Ám ảnh nỗi đau phá thai lúc còn trẻ
Ngày đó, bác sĩ cho em uống viên thuốc phá thai. Trời nắng, 37 độ. Vậy là em chính thức thành kẻ giết người.
Anh và em yêu nhau, không chút toan tính vụ lợi. Yêu vì trái tim, vì sự đồng cảm và chân thật khi ở bên nhau. Chúng em bên nhau được hơn hai năm rồi. Thời gian ấy cũng có những nụ cười, những niềm vui và kỷ niệm, nhưng sao giờ chất chứa trong em chỉ là nỗi đau, xót xa và nước mắt?
Yêu nhau em vẫn tâm niệm phải giữ gìn điều thiêng liêng đến ngày mình cưới, em hiểu anh cũng tôn trọng ý muốn đó của em. Nhưng em không hiểu tại sao chuyện ấy lại xảy ra. Vì em hư hỏng, hay vì số phận em như thế. Chỉ một phút gần gũi bên ngoài, chưa từng biết và cũng không hề muốn vượt quá giới hạn, vậy mà sao em đã mang trong mình một sinh linh.
Em bất ngờ, đau đớn, tuyệt vọng và mất phương hướng. Nghĩ về bố mẹ, gia đình, về nỗi vất vả của cha mẹ và rồi giờ đây biết con gái mình yêu thương, tự hào gây ra lỗi lầm như vậy, gia đình em sẽ ra sao. Em cắn răng làm điều tội lỗi. Những ngày đầu hè, thành phố nóng bức như thiêu cháy tất cả, thiêu cháy đứa con gái 22 tuổi, chuẩn bị tốt nghiệp đại học và chập chững bước vào đời với bao nhiêu dự định và nỗ lực còn dang dở.
Vẹn nguyên trong tâm trí em mỗi ngày trôi qua là từng phút ám ảnh. Những giấc mơ chập chờn cả tháng trời đều nhờ vào liều thuốc ngủ. Những ngày nắng đốt cố lê sức tới phòng khám đông đúc. Ngờ nghệch vào phòng siêu âm rồi cắn răng chịu cái đau như cắt xé. Ngờ nghệch nhận ra cái quý giá nhất của đời con gái đã mất sau lần siêu âm đầu tiên, khi những giọt máu thấm ướt quần. Rồi những lần khám phụ khoa em đau đớn la hét trong phòng khám khi lần đầu người ta đưa tay, đưa dụng cụ sắc nhọn vào trong cơ thể em. Bao nhiêu lần em không nhớ, những cái đó là gì em cũng không biết, chỉ có cảm giác rùng mình đau đớn em vẫn cảm nhận rõ.
Ngày đó, bác sĩ cho em uống viên thuốc phá thai. Trời nắng, 37 độ. Vậy là em chính thức thành kẻ giết người. Giết chính đứa con đã 6 tuần tuổi của mình.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Tháng ngày sau đó tiếp tục là sự ám ảnh, nước mắt, bỏ bê sức khỏe bản thân và nhờ đến những viên thuốc ngủ của em. Em cần ngủ để quên đi từng ngày dài đen tối, để sáng hôm sau thức dậy đủ sức theo đuổi công việc đầu tiên trong đời, và để sống vì gia đình, bố mẹ.
Em bất cần, sợ hãi, lạnh lùng với anh. Em sợ cái chạm tay, cái ôm của anh. Đến giờ này em nói rằng em yêu mà không muốn ôm, hôn nữa. Em biết anh cũng đau xót và rất buồn. Nhưng nỗi đau một năm nay đã làm em lãnh cảm với tất cả.
Rồi em gượng dậy từng ngày, cũng ngược xuôi nộp hồ sơ mong tìm công việc tốt hơn như bao sinh viên mới ra trường khác trong thời buổi kinh tế khó khăn. Nén nỗi đau vào từng giọt nước mắt mỗi đêm, em cố gắng trong từng công việc, từng kỳ thi. Vì không thể làm bố mẹ lo lắng và phụ công bao năm vất vả nuôi con ăn học. Rồi em đỗ và về quê làm. Xa anh, xa rời thành phố có nhiều đau khổ với đứa con gái 22 tuổi như em.
