7 năm đưa vợ đi chữa vô sinh để rồi liền lúc vợ và bồ đều chửa
Khi cô gái 28 tuổ.i đó đồng ý sinh con cho tôi, tôi đã nín thở chờ đợi tin vui. Và rồi khi biết cô ấy đã mang bầu, tôi đã khóc suốt một đêm.
Cuộc đời quả thật lắm éo le, lúc ngóng trông không được, lúc lại dồn dập đến, giờ đây, giữa vợ và cô gái đang mang thai đứa con của tôi, tôi không biết phải lựa chọn ai. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để trở thành một người đàn ông t.ệ bạ.c, phụ tình một người phụ nữ nhưng tôi không thể tính toán tới chuyện phải làm cả hai người đau khổ như thế này. Tôi thực sự không lỡ bỏ ai cả.
Ở tuổ.i 37 tôi mới được biết đến cảm giác hạnh phúc vì được làm bố. Với tôi niềm hạnh phúc đó gần như là bất tận. Nhưng thật khổ tâm thay để có được niềm hạnh phúc đó tôi đã làm cho cả hai người phụ nữ phải khổ dù tôi không hề muốn.
Tôi lấy vợ khá muộn, năm 29 tuổ.i tôi mới cưới vì còn đợi cô ấy học xong thạc sĩ mới kết hôn. Chúng tôi cũng định bụng cưới xong là có con luôn nhưng đã có trục trặc xảy ra. Vợ tôi gặp vấn đề trong chuyện sinh sản. Tôi không hề nản chí dù là con trưởng trong nhà nhưng vẫn luôn động viên vợ cố gắng chữa chạy để cô ấy không nản chí. Vợ chồng tôi đều có thu nhập khá nhưng làm được bao nhiêu tôi dồn tiề.n và.o chạy chữa cho cô ấy hết cả nên cũng không có mấy.
Chúng tôi cũng định bụng cưới xong là có con luôn nhưng đã có trục trặc xảy ra. Vợ tôi gặp vấn đề trong chuyện sinh sản.
Video đang HOT
Những tưởng chỉ một, hai năm chuyện vui sẽ đến với hai vợ chồng. Nào ngờ gần 7 năm trời trôi qua vợ tôi vẫn không thể có được một mụn con. Tôi cảm thấy mình khánh kiệt về sức lực, tài chính và cả niềm tin nữa. Tôi mệt mỏi vì áp lực gia đình thúc ép tôi. Bố mẹ tôi cũng khó mà yên lòng được khi tôi lập gia đình ngần ấy năm không có được một đứa con. Mọi người vừa thương tôi, vừa thương vợ tôi. Biết là khôn phải cô ấy mong muốn như vậy nhưng vì tâm lí không được bình tĩnh nên nhiều khi mọi người cũng nói những câu khiến vợ tôi chạnh lòng.
Tôi đã đưa vợ đi chạy chữa ở rất nhiều nơi nhưng kết quả vẫn không khả quan. Vợ tôi cũng nói không còn muốn tiếp tục chữa nữa vì quá mệt mỏi rồi. Và chính trong giai đoạn khủng hoảng đó, tôi đã có một quyết định táo bạo cho mình. Tôi quyết tìm một người phụ nữ khác sinh con cho mình vì dù sao tôi cũng cần phải có một đứa con. Tôi nghĩ sao làm vậy chứ không còn tính toán được nhiều nữa. Gần 7 năm sống trong cảnh mòn mỏi đợi chờ đã quá đủ với tôi rồi. Tôi không muốn nghĩ nữa mà chỉ muốn có cho mình một đứa con rồi tính.
