Ai muốn “chạy” để làm thầy?
Có nỗi đau nào khi những sinh viên sư phạm ra trường lại phải cầm t.iền đi chạy việc? Làm thầy mà đi chạy việc thì còn gì là “nghề cao quý”.
LTS: Sau bài viết “Nghề cao quý cũng phải chạy chọt thì còn ra gì nữa!” của tác giả Du Thiên đăng trên Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam (ngày 25/3/2018), với mong muốn chỉ ra những lý do vì sao giáo viên hợp đồng phải tìm đủ mọi cách để “chạy”, tác giả Nguyễn Cao đã có bài viết chia sẻ.
Tòa soạn trân trọng gửi đến độc giả bài viết này.
Ngày 25/3/2018, Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam đã đăng tải bài viết “Nghề cao quý cũng phải chạy chọt thì còn ra gì nữa!” của tác giả Du Thiên.
Nội dung bài viết xoay quanh cuộc trao đổi với Đại biểu Quốc hội Lưu Bình Nhưỡng về hiện tượng “chạy việc” khiến chúng tôi buồn man mác.
Có giáo viên nào muốn chạy việc không?
Chắc chắn chẳng ai dại gì bỏ ra một đống t.iền để chạy chọt rồi thu về mỗi tháng một vài triệu đồng t.iền lương.
Nhưng, với cách tuyển dụng của một số địa phương hiện nay nếu không chạy thì ai tuyển dụng?
Tài năng, bằng ưu, bằng giỏi, bằng khá ư. Chẳng ai tuyển dụng những giáo sinh đâu…
Có lẽ chuyện ra trường nộp đơn xin việc là được phân công công tác hiện nay không còn nhiều mà đa số chỉ còn trong câu chuyện cổ tích xưa xa mà thôi.
Có nỗi đau nào khi những sinh viên sư phạm ra trường lại phải cầm t.iền đi chạy việc? Làm thầy mà đi chạy việc thì còn gì là “nghề cao quý”.
Nhưng, muốn vào được “nghề cao quý” thì cửa ải đầu tiên là giáo viên là phải “chạy” nhưng phải chạy đúng cửa chứ chạy khơi khơi thì t.iền mất mà việc cũng không được.
Vì sao vậy?
Thứ nhất là cách tuyển dụng nhân lực của ngành sư phạm ở một số địa phương chưa công khai, minh bạch.
Khi có chủ trương tuyển dụng thì phần nhiều những thông tin này chỉ những người liên quan mới có thể biết được.
Rồi họ “xì” thông tin ra ngoài, qua người này người kia giới thiệu cho người có nhu cầu và họ tìm đến những người có trách nhiệm, có liên quan để tìm cách móc nối.
Dù có tổ chức thi tuyển thì người “chạy” vẫn chiếm ưu thế hơn rất nhiều so với người không chạy, không quen biết.
Bởi vì việc thi lý thuyết, phỏng vấn hay thực hành trên lớp cũng chỉ có 1 vài người làm giám khảo.
Video đang HOT
Giám khảo có thể là cán bộ hay giáo viên cốt cán của các trường thì chỉ cần một lời gởi gắm, chỉ đạo “của ai đó” thì điều dĩ nhiên là người chấm phải thực hiện theo.
Chuyện thi và chấm phúc khảo khi tuyển dụng ở Cà Mau vừa qua mà báo chí đã từng phản ánh là một ví dụ.
Muốn vào được “nghề cao quý” thì cửa ải đầu tiên là giáo viên là phải “chạy” (Ảnh minh họa: vietnamnet.vn).
Thứ hai là ở một số địa phương khi có nhu cầu thì phần nhiều hiệu trưởng nhà trường là người chủ động.
Bởi khi lập kế hoạch nhân sự hàng năm của nhà trường thì hiệu trưởng nắm và đưa lên trên. Khi trong đơn vị có một giáo viên nào về hưu, chuyển trường, hay xin thôi việc là đã có nhiều người nhắm đến vị trí khuyết đó.
Hiệu trưởng là người âm thầm bắt tay với cán bộ tổ chức, với lãnh đạo Phòng, Sở giáo dục để tuyển dụng.
Một số nơi tổ chức thi tại trường tuyển thì những người chấm thực hành là ban giám hiệu và giáo viên cốt cán nhưng người quyết vẫn là hiệu trưởng.
Vì thế, ai chạy đúng cửa, ai đem lại cho hiệu trưởng lợi ích nhiều hơn thì người đó sẽ trúng tuyển.