Em cứ ngỡ xa nơi ấy, có công việc tốt hơn, ở bên chăm lo giúp đỡ gia đình, nỗ lực trong công việc sẽ giúp em chôn chặt nỗi đau trong tim. Nhưng sao khó quá. Tất cả em vẫn làm tốt, trong con mắt mọi người em vẫn là cô gái ngoan ngoãn, học giỏi, hiếu thảo, giờ đi làm có công việc ổn định và luôn đỡ đần cha mẹ. Sếp nói em là người thông minh và làm việc tốt. Xóm làng đôi khi vẫn lấy em làm gương cho con cái. Người ta vẫn nói bố mẹ em tuy vất vả nhưng có phúc. Đâu phải vậy đâu.
Anh là người tốt. Anh yêu thương em và có trách nhiệm. Sóng gió đi qua, em vẫn nhớ có lần anh nói nếu không vì chuyện xảy ra có lẽ anh đã buông tay từ lâu. Dù biết đâu phải lỗi của anh. Em biết rằng, tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Lỗi lầm em gây ra, em sống đau khổ thế nào em phải tự gánh chịu. Em không có quyền trách hay phán xét ai. Vậy nên không bao giờ em làm thế với anh.
23 tuổi, em nợ cuộc đời một mạng sống, nợ bố mẹ em một cơ thể khỏe mạnh. Em vẫn đang cố gắng sống tốt với mọi người, cố gắng cho sự nghiệp, dù rằng em biết hạnh phúc với em là điều không tưởng. Nhưng em phải trả nợ cho đời. Chỉ được phép yếu đuối đôi lúc rồi lại cố gượng dậy mà sống.
Ngày hôm nay, tròn một năm khi mình vẫn ở bên nhau sau chuyện đau lòng nhất cuộc đời em, em nói buông tay và ra đi. Như em vẫn nói trước đây rằng nếu lỡ có đi quá giới hạn chắc chắn em là người ra đi trước. Vì em đã không chế ngự được nỗi đau, để nỗi đau tràn lấp tình yêu để rồi giờ buông tay, không níu giữ được tình yêu của hai đứa.
Giờ trong em chỉ toàn nỗi đau và nước mắt. Đã tròn một năm rồi, mọi việc vẫn không thể nguôi ngoai trong em. Yêu một người, nhưng những gì đau khổ nhất cũng gắn với bóng hình người ấy. Em làm sao vượt qua được đây?
Theo VNE
Trao trinh tiết để nhận được cuộc sống sung sướng
Tôi chấp nhận trao sự trong trắng của mình cho một người đàn ông có vợ, vì anh ấy mới mang lại cho tôi cuộc sống sung sướng.
Tôi đang sống trong những ngày tháng hạnh phúc nhất của cuộc đời. Chỉ còn hơn 1 tháng nữa là tôi cưới. Đó là một người đàn ông yêu thương tôi và gia đình anh ấy cũng rất ưng khi kiếm được một người vợ như tôi. Mọi thứ đều ủng hộ tôi dù cho tôi là...một người đàn bà không còn trong trắng, trinh tiết khi lấy chồng.
Tôi đã đọc những lời tâm sự và cũng biết nhiều cô gái rơi vào hoàn cảnh cực khổ chỉ vì trót đánh mất cái ngàn vàng trước khi lấy chồng. Nhưng tôi không nằm trong số đó. Thực ra tôi nghĩ cũng không phải mình may mắn mà vì tôi biết cách tính toán cho cuộc đời mình. Phụ nữ đôi khi cần phải khôn ngoan một chút, đừng để uổng phí "cái ngàn vàng" của mình một cách vô ích.
