5 năm làm dâu, lần đầu tiên tôi bật khóc vì câu nói của mẹ chồng
Sao mẹ chồng có thể nói về tôi như thế chứ? 5 năm làm dâu, tôi đã sống hết mình với gia đình chồng rồi mà.
Ảnh minh họa
Ngay sau khi cưới, vợ chồng tôi đã sống chung với bố mẹ chồng vì chồng tôi là con trai độc nhất. 5 năm qua, tôi luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, trách nhiệm của một người con dâu. Bố mẹ chồng tôi là giáo viên về hưu, chú trọng nề nếp ngày trước. Nhất là mẹ chồng tôi, bà ít nói nhưng một khi đã nói điều gì thì chuẩn mực, rõ ràng. Vì thế, trong nhà, mọi chuyện lớn nhỏ, đa số do mẹ chồng quyết định.
Làm dâu một gia đình nề nếp, tuy không dễ dàng nhưng tôi ngầm hiểu chỉ cần mình thuận theo lời dạy bảo và mọi sự quyết định của bố mẹ chồng thì cũng không xảy ra mâu thuẫn gì. Nhờ cách sống nhún nhường, không can thiệp sâu vào chuyện của nhà chồng mà tôi luôn giữ được hòa khí trong nhà, cũng chưa để xảy ra xích mích với bố mẹ chồng. Tôi luôn xem đây là điều thành công trong cuộc sống làm dâu của mình.
Cho đến mấy hôm trước, tôi vô tình nghe câu than thở của mẹ chồng với cô hàng xóm. Hôm đó nhà chồng tôi có đám giỗ lớn. Và như thói quen trước giờ, tôi đưa mẹ chồng đi chợ nhưng không bao giờ hỏi mẹ mua gì, cần gì, thiếu gì. Mẹ mua gì thì tôi trả tiền thứ đó, cầm xách về nhà thôi.
Video đang HOT
Cô hàng xóm qua phụ giúp mẹ tôi nấu nướng rồi nói chuyện qua lại về con dâu của hai nhà. Mẹ chồng tôi bỗng thở dài nói: “Hồi giờ cưới dâu nhưng cái Vi nó giữ khoảng cách quá, chẳng bao giờ đả động hỏi han mẹ chồng làm gì, cần gì. Nói ra thì mất lòng chứ tôi thấy con dâu chẳng khác gì người dưng, xa cách lạnh nhạt”.
Tôi vào phòng, chốt cửa lại rồi khóc bên trong. 5 năm nay, tôi cố giữ khoảng cách với mẹ chồng cũng vì không muốn có mâu thuẫn xảy ra. Vậy mà trong mắt mẹ chồng, tôi lại chẳng khác gì người dưng.
Tối, tôi kể cho chồng nghe trong sự ấm ức. Bất ngờ là chồng tôi cũng cho rằng tôi sống quá khép kín, không thân thiết với mọi người trong nhà. Kiểu sống của tôi khiến mọi người cảm thấy khó gần, khó kết thân dù chung sống trong một nhà, ăn cùng một mâm cơm. Chồng hy vọng tôi mở lòng hơn, đừng đoán già đoán non, đừng sợ hãi mà hãy tự tin và thoải mái trò chuyện, tâm sự cùng bố mẹ chồng. Tôi cũng muốn như thế lắm chứ nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn cảm thấy khó thực hiện. Có cách nào để kết thân với bố mẹ chồng không, mong mọi người giúp tôi.
Vợ chồng cãi nhau, vợ tôi dám nói "không có chồng này thì có chồng khác"
Vợ chồng tôi cưới nhau đến nay đã gần mười năm. Mấy năm đầu, chúng tôi sống chung với bố mẹ. Nhưng rồi vì mẹ chồng nàng dâu quá xung khắc, nên tôi quyết định cùng vợ con ra ngoài thuê trọ.
Sau năm năm, nhờ chăm chỉ làm lụng tích cóp, lại được bên ông bà ngoại hỗ trợ vì có tiền đền bù ruộng đất, vợ chồng tôi đã mua được nhà tuy không to rộng nhưng cũng đủ để an cư mà lập nghiệp.
Một năm trước, bố vợ tôi qua đời vì trọng bệnh. Em trai vợ đi xuất khẩu lao động nước ngoài nên nhà chỉ có mẹ vợ sống một mình lủi thủi. Mấy lần về quê ngoại, nhìn tình cảnh bà cũng rất thương, nhưng vợ chồng tôi ở xa, cũng chỉ biết động viên bà cố gắng ít năm nữa cậu út về lấy vợ cho bà bớt cô quạnh.