Chuyện lùm xùm tuyển dụng ở huyện Krông Pắk (Đắk Lắk) cho ta thấy rõ hơn về quyền lực của hiệu trưởng. Chỉ riêng hiệu trưởng Huỳnh Bê của Trường trung học cơ sở Ngô Mây cũng đã nhận t.iền “chạy” cho nhiều người.
Thứ ba là một số địa phương hiện nay không có nhu cầu tuyển dụng nhân lực sư phạm ở một số môn học vì không có nhu cầu.
Nhưng, vì quen biết lãnh đạo địa phương người ta cũng cố tình “gửi gắm” nên nhiều hiệu trưởng dù biết trường mình đủ giáo viên nhưng vẫn phải nhận giáo viên mới về vì người đó là người thân của lãnh đạo ấn xuống.
Vì thế, nhiều bậc cha mẹ phải tự tạo mối quan hệ với người này người kia để tìm cách bắc cầu với một số lãnh đạo nhà trường, địa phương để được tuyển dụng.Thứ tư là vì nhu cầu việc làm nên khi sinh viên sư phạm ra trường thì việc đầu tiên phải tìm việc.
Dù là hợp đồng có thời hạn thì họ vẫn hy vọng có việc làm để tạo mối quan hệ tiếp theo nhằm ký được hợp đồng không thời hạn.
Quay lại với những chia sẻ của Đại biểu Quốc hội Lưu Bình Nhưỡng, chúng ta thấy rằng ông nói cũng rất đúng:
“Anh nói phải “chạy” để được làm cái nghề cao quý, thậm chí có gia đình hai người cùng “chạy” thì người ta sẽ đặt dấu hỏi về đạo đức của người muốn và đã làm giáo viên như anh.
Vì muốn làm giáo viên mà phải “chạy” là điều rất đáng chê trách và đáng buồn cho hệ thống giáo dục.
Vì vậy, trước hết giáo viên phải xem xét lại hành vi của mình có đúng không”.
Dù biết chạy là phạm pháp, là không đúng với đạo đức làm thầy nhưng ai là người khiến cho đạo đức của người thầy “đáng chê trách”? Tất nhiên không phải là giáo viên rồi.
Nếu lãnh đạo không nhận t.iền thì giáo sinh có cửa nào để chạy? Nhưng, chúng ta cứ lật lại những trang báo cũ sẽ thấy rõ hơn vì sao mà huyện Yên Định (Thanh Hóa) hay huyện Krông Pắk (Đắk Lắk) lại có thể thừa và thanh lý hàng trăm giáo viên?
Đại biểu Nhưỡng nói rằng: “Nếu nói do áp lực trong việc tìm kiếm công việc thì anh phải trau dồi thêm kiến thức để được người khác chọn và buộc phải sử dụng anh chứ!
Bây giờ anh lại (nói) phải dùng t.iền để “chạy”, thậm chí còn thiếu tiêu chuẩn tuyển dụng nữa thì người ta sẽ nghĩ anh thế nào đây?
Những người không đủ tiêu chuẩn, hoặc có nhận thức lệch lạc mới phải “chạy” để có vị trí việc làm.
Như vậy, ngay cả bản thân người giáo viên cũng có tiêu cực trong câu chuyện tuyển dụng này”.
Theo chúng tôi, những chia sẻ này của Đại biểu Lưu Bình Nhưỡng có phần “lãng mạn” quá.
Bởi, thực tế trước khi được tuyển dụng thì các giáo sinh làm gì có cơ hội chứng minh bản thân mình để “để được người khác chọn và buộc phải sử dụng anh”?
Và, một điều dễ thấy là các giáo sinh những năm gần đây ra trường không mấy em thiếu “chuẩn”. Bằng cấp có khi còn vượt yêu cầu tuyển dụng.
Điều chúng ta dễ nhận thấy là những người theo nghề sư phạm đa phần là con em nhà nghèo mới đi theo sư phạm nhằm đỡ chi phí học tập.
Vì thế, họ không hề “giàu” để bỏ hàng trăm triệu đồng chạy việc. Đó là t.iền vay mượn, là t.iền cầm cố nhà cửa với ngân hàng.
Nhưng, họ hy vọng, xin được việc rồi để có đồng lương mà sống, để không phải thất nghiệp và hơn nữa là được cống hiến với nghề.
Nếu như trường tư thục thì không nói làm gì nhưng trường tư thục hiện nay của chúng ta có bao nhiêu trường đâu nên phần lớn phải lao vào các trường công lập.
Trong khi, dù biết có suất dạy là phải tốn kém, là không đúng với đạo đức người thầy nhưng họ còn con đường nào khác ngoài “chạy” để có việc làm?