Thực ra nếu nói là "mất trinh" trước khi lấy chồng thì không hẳn đúng với câu chuyện của tôi. Tôi không mất mà chủ động "sử dụng" nó để tặng cho một người. Nhưng tôi không phải là cô gái mới lớn, non nớt tình trường chỉ nghe vài lời ngon ngọt của một kẻ Sở Khanh mà đã sẵn sàng "cho không" hắn để rồi khi hắn phụ bạc thì trắng tay. Tôi biết ai là người mình nên dành điều quý giá đó và khi tôi "cho đi" tôi đã tính đến cái tôi được "nhận về".
Ngày mới lớn lên, tôi cũng như rất nhiều cô gái khác luôn răn mình phải giữ cho được sự trinh trắng của đời con gái, sẽ dành nó cho người chồng sau này của mình. Nhưng rồi cuộc sống với nhiều va vấp, với những cảnh đời bất hạnh hiện ra trước mắt tôi mới nhận ra mình sai lầm. Chị gái tôi, một người con gái vừa hiền, vừa ngoan, giữ gìn phẩm giá tới tận ngày lấy chồng, trao cho chồng sự trắng trong, ấy vậy mà vẫn khổ. Anh ta khinh chị tôi nghèo, khi nhìn chị tôi đi lấy chồng không có của hồi môn gì ngoài cái "ngàn vàng" danh nghĩa. Nỗi cơ cực ấy khiến tôi tự hỏi mình rằng, giữ trinh tiết để trao cho chồng liệu có đáng hay không? Nếu một người chồng yêu mình thực sự thì không cần tới trinh tiết anh ta cũng vẫn yêu mình. Vậy thì không lí gì phải để cái "trinh tiết" ấy tiêu tan đi một cách phí hoài.
Tôi chấp nhận trao sự trong trắng của mình cho một người đàn ông có vợ, vì anh ấy mới mang lại cho tôi cuộc sống sung sướng (Ảnh minh họa)
Năm tôi 20 tuổi, tôi có yêu một người và anh ấy cũng chính là chồng tôi bây giờ. Nhưng rồi tình yêu đẹp tuổi mới lớn đó phải tạm gác lại vì điều kiện kinh tế của hai đứa quá khó khăn. Tôi lên thành phố học và làm việc. Đó cũng là thời điểm tôi gác mối quan hệ đó lại để lo cho mình một cuộc sống ổn định, khấm khá. Chỉ có cách đó tôi mới có thể hạnh phúc được.
Tôi gặp người đàn ông có vợ ấy trong một lần rất tình cờ. Thế rồi có lẽ vì ngoại hình bắt mắt, ưa nhìn cộng với dáng vẻ non tơ của tôi đã khiến anh ấy ấn tượng. Anh chủ động làm quen với tôi và chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Khi chúng tôi đi sâu hơn vào mối quan hệ đó, anh cũng thú thật với tôi là đã có vợ và chán cảnh sống vợ chồng vì trước đây vợ đã từng chung chạ. Anh nói tiền anh không thiếu nhưng lòng anh không bao giờ nguôi ngoai cái nỗi nhục cả đời chưa từng một lần biết đến cảm giác được là người đàn ông đầu tiên trong đời một cô gái. Anh buồn vì điều đó nhưng bao nhiêu năm qua anh chưa từng phản bội vợ anh. Bởi lẽ những người anh gặp cũng toàn kẻ đã "nhúng chàm" rồi nên anh không muốn vì điều đó cũng đâu có khác gì vợ anh.
Nghe anh nói tôi phần vì thương anh, phần cũng muốn cuộc sống của mình được khấm khá lên nên đã chia sẻ với anh suy nghĩ thật của mình. Tôi sẽ trao cho anh tất cả những gì anh mong muốn. Bù lại, anh hãy lo lắng cho cuộc sống của tôi trong những năm tháng tôi ăn học. Đó cũng coi như một sự bù đắp, một sự công bằng cho thứ quý giá mà tôi tặng anh. Chỉ đợi có thế, anh sẵn sàng làm mọi điều cho tôi, chỉ cần từ nay, tôi thành "Người tình bé nhỏ" của riêng anh.
