĩ chăm sóc. Một bà mẹ nào đó đã chối bỏ chính giọt m.áu của mình. Vậy là một công đôi việc, các bác sĩ của bệnh viện bèn làm thủ tục chuyển luôn cháu bé lên Trung tâm của chị Thu và bây giờ thì chị kiêm nhiệm luôn chức năng làm mẹ của cả 2 đứa con bệnh tật. Đ.ứa b.é đó chính là cháu Nguyễn Hạnh Phúc bây giờ.
Có những cháu bé sinh ra đã bất hạnh
Ngày chị Thu đưa đứa lớn khỏi bệnh về trung tâm, cả cơ quan ngạc nhiên khi thấy chị lại "kẹp nách" thêm một đứa khác. Bé Phúc không biết cha mẹ mình là ai, nhưng chắc chắn từ nay, bé đã có một chốn đi về và một bàn tay chăm sóc. Nằm cùng phòng với chị Thu là chị Đặng Thị Tĩnh, cũng là nhân viên trung tâm. Chị Tĩnh hiện lãnh trách nhiệm nuôi 15 đứa con đều mắc AIDS. Lần này chị Tĩnh đưa bé Nguyễn Minh Khôi - 3 t.uổi - xuống bệnh viện điều trị. 20 ngày nằm viện, chăm sóc các con chỉ với đồng lương 1,6 triệu đồng/tháng, thế nhưng khi chúng tôi gặng hỏi, chị Tĩnh chẳng than thở lấy nửa lời. Nếu chỉ nghĩ tới quyền lợi kinh tế thì đừng làm nghề này. Bởi không thể kiếm lời từ những số phận bất hạnh trong khi bản thân chúng chẳng còn nơi nào để bấu víu - chị Tĩnh nói.
Công tác tại khoa Lây nhiễm này đã nhiều năm, bác sĩ Đỗ Thiện Hải - Phó Trưởng khoa Lây nhiễm cũng hiểu khá rõ tâm tư của chính những người như chị Thu, chị Tĩnh. Anh bảo: "Phần lớn xã hội bây giờ vẫn còn kỳ thị với những người mắc AIDS. Thậm chí ngay cả những đ.ứa t.rẻ ngây thơ, vô tội cũng chịu chung cảnh như vậy. Thế nên các chị ấy kiệm lời là phải". Hàng ngày các chị cùng các bác sỹ nơi đây lặng lẽ làm phần việc của mình. Có chăm những đ.ứa t.rẻ này mới hiểu hết nỗi vất vả của người chăm sóc. Phần lớn chúng đều còi cọc, ốm sốt liên tục vì viêm phổi, tiêu chảy hay l.ở l.oét khắp người. Đêm thì quấy khóc, nếu không có một tấm lòng yêu trẻ thì người ta sẽ bỏ cuộc ngay từ những ngày đầu.
"Lẽ đời, người ta nuôi trẻ, chạy chữa cho chúng khi đau ốm tất thảy đều mong các con mau lớn trở thành người có ích. Đằng này, mình nuôi trẻ nhưng lại biết trước cái kết cục buồn, nhiều khi cũng đau lòng lắm. Thế nhưng, nhìn những gương mặt ngây thơ kia, nếu chấp nhận buông xuôi thì thật chẳng thể đành lòng - chị Tĩnh nói - vậy nên chúng tôi cứ cố gắng níu giữ những sự sống mong manh ấy như níu giữ tương lai của chính mình".
Theo Dân Trí
4 loại thực phẩm bổ sung ô-xy cho cơ thể Ô-xy giúp duy trì sự sống cho các tế bào và cơ thể, ngăn ngừa hiện tượng lão hóa của các cơ quan. Bổ sung cho cơ thể nguồn dưỡng chất dồi dào này thường xuyên chính là một cách duy trì sức khỏe thông minh. Củ cải tốt cho da Biểu hiện: Da khô, xỉn màu, xuất hiện các vết đốm trên...