7 năm yêu có lẽ chưa đủ
Chúng tôi quen và yêu nhau từ hồi cấp 3. Trải qua rất nhiều sóng gió, cuối cùng chúng tôi cũng đi đến ‘happy ending’.
Chẳng biết vì lý do gì, trong ngày cưới, mẹ chồng tôi mặt sưng như cái mâm, mãi sau này tôi mới biết vì hôm đó cô bạn thân của tôi mượn bó hoa cưới để chụp ảnh lấy “hên”. Xem lại album cưới, ảnh nào mặt mẹ chồng cũng sưng vù, tôi chả biết nên cười hay nên khóc. Những ngày tháng sau đó mới đúng là “bi kịch” của cuộc đời tôi.
Mẹ chồng khó tính, nhưng tôi hiểu đó là vì tuổ.i già, vả lại bà sống đơn thân đã lâu nên tính tình như vậy, tôi không để bụng. Mẹ chồng mắng thì tôi vâng, bảo lần sau con rút kinh nghiệm.
Mẹ chồng ốm thì tôi nấu cháo, thuố.c thang cho bà uống. Khi khỏe, mẹ chồng muốn đi bộ tập thể dục, nhiều hôm tôi cũng nể bà nên đi cùng, dù có khi vừa từ cơ quan về thở còn chưa ra hơi. Hai mẹ con vừa đi vừa trò chuyện, tôi cũng muốn hiểu và gần gũi mẹ chồng hơn.
Tôi nhận ra mẹ chồng hay xét nét, nó.i xấ.u, kể cả tôi cố gắng thế nào bà cũng không vừa ý. Có lần vừa nói chuyện điện thoại vừa nấu cơm, tôi lỡ tay cho rổ rau xà lách vào… luộc.
Thế là mẹ chồng đi rêu rao khắp nơi rằng: “Cái Hồng vụng thối vụng nát, trên đời này có ai luộc rau xà lách cho mẹ chồng ăn bao giờ?”. Có mỗi ta.i nạ.n bé tí mà “luộc rau xà lách” đã trở thành giai thoại kể mãi không chán của các bà cô bên chồng, bỗng dưng tôi trở thành trò mua vui cho mọi người. Ai cũng nghĩ tôi chỉ biết chiên trứng là cùng.
Chồng tôi không biết làm bất cứ việc gì trong nhà, vì được mẹ cưng chiều từ nhỏ, bởi vậy việc nhà tôi cáng đáng hết. Anh cũng chẳng bao giờ để tâm và xem như đó không phải việc của mình. Nhiều khi lau nhà từ tầng 3 xuống tầng 1, tôi mệt lả, định nhờ chồng làm gì đó như rửa chén để tôi lên sân thượng lấy quần áo khô thì y như rằng, mẹ chồng xuất hiện đằng sau, nhìn tôi bằng một ánh mắt khó chịu và buông câu nói muôn thuở: “Nó thì biết làm cái gì!”. Đấy là cách bà “bảo vệ” con trai và đẩy hết công việc cho tôi.
Video đang HOT
Thu hết quần áo khô xuống phòng, thấy chồng đang nằm khểnh xem tivi, trên tay là chiếc điện thoại, tôi “nhắc nhở” nhẹ nhàng: “Xung quanh như bãi chiến trường mà anh cũng chịu được à?”. Chồng tôi thản nhiên: “Ơ, anh lấy vợ về làm gì nhỉ, em là vợ thì em dọn đi”. Câu nói nửa đùa nửa thật của chồng khiến tôi chẳng thấy vui mà còn lên cơn bất mãn: “Tôi là vợ anh chứ là osin của cái nhà này à? Tôi cũng phải đi kiế.m tiề.n chứ có ở nhà ăn bám đâu mà việc gì cũng đến tay?”.