Hơn 3 năm ăn học trên thành phố, cuộc sống của tôi đã đổi khác rất nhiều. Anh mua cho tôi một căn nhà chung cư, sắm cho tôi mọi thứ tiện nghi mà tôi thích. Và đó là điểm để mỗi khi rảnh rỗi anh lại ghé qua để cùng tôi. Tôi ngoan ngoãn khi ở bên anh, chia sẻ cùng anh mọi điều và tuyệt nhiên không bao giờ đòi hỏi hay làm phiền cuộc sống của anh. Vì thế hạnh phúc gia đình anh vẫn luôn luôn được bảo toàn. Tôi biết, mối quan hệ này của tôi và anh sẽ không thể đi đến đâu vì người như anh sẽ không bao giờ bỏ vợ để lấy tôi. Thậm chí ngay cả khi anh có làm thế tôi cũng không muốn vì quá khó khăn cho tôi khi làm vợ anh. Tôi hài lòng với vai trò người tình, cho tới khi nào chúng tôi không thể đồng hành bên nhau được nữa thì đường ai nấy đi, không can dự, không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của người kia...
Tôi vẫn hạnh phúc dù không còn trong trắng (Ảnh minh họa)
Hơn ba năm cặp với anh, hơn 3 năm sau khi dâng hiến đời con gái, tôi cũng có chút của nả cho riêng mình. Cuộc sống của tôi thoải mái và sung túc hơn, tôi cũng đã giúp được gia đình của mình rất nhiều. Đó cũng là lúc tôi muốn quay về tìm cho mình một tấm chồng, tìm cho mình một tổ ấm. Cũng thời điểm đó vợ anh bắt đầu sinh nghi chuyện anh có "người ngoài" nên tôi và anh quyết định dừng lại. Tôi nghĩ 3 năm cũng đã là quá đủ cho một cuộc tình hờ. Và dừng lại là đúng lúc.
Tôi gặp lại người tôi yêu năm xưa ở quê. Anh ấy cũng vẫn còn độc thân. Thực ra sau khi chúng tôi gián đoạn tình cảm một thời gian, anh cũng yêu nhiều người nhưng chẳng mối tình nào đi đến đích. Khi gặp lại tôi, tình cảm năm xưa trỗi dậy nên chúng tôi nhanh chóng quay lại với nhau. Tôi không giấu diếm anh chuyện tôi không còn trong trắng. Tôi cũng nói rằng đó là do tôi dại dột yêu một người và bị hắn ta lừa. Anh tha thứ cho tôi vì dù sao chuyện đó cũng không quá quan trọng với anh. Thực ra, tôi biết, anh cũng cân nhắc trước sau vì tôi giờ có công việc ổn định, có chút vốn liếng. Anh lấy tôi là hai vợ chồng có nhà trên thành phố ở luôn. Vả lại, chuyện trinh tiết anh cũng đã từng biết khi yêu những cô gái ngây thơ khác rồi. Cái quan trọng bây giờ là anh cần một người vợ, một người vợ đủ những yếu tố để đảm bảo cho hôn nhân hạnh phúc. Và giờ đây, chúng tôi đang chuẩn bị cưới.
Tôi đã tiến tới với hạnh phúc bằng một chặng đường như thế. Tôi nghĩ đôi khi dành tất cả cho chồng sau này không hẳn là tốt. Giữ cái ngàn vàng để tặng chồng trong khi chẳng có gì trong tay rồi bị anh ta coi thường thì phải chăng là quá uổng phí? Nhưng nếu dại dột trao đi đời con gái vì những kẻ ất ơ để rồi mất tất cả thì quá ngu ngốc. Vì "chữ Trinh đáng giá ngàn vàng", vì thế đừng để nó trôi qua một cách phí phạm.
Theo VNE
Ngu gì tôi lấy người nghèo lại hèn như anh Dù xinh đẹp nhưng Lan sớm chọn con đường bồ bịch, vì kiêu căng và thích dùng đồ xịn lại hay khoe mẽ nên người ta hiểu, cô chỉ là đồ chơi chứ không thể lấy làm vợ. Lan chỉ vào mặt người đàn ông hơn cô một tuổi, vốn là người yêu của cô hiện tại và nói sỗ sàng khi anh...