Ai cũng có một miền kí ức không thể quên mang tên Cấp 3
Chúng ta luôn nghĩ 3 năm là một khoảng thời gian rất dài nhưng vèo một cái, ngày tốt nghiệp đã đến từ bao giờ. Hai chữ “tốt nghiệp” nghe thì đơn giản nhưng lại gắn với biết bao cảm xúc bồi hồi.
Nếu nhắc đến một quãng thời gian không thể nào quên trong cuộc đời, có lẽ rất nhiều người sẽ nhớ tới cấp 3, nhớ tới cái thời còn được vô ưu vô lo, cái thời còn được tới trường gặp thầy gặp bạn.
Có lẽ ngày hôm nay đây, khi bạn còn ngồi trên ghế nhà trường, bạn sẽ chưa thể cảm nhận được hết ý nghĩa của khoảng thời gian ấy, thế nhưng rất lâu về sau, bạn sẽ nhớ hoài, nhớ mãi, nhớ đau đáu tiếng trống trường, tiếng phấn viết bảng, tiếng thầy cô giảng bài, tiếng sột soạt sách vở, tiếng quạt trần vù vù trên đầu, tiếng cười đùa bạn bè… này lắm. Mà chẳng cần tới mai sau đâu, chỉ cần tốt nghiệp thôi, tất cả những âm thanh ấy đã trở thành hoài niệm trong lòng bạn rồi. 3 năm cấp 3 những tưởng dài lắm thế mà vèo một cái, đã qua từ bao giờ, để rồi hiện tại, khi ngày tốt nghiệp càng lúc càng tới gần, những cảm xúc trong bạn mới có cơ hội trào dâng. Tốt nghiệp đâu chỉ có nghĩa là kết thúc một giai đoạn học hành và bước sang một cấp học khác, tốt nghiệp còn đồng nghĩa với việc trưởng thành hơn và nói câu tạm biệt với nhiều điều…
Tốt nghiệp là tạm biệt quãng thời gian mông lung, ta bước đầu xác định đướng hướng đi của cuộc đời mình
Đâu phải bỗng nhiên mà người ta nói thanh xuân là một quảng thời gian khi đang trải qua thì chẳng mảy may để ý, tới lúc qua rồi mới khao khát được trở về
Thành phố thì bé nhưng người thì đông, bạn bè đi ngang qua nhau là thành người xa lạ
Kết thúc một giai đoạn học hành, bạn sẽ dần phải tìm hiểu nhiều hơn về những gì mình cần làm trong tương lai
Video đang HOT
Tốt nghiệp không chỉ là một thủ tục ở trường học, mà còn là khởi đầu cho một giai đoạn mới trong cuộc đời mỗi người
Thanh xuân dù ngắn ngủi nhưng những hồi ức về nó sẽ còn mãi với thời gian
Tuổi thanh xuân qua rồi sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa
Khi trái tim chúng ta còn trong sáng ngây thơ, khi đầu óc chúng ta chưa phải suy nghĩ gì nhiều, mọi tình cảm đều rất đẹp
Tốt nghiệp rồi mới hiểu hóa ra gặp được nhau thì khó, bỏ lỡ nhau lại dễ biết nhường nào
Thời học trò luôn gắn với một mối tình “gà bông”, có đơn phương, cũng có trọn vẹn, nhưng suy cho cùng chẳng thể đi được tới cái kết
Lần tạm biệt vào bữa tiệc tốt nghiệp rất có thể là lần gặp mặt đầy đủ cuối cùng nên hãy dành cho những người mà bạn yêu quý một cái ôm thật chặt, một lời cảm ơn thật chân thành
Theo Helino
Tôi ngoại tình nhưng được chồng tha thứ, không ngờ quãng thời gian sau đó mới là địa ngục
Ly hôn không đáng sợ, thứ hạnh phúc giả dối mà tôi đang trải qua hàng ngày mới là điều kinh khủng nhất.
Ảnh minh họa
Tôi gặp chồng từ khi còn đang học đại học năm thứ 3. Khi ấy anh đã 25 tuổi, ra trường được 3 năm, một người đàn ông chín chắn, tin cậy và rất đáng để dựa dẫm vào. Chúng tôi được bạn bè gọi là cặp "tiên đồng ngọc nữ" vì sự xứng đôi về cả ngoại hình lẫn sự phù hợp trong tính cách.