Thực ra khi ấy tôi đã chấp nhận mình sẽ là một người chồng t.ệ bạ.c. Tôi nghĩ sau khi người phụ nữ kia chấp nhận sinh con cho tôi xong, tôi sẽ b.ỏ v.ợ. Tôi sẽ ly hônnhưng luôn coi cô ấy là một người bạn tốt của mình, đối xử với cô ấy thật tốt, có trách nhiệm với cả gia đình cô ấy nữa nhưng buộc lòng phải coi như duyên phận vợ chồng của chúng tôi chỉ ngắn ngủi từng đó thôi. Tôi không thể bắt người phụ n.ữ sin.h con cho mình chịu thiệt thòi cả đời được. Còn với vợ, tôi nghĩ đây cũng là tình huống bất đắc dĩ mà tôi phải làm thôi. Tôi tin là cô ấy sẽ hiểu cho tôi vì bao năm qua tôi vẫn chỉ yêu thương cô ấy, nghĩ và lo lắng cho cô ấy rất nhiều rồi. Chỉ vì hoàn cảnh mà tôi phải l.y hô.n thôi.
Khi cô gái 28 tuổ.i đó đồng ý sinh con cho tôi, tôi đã nín thở chờ đợi tin vui. Và rồi khi biết cô ấy đã mang bầu, tôi đã khóc suốt một đêm. Hôm đó tôi đã nghĩ đợi cho cái thai đủ lớn tôi sẽ nói với vợ và cầu mong cô ấy tha thứ, chấp nhận buông tay. Tôi trì hoãn việc thông báo và làm cho người phụ nữ giấu mặt sau lưng tôi cũng có đôi phần tổn thương. Nhưng rồi, khi vợ tôi gọi điện cho tôi về giữa buổi sáng đang đi làm, khi cô ấy ôm lấy tôi khóc nức nở và nói rằng đã có thai, tôi chế.t đứng người.
Cô ấy nói thấy có biểu hiện khác thường, dùng que thử thai cũng thấy có hai vạch rồi nhưng vì sợ nên đợi tới khi đi khám chắc chắn mới dám thông báo cho tôi. Tính ra, cô ấy còn có thai trước cả người phụ nữ kia.
Và giờ đây, tôi đang sống như một kẻ không có linh hồn. Tôi thấy sợ. Tôi không muốn ai trong hai người họ phải khổ cả. Cả hai đứ.a tr.ẻ đều là con tôi, cả hai người phụ nữ đều yêu thương tôi và vì tôi mà hi sinh nhiều điều. Nếu như vợ tôi không thể có thai, thì khi tôi l.y hô.n có thể khiến cô ấy đau khổ nhưng tôi tin cô ấy sẽ thông cảm cho tôi. Còn bây giờ, cả hai người họ đều có con và tôi bỏ ai cũng đều là cái tội quá lớn. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Bị em chồng vu oan là "theo trai"
Tôi phải làm sao bây giờ khi mà vừa phải chống chọi với cô em chồng, vừa phải làm công tác tư tưởng để mẹ chồng và chồng tin tưởng?
Làm dâu ở nhà anh đã được gần 5 năm, thế nhưng mãi gần đây tôi mới biết bộ mặt thật của cô em chồng. Nhìn bên ngoài, chúng tôi thân thiết chẳng khác gì chị em gái. Thế nhưng, trong lòng em chồng tôi nghĩ gì, làm gì, tôi thực sự không thể đoán định được trước nên đã bị rơi vào bẫy cô ấy.
Em chồng tôi lấy chồng cách nhà đẻ khoảng năm cây số. Thứ bẩy, chủ nhật nào cũng mang con về chơi với ông bà ngoại. Trước đây, tôi cứ nghĩ em chồng tôi là người ăn nói dễ nghe, đàng hoàng, nhưng kỳ thực, sau một thời gian dài quan sát, tôi nhận ra rằng cô ta là một người chỉ biết lợi về mình, nghĩ cho riêng bản thân mà không quan tâm tới người khác.
Lần nào về thăm nhà mẹ đẻ, mẹ chồng tôi chẳng được lấy một hào quà, một lời hỏi thăm chân tình. Cô chỉ nhanh nhanh chóng chóng tìm xem trong tủ lạnh có cái gì ăn, rủ mẹ đẻ ra chợ để nhân cơ hội bòn tiề.n của bà, sau đó mang đồ sắm sửa về nhà mình. Cô sợ tôi sẽ lấy hết tiề.n lương của bà để mua sắm, sợ tôi khéo ăn khéo nói nên lúc nào cũng nhận cái này, vơ cái kia về phía mình.