Tài liệu tham khảo:
http://giaoduc.net.vn/Giao-duc-24h/Nghe-cao-quy-cung-phai-chay-chot-thi-con-ra-gi-nua-post184571.gd
Nguyễn Cao
Theo giaoduc.net.vn
Tháo gỡ bất cập trong quản lý giáo dục
Trước những áp lực của dư luận và sự vào cuộc của các cơ quan, tổ chức có liên quan như Bộ GD&ĐT, Công đoàn Giáo dục Việt Nam..., tỉnh Đắk Lắk đã tạm dừng thông báo việc chấm dứt hợp đồng với hơn 500 giáo viên mà trước đó huyện Krông Pắk tuyển dụng ồ ạt trong khi không có chỉ tiêu biên chế.
Trước đó, tại Thanh Hóa, hàng nghìn giáo viên, nhân viên hành chính trong ngành GD bị chấm dứt hợp đồng cũng với lý do tương tự. Việc giao cho chính quyền địa phương quá nhiều quyền trong tuyển dụng nhân sự, tài chính... khiến công tác quản lý của ngành GD trở nên phức tạp.
Tuyển dụng vượt so với yêu cầu
Chỉ từ năm 2011 đến năm 2015, đã có 588 giáo viên và 80 nhân viên các trường học từ mầm non, tiểu học đến THCS trên địa bàn huyện Krông Pắk (Đắk Lắk) được tuyển dụng. Phần lớn số giáo viên, nhân viên này đều ở trong diện hợp đồng ngoài chỉ tiêu được UBND tỉnh giao. Ngày 9/3, UBND huyện Krông Pắk đã tổ chức họp giải quyết những tồn tại, hạn chế trong công tác sử dụng biên chế, tuyển dụng hợp đồng lao động trong ngành giáo dục dẫn đến dư thừa hơn 500 giáo viên và thông báo chấm dứt hợp đồng 200 giáo viên không trong chỉ tiêu biên chế 2017.
Số giáo viên còn lại, dù đủ điều kiện xét tuyển vào cuối tháng 3/2018 nhưng chỉ có 83 chỉ tiêu nên cũng sẽ có hơn 300 giáo viên sẽ phải tiếp tục rời bục giảng. Sự việc này đã như giọt nước tràn ly, hàng trăm giáo viên sau khi nghe tin sẽ mất việc đã kéo đến UBND huyện Krông Pắk để cầu cứu. Trước những bức xúc của giáo viên cũng như sự vào cuộc kịp thời của các cơ quan, tổ chức có liên quan như Bộ GD&ĐT, Công đoàn Giáo dục Việt Nam để bảo vệ quyền lợi chính đáng của người lao động, tỉnh Đắk Lắk đã chỉ đạo tạm dừng chấm dứt hợp đồng để tìm "giải pháp nhân văn hơn".
Nguyên nhân của việc dôi dư hơn 500 giáo viên ở phạm vi một huyện, như giải thích của đại diện huyện ủy Krông Pắk với báo chí, là sau năm 2011, việc tuyển dụng giáo viên được giao toàn quyền cho chủ tịch huyện quyết, không có sự giám sát "nên mới xảy ra việc tuyển dụng ồ ạt, bất chấp như vậy".
Theo phân cấp quản lý, Sở GD&ĐT chỉ tuyển GV bậc THPT còn từ cấp THCS trở xuống sẽ do chủ tịch huyện quyết định. Và có nơi, chủ tịch huyện sẽ giao Phòng GD&ĐT chủ trì, phối hợp với Phòng Nội vụ và Tài chính, nhưng có nơi làm ngược lại. "Ngành Giáo dục nắm õ trường này thiếu bao nhiêu chỉ tiêu, ở môn học nào nhưng không nắm thông tin tuyển dụng, không được tham mưu. Chính điều này khiến việc tuyển dụng không sát với thực tế, tạo ra nghịch lý thừa - thiếu cục bộ" - một lãnh đạo Sở GD&ĐT Đắk Lắk phân tích.
Lãnh đạo địa phương được trao quá nhiều quyền trong tuyển dụng nhân sự của ngành GD cũng là nguyên nhân dẫn đến dôi dư giáo viên, nhân viên tại Thanh Hóa. Bà Phạm Thị Hằng - Giám đốc Sở GD&ĐT Thanh Hóa phân tích: "Có những huyện hợp đồng lao động vô tội vạ khi được giao quyền. Trong khi đó việc kiểm tra, giám sát của các đơn vị có trách nhiệm còn nảy sinh nhiều vấn đề bất cập.