2 năm sau ngày yêu nhau, khi tôi chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, chúng tôi quyết định kết hôn, về chung một nhà. 1 năm sau, chúng tôi đón thiên thần đầu tiên chào đời, là một bé gái giống bố như lột. Cuộc sống gia đình sẽ cứ thế êm đềm và hạnh phúc trôi qua nếu như tôi không chuyển công tác.
(Ảnh minh họa)
Vì sau khi sinh con, không còn hợp với tính chất của công việc cũ nên tôi buộc phải nghỉ việc, chuyển sang một công việc có phần nhàn hạ và có nhiều thời gian cho gia đình hơn. Và rồi, tôi đã gặp người làm xoay chuyển cả cuộc đời mình ở đó.
Ấy là một cậu đồng nghiệp cùng phòng kém tôi 1 tuổi. Sau quãng thời gian làm việc chung, tôi đã bị thu hút bởi tính cách hài hước, vui vẻ và hòa đồng của cậu ta. Có vẻ như cậu ta cũng cảm thấy có gì đó hứng thú với tôi - người phụ nữ một con "trông mòn con mắt".
Ban đầu là những người đồng nghiệp thân thiết, một thời gian sau chúng tôi coi nhau như bạn bè tâm giao. Và điều gì đến cũng phải đến, tôi bị tình cảm che mờ lí trí và quyết định tiến thêm một bước với cậu ấy.
Chúng tôi giấu giếm kĩ hết sức có thể, nhưng "cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra", tôi bị chồng phanh phui vì một lần lỡ để quên điện thoại ở nhà. Tôi biết anh đau đớn, nhưng quan trọng hơn, có lẽ anh cảm thấy không bao giờ hiểu được tại sao tôi lại hành động như vậy. Tôi chỉ biết khóc lóc, biết nhận sai nhưng chẳng mảy may dám nói một lời xin tha thứ. Tôi biết mình có tội, và chỉ chờ chồng ban cho mức án "tử hình" là tờ đơn ly hôn.
Thế nhưng không. Anh ấy nói: "Anh không tha thứ được cho em, nhưng anh thương con, cũng cần gia đình này". Tôi xin thôi việc ở công ty cũ, cắt đứt mọi liên lạc với nhân tình và quay về đóng vai một người vợ chính chuyên, một người mẹ hiền thảo.
Một tuần, rồi một tháng sau ngày đó, không khí gia đình vẫn cứ ngột ngạt như vậy. Anh vẫn vui đùa cùng con trên chiếc ghế sô pha quen thuộc đó, nhưng tôi cứ tiến đến gần, anh lại bế con dậy rồi bảo: "Anh cho con vào trong phòng chơi".
Gia đình tôi không còn những cuộc đi chơi cuối tuần nữa, anh luôn lấy lí do bận này bận nọ để từ chối mỗi khi tôi đề nghị đi đâu đó "đổi gió". Những mâm cơm nhiều món như nhà có cỗ tôi nấu ra, anh cũng chẳng buồn đụng đũa rồi khen một câu cho có lệ. Chuyện "ân ái" thì khỏi phải nói, anh tránh như tránh tà.
Cuộc sống một "người thừa" trong chính ngôi nhà của mình đã cứ tiếp diễn như thế trong vòng nửa năm nay. Nó khiến tôi bức bối đến mức không thở được. Anh rõ ràng không cả trách cứ hay nặng lời với tôi, nhưng thế này so với ly hôn thậm chí còn đau đớn hơn gấp nhiều lần. Tôi phải làm thế nào đây?
Theo Afamily
Cứ thả đi em, có bầu thì mình cưới Anh và cô yêu nhau đã được 2 năm rồi. Một quãng thời gian không ngắn, cũng không phải là quá dài. Mọi thứ chỉ là vừa đủ, đủ yêu thương, đủ để tiến tới hôn nhân. *** Hân - cô gái có nụ cười của gió, nhẹ nhàng lướt qua, thanh thoát và làm người khác có cảm giác ấm êm lạ...