Bên ngoài mặt, cô em chồng tôi tỏ ra rất lễ phép với chị dâu nhưng đằng sau đó, cô diễn vở kịch với mẹ chồng tôi để làm cho hai mẹ con trở nên bất hòa. Tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu và thấy bị tổn thương ghê gớm. Đã rất nhiều lần, cô em chồng tôi đạo diễn những câu chuyện thêu dệt về tôi chẳng hạn như chị ấy đanh đá, nhờ mua cái này cái kia mà cũng khó khăn, rồi thì thầm to nhỏ với mẹ tôi "suốt ngày đi chơi, chẳng thấy làm ăn gì, khéo lại theo trai". Những lần cô nhỏ to với mẹ chồng tôi đã không buồn nói, đến lúc tôi bắt gặp và nghe được câu nói như xát muối vào lòng tôi mới vỡ lẽ và cảm thấy bị xúc phạm vô cùng. Bảo sao chồng tôi mấy lần mặt nặng mày nhẹ ngay khi em chồng tôi trở về thăm nhà ngoại, mẹ chồng cũng lạnh nhạt, hờ hững và luôn luôn tỏ ra khó chịu không muốn ăn cùng mâm, ngồi cùng bàn trò chuyện với tôi. Từ một người vô tội, tôi bỗng trở thành tội đồ bị ghẻ lạnh.
Tôi phải làm sao để giữ được hòa khí trong gia đình? (Ảnh minh họa)
Công việc của tôi là làm ăn buôn bán, bởi vậy tôi không có nhiều thời gian ở nhà. Tuy vậy, tôi cũng chăm lo cho gia đình, đi chợ từ sáng sớm, nấu đồ ăn, thức uống cho cả nhà. Vậy mà, chỉ vì những lời nó.i xấ.u sau lưng, tôi bỗng bị vu oan trắng trợn khiến mẹ chồng và chồng ghét bỏ. "Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng" tôi cũng là "bà cô" nhưng tôi không xử sự thiếu hiểu biết, ích kỉ, tư lợi như cô em chồng. Tôi vẫn sống chan hòa, vui vẻ, điềm tĩnh trước những lời nói sau lưng dù tôi biết rằng, nếu tôi không phanh phui vụ việc, em chồng tôi sẽ tiếp tục nó.i xấ.u tôi.
Tôi phải làm sao bây giờ khi mà vừa phải chống chọi với cô em chồng, vừa phải làm công tác tư tưởng để mẹ chồng và chồng tin tưởng? Nếu tôi làm to chuyện này, tôi và em chồng sẽ chẳng bao giờ có thể nhìn mặt nhau được nữa, nhưng tôi sẽ phải sống trong cảnh luôn luôn bị nó.i xấ.u sau lưng. Tôi lo sợ nhất chồng tôi không hiểu chuyện lại nghe mẹ, nghe em gái phá tan hạnh phúc gia đình.
Sống giữa một xã hội thu nhỏ nơi có người chồng thân yêu, người mẹ chồng cần phải kính trọng và luôn phải cảnh giác với cô em chồng tôi thấy vô cùng mệt mỏi. Tôi phải làm gì bây giờ để giữ được hòa khí trong gia đình nhà chồng?
Theo VNE
Chồng lưu số điện thoại của vợ là "Cave" Không kìm được nóng giận, mình đã hỏi chồng. Lại chẳng một lời giải thích, chồng tát mình lậ.t mặ.t. Anh còn nói: "Tao thích gọi mày là gì thì tao cứ lưu như thế, mày ý kiến gì? Chả phải mấy hôm nay mày cũng đâu khác gì là cave của tao sao?". Chào Minh Nguyệt với tâm sự: "Bồ của chồng...