Thấy vợ chồng tôi cãi nhau, mẹ chồng vội vã chạy vào xắn tay áo: “Chị không làm thì để tôi”. Bà hất đống quần áo cho vào giỏ đem ra ngoài. Tôi vội vã giữ lại: “Mẹ để con”. Mẹ chồng tôi gạt tay tôi ra, chả nói năng gì. Chồng tôi thấy thế thì tỏ ra khó chịu, mặt nặng mày nhẹ với tôi.
Những ngày sau đó, các bà cô, các em dâu bên chồng lại được thể “xâu xúm” vào nó.i xấ.u tôi: “Cái Hồng ngày càng láo, dám xô ngã cả mẹ chồng”. Chuyện đến tai, tôi bức xúc, góp ý thẳng với mẹ chồng: “Mẹ ơi, từ ngày về đây ở với mẹ, con chưa bao giờ cãi mẹ nửa câu, thế mà bây giờ bị mang tiếng là bạ.o hàn.h mẹ chồng. Mẹ bảo, mọi người nói con như thế có quá đáng không ạ?”. Tôi không hề biết mình vừa “đổ thêm dầu vào lửa”, mẹ chồng nghe xong thì khóc um lên: “Ối giời ơi, Thức ơi, mày ra đây mà chứng kiến vợ mày nói hỗn với mẹ này…”.
Đúng lúc nước “sôi lửa bỏng” thì mẹ đẻ tôi gọi điện: “Con à, con khỏe không? Chẳng thấy con điện đóm gì nên mẹ sốt ruột quá. Ở nhà chồng quen chưa? Bà thông gia có gây khó dễ gì cho con không?
Nhìn bà ấy có vẻ phúc hậu nên mẹ khá yên tâm…”. Không muốn mẹ buồn, tôi cố nuốt nước mắt vào trong: “Con khỏe mẹ ơi…”. Lúc này tôi chẳng biết trách ai, chỉ có thể trách mình, 7 năm tìm hiểu người yêu có lẽ vẫn chưa đủ, tôi chưa hiểu hết chồng, càng không hiểu mẹ của anh.
Em chồng "nóng ran người" vì phát ngôn gâ.y số.c của chị dâu
Nghe tin anh tôi cưới vợ, bạn bè tôi nhao nhao: 'Mày sắp lên chức bà cô rồi, sướng nhé'. Bắt nạt, sai khiến, đành hanh với chị dâu chưa bao giờ xuất hiện trong ý nghĩ của tôi và trên thực tế, tôi cũng chẳng có lấy một cơ hội để làm điều đó.
Ảnh minh họa.
Cưới xong, anh chị chuyển thẳng đến căn hộ riêng, tôi băn khoăn: "Sao mẹ không bảo anh chị ở đây một thời gian, chưa gì đã cho ở riêng". Tôi nói thế không phải vì ghen tị hay có ý xét nét gì cả, nhưng tôi thực sự muốn có nhiều thời gian tiếp xúc và trò chuyện để tình cảm chị dâu em chồng thân thiết hơn.
Mẹ tôi trả lời cho xong chuyện: "Thằng Khánh bảo vợ nó chưa tốt nghiệp, cần ở riêng để tập trung học cho thật tốt. Khi nào học xong và có việc làm ổn định, chúng nó sẽ quay về đây".
Có lần tôi hỏi anh trai: "Sao anh lại cưa "em" trẻ thế? Để vợ đi học có yên tâm không?". Anh khẳng định: "Uyên ít tuổ.i nhưng tính nết chín chắn, già dặn lắm, anh tuyệt đối tin tưởng chị dâu của em".
Anh nói thế nhưng tôi không thấy yên tâm chút nào. Biết rằng chị cần tập trung thời gian để học cho tốt, nhưng tôi thấy dường như "chế độ đặc biệt" mà mẹ và anh dành cho chị hơi vô lý.
Sáng anh đèo chị đi ăn uống no nê rồi "thả" chị ở trường, buổi trưa anh lại sấp ngửa từ cơ quan đến trường để đón chị về nhà. Khoảng thời gian từ trưa đến chiều tối chị hoàn toàn được tự do để... học tập, nhưng nếu chị có những hoạt động riêng thì chỉ chị biết, ông trời biết.