Vài tuần trước mẹ vợ ốm, vợ tôi có về quê mấy ngày. Sau khi lên thành phố, cô ấy nói với tôi về chuyện muốn đón bà ngoại lên ở cùng cho dễ bề chăm sóc. Thú thật, bà ngoại đối với vợ chồng tôi rất tốt, nhưng đón bà lên ở cùng là chuyện tôi chưa từng nghĩ đến.
Tôi nhớ đến chuyện mấy năm vợ tôi sống chung với mẹ chồng mọi chuyện tồi tệ thế nào. Giờ cô ấy lại đón mẹ lên, lại cảnh con rể sống cùng mẹ vợ, biết đâu tình cảnh ngày trước lặp lại thì biết làm sao.
Vả lại, chúng tôi đã nhất quyết ra riêng, không chịu sống chung với ông bà nội, giờ lại đón bà ngoại lên sống chung, nghe nó cứ mâu thuẫn thế nào. Vợ tôi làm thế rõ ràng là không công bằng với bố mẹ chồng. Lỡ ông bà bảo tôi bố mẹ ruột thì không muốn chăm, lại đi chăm mẹ vợ thì tôi biết ăn nói thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi thấy việc đón mẹ vợ lên sống chung không được ổn. Tôi bảo vợ nên nghĩ cách khác chứ phương án này tôi không tán thành.
Vợ tôi bảo "mẹ chỉ có một còn đàn ông đầy, không chồng này thì chồng khác" (Ảnh minh họa: Getty Images).
Vợ tôi vừa nghe tới đó thì giãy nảy như đỉa phải vôi:
- Thế anh muốn như thế nào? Mặc kệ bà ở một mình đau ốm không ai chăm à? Hay là thuê người chăm cho mình thảnh thơi nhàn nhã? Bà lên đây sống thì em sẽ chăm sóc bà, không phiền hà gì tới anh cả.
- Em hay nhỉ. Thế em có hiểu cho tình cảnh của anh trước đây khi em nhất quyết đòi ở riêng không? Em không muốn sống chung với mẹ chồng nhưng lại muốn anh sống chung với mẹ vợ.
- Hai chuyện này là hoàn toàn khác nhau. Là mẹ anh không ưa em chứ em có ghét bỏ gì bà đâu. Nói tóm lại là dù anh có thích hay không thích em cũng sẽ đón mẹ lên. Nói cho anh biết, đời em chỉ có một mẹ này để chăm sóc thôi, còn chồng, không chồng này thì chồng khác, đàn ông đầy. Anh không thoải mái thì về nhà ông bà nội mà ở.
Tại sao vợ tôi lại có thể nói với chồng giọng điệu ngang ngược như thế. Cô ấy còn cố tình nhắc cho tôi nhớ "cái nhà này có một phần tiền của bà ngoại đấy. Bà ở ít lâu không được à?".
Chuyện đó dĩ nhiên tôi không quên, nhưng là bà thương con gái thì bà cho chứ tôi có xin đâu mà giờ vợ lại nói cái giọng như thể tôi là kẻ vô ơn vậy.
Chuyện này rõ ràng vợ đã quyết, vậy còn hỏi ý kiến tôi làm gì. Cô ấy lại dám tuyên bố "mẹ chỉ có một, còn không chồng này thì lấy chồng khác", thật là nghe nóng hết cả mặt. Phụ nữ mà dám nói câu đó thì cũng gan to bằng trời. Ai chẳng biết mẹ chỉ có một, mẹ là quan trọng, nhưng thốt ra câu đó nghe có lọt tai không, có còn tình nghĩa gì nữa không?
Vợ tôi thật sự đã chạm vào lòng tự ái đàn ông của tôi. Tôi có nên về nhà bố mẹ đẻ ở ít lâu cho vợ biết thế nào là lễ độ?
Vừa khỏi bệnh, mẹ chồng đã đòi về quê vì lo cho con trai cả Tôi thật tình không hiểu nổi mẹ chồng mình nữa? Mẹ chồng tôi sống với anh chồng trong căn nhà cũ ở quê. Anh chồng tôi tên Diễn, đã hơn 40 tuổi mà vẫn chưa lấy vợ, công việc cũng còn bấp bênh. Đã thế, anh ấy thích ăn nhậu nên hay dẫn bạn bè về nhà. Trước đây bố chồng tôi còn...