Có huyện đang đủ, hoặc thừa lao động nhưng vẫn ký tuyển dụng; có trường hợp một trường Tiểu học mà có tới 9 nhân viên hành chính thì lấy ngân sách đâu để chi lương?". Bà Hằng cũng thẳng thắn thừa nhận, để xảy ra những vấn đề này là do việc phối hợp chưa tốt giữa các ngành Nội vụ và GD. "Việc phân cấp triệt để, giao cho huyện, thị xã, thành phố quyền tuyển dụng quá lớn, cộng với việc giám sát chưa tốt giữa các đơn vị trên là nguyên nhân của việc tuyển dụng tràn lan, gây hệ lụy và dư luận không tốt trong xã hội".
Ngành GD&ĐT phải là đầu mối quản lý
Ông Lê Bá Thiềm - Trưởng phòng GD&ĐT thị xã Hồng Lĩnh (Hà Tĩnh) chia sẻ: "Dù đã có quy định mỗi lớp mẫu giáo có 2,2 giáo viên, nhà trẻ có 2,5 giáo viên nhưng ở Hà Tĩnh, tỉ lệ này chỉ có 1,7 giáo viên/lớp thôi. Thế nên nhiều lớp có đến 40 cháu/lớp nhưng chỉ có một giáo viên quần quật cả ngày vừa dạy vừa chăm trẻ. Chúng tôi "đấu tranh" rất nhiều cuộc nhưng vẫn không được thực hiện việc đảm bảo tỉ lệ giáo viên/lớp".
Theo như ông Thiềm thì có một thực trạng là các nghị định của chính phủ, thông tư của Bộ liên quan đến giáo dục thì các địa phương thực hiện không đầy đủ. Cũng có cùng quan điểm này, ông Ngô Quang Hưng - Phó GĐ Sở GD&ĐT Phú Yên cho rằng, trong phân cấp quản lý, một số chỉ đạo về tài chính, con người, mỗi địa phương thực hiện một kiểu và không thực hiện đúng mức như chỉ đạo của Chính phủ.
Ông Hà Thanh Quốc - Giám đốc Sở GD&ĐT Quảng Nam cũng cho rằng, việc phân cấp trong quản lý giáo dục trên thực tế đã có sự biến dạng, ảnh hưởng trực tiếp đến chỉ đạo và nâng cao chất lượng giáo dục. Tại Hội nghị tổng kết năm học 2016 - 2017, ông Quốc chia sẻ câu chuyện rằng ông đã từng tổ chức một buổi gặp mặt các Trưởng, Phó trưởng phòng các Phòng GD&ĐT quận/huyện trên địa bàn tỉnh chỉ để biết mặt vì "làm Giám đốc Sở mà không biết lãnh đạo Phòng GD&ĐT các địa phương mới được bổ nhiệm".
Việc bổ nhiệm Trưởng, phó các Phòng GD&ĐT là cho Chủ tịch UBND quận, huyện bổ nhiệm, "nhưng cứ có việc gì ở địa phương thì lại kêu giám đốc Sở ra truy" - ông Quốc cho biết. Từ đây, ông Quốc kiến nghị, việc phân cấp quản lý giữa các cấp học trong hệ thống giáo dục phải sửa đổi làm sao đó để cho khi trở thành Luật rồi thì quản lý chung phải thuộc về ngành giáo dục: từ con người, tài chính, các vấn đề bổ nhiệm, đề bạt phải do ngành giáo dục chủ trì. "Phân cấp quản lý là cần thiết nhưng phải làm sao đó, ngành GD phải là cơ quan quản lý" - ông Quốc nhấn mạnh.
Bà Phạm Thị Hằng cho rằng, trong tuyển dụng, sắp xếp đội ngũ nhân lực trong ngành GD cần phải có sự tham gia, góp ý kiến, giám sát của ngành này. "Chỉ có người làm giáo dục mới hiểu hết được thực tế, chuyên môn. Nếu ngành Nội vụ chỉ giao biên chế "một cục" mà không kiểm soát được nhu cầu thừa chỗ này, thiếu chỗ khác thì không ổn".
Hà Nguyên
Theo giaoducthoidai.vn
Hiệu trưởng viết giấy mượn t.iền, giáo viên nói là t.iền chạy việc Ông Huỳnh Bê, Hiệu trưởng Trường THCS Ngô Mây đã viết nhiều giấy mượn t.iền của gia đình giáo viên, trong khi các giáo viên này nói thực chất đó là t.iền "chạy" hợp đồng và chờ vào biên chế. Chị Nguyễn Thị Thùy Dung (ngụ xã Ea Kênh, huyện Krông Pắk, Đắk Lắk), một người từng làm việc tại Trường THCS Ngô...