Chiều tối anh lại đón chị từ căn hộ riêng về nhà tôi ăn cơm, hễ chị đặt chân vào nhà là cơm canh đã bốc khói nghi ngút.
Chị ăn xong, đặt đũa xuống mâm là mẹ tôi sai: "Hạnh rửa bát đi". Hễ hôm nào chị tỏ ra lịch sự: "Để con rửa cho ạ", mẹ tôi lại chối đây đẩy: "Con cứ để cái Hạnh rửa, nó ở nhà cả ngày có làm gì đâu", sau đó mẹ tôi lại đuổi khéo anh trai: "Con đưa vợ về sớm để nó còn học bài".
Tôi không khỏi bức xúc trước cảnh chị dâu bỏ lại núi bát đũa, vỏ trái cây rồi đủng đỉnh đi mất. Nhiều lần tôi nói với mẹ: "Trên đời con chưa từng thấy ai chiều con dâu vô lý như mẹ. Mẹ cứ để chị ấy sướng quen rồi sau này chị ấy co.i thườn.g nhà mình".
Mẹ tôi khẳng định: "Không phải mẹ chiều chị, nhưng chị còn phải học, khi nào học xong rồi chuyển về đây, mẹ sẽ uốn nắn chị đàng hoàng".
Tôi không biết ngày ấy bao giờ mới đến, nhưng anh chị cưới nhau được gần 3 năm mà chị vẫn "chưa chịu" tốt nghiệp đại học. Bằng tuổ.i chị, người ta tốt nghiệp rồi đi làm ầm ầm, ai chưa có việc thì sốt sình sịch, đứng ngồi không yên.
Chị thì thảnh thơi sáng đến trường, trưa về căn hộ riêng, tối ghé qua ăn cơm mẹ chồng nấu. Không ít lần tôi nghĩ, có khi nào vì "sướng quá" nên chị dâu cố tình nợ môn để ở lại trường. Nhưng vì giữ ý nên tôi chưa bao giờ dám hỏi thẳng anh trai về việc đó.
Một hôm mẹ tôi nấu được mẻ chè khoai dẻo, sai tôi mang một ít đến cho chị dâu ăn để có sức ôn thi. Tôi tất bật xách cặp lồng đến căn hộ của anh chị, đứng trước cửa, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy rất nhiều giày dép ở bên ngoài, bên trong thì vô cùng ồn ào, những tiếng cười khả ố, những câu nói đậm chất "trẻ trâu" vang lên:
"Chúng mày ơi, con Uyên sắp có em bé rồi hay sao ý, dạo này điềm đạm ít nói quá, hố hố". Chỉ chờ có thế, chị dâu tôi cất giọng the thé để át lại đám đông: "Còn lâu nhá! Sao phải khổ?! Há há".
Tôi đứng ngoài, nóng ran khắp người, bấm số anh trai, giả vờ hỏi: "Anh đang ở đâu thế? Chị Uyên có nhà không anh?". Anh tôi thản nhiên: "Anh đang ở chỗ làm, chị Uyên đang ở nhà ôn thi mà, có chuyện gì mà gọi anh thế?".
Tôi bực mình đá bay đống giày dép "v.ô duyê.n" rồi quay lưng đi thẳng về nhà. Thấy cặp lồng chè khoai dẻo trên bàn, mẹ tôi hỏi: "Sao con không đưa cho chị?". Tôi ức phát khóc: "Mẹ đừng bắt con gọi nó là chị nữa".
Lặng người nhận về bài học đa.u đớ.n sau khi dọ.a dẫ.m nhân tình của chồng Tôi cứ tưởng lời uy hiế.p của mình đủ sức nặng, sẽ khiến nhân tình của chồng tôi phải run rẩy sợ hãi. Ngờ đâu tôi phải bất lực và choáng váng trở về. Tôi cứ tưởng mình có một cuộc hôn nhân hoàn hảo. Chồng thành đạt, con cái học hành giỏi giang, công việc của tôi cũng ổn định, hai vợ...