4 năm chồng vắng nhà, tôi và mẹ chồng sống nương dựa vào nhau
Đôi khi tôi cũng cảm thấy tủi thân, vì xa chồng nhiều như thế, con cái thì chưa có. Suốt ngày ngoài giờ đi làm thì ở nhà với mẹ chồng.
Tôi chia sẻ câu chuyện của mình không có ý khoe khoang, kể công. Tôi chỉ muốn tâm sự một chút cho giải tỏa nỗi lòng và chờ mong những lời động viên từ các bạn, những người mà tôi không hề quen biết.
Tôi lấy chồng từ đầu năm 2010, nhà chồng tôi chỉ có 2 mẹ con nương dựa vào nhau. Bố chồng mất từ khi anh lên 7 tuổi, mẹ chồng tôi ở vậy nuôi con trai khôn lớn. Anh tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội rồi vào làm cho một công ty nước ngoài. Chúng tôi quen nhau trong một lần đi hiến máu nhân đạo rồi làm đám cưới sau 2 năm yêu nhau.
Cưới nhau về được vài tháng, chồng tôi mâu thuẫn với sếp nên đã bỏ việc ra mở công ty riêng. Công ty đi vào hoạt động được gần nửa năm thì chồng tôi bắt đầu cuộc hành trình sang các nước ở châu Phi để phát triển. 1 năm đầu đó, chúng tôi áp dụng biện pháp tránh thai để dốc lòng làm kinh tế.
Từ ngày chồng đi, tôi sống với mẹ chồng. Mẹ chồng tôi là người rất hiền lành và mắc bệnh đãng trí, hay quên. Bệnh của mẹ chồng tôi nhẹ, không đến mức quên đường về nhà, chẳng qua là thỉnh thoảng bà không nhớ cất tiền ở đâu hoặc ngược xuôi tìm đôi tất mà không hề biết mình đang đi trên chân.
Nhiều khi tôi cũng tủi thân vì lấy chồng xong lại phải xa chồng lâu như vậy (Ảnh minh họa)
Không phải nịnh nọt gì nhưng tôi rất thương mẹ chồng tôi. Không khi nào bà ngồi yên một chỗ mà cứ luôn tay luôn chân làm hết việc này tới việc nọ. Thực ra, bà rất chậm, nhặt rau thôi cũng mất 30 phút đồng hồ nhưng bữa nào bà cũng vào bếp để giúp tôi. Nếu tôi tranh việc nhặt rau với mẹ, mẹ lại lọ mọ đi lau nhà hoặc sắp xếp bát đũa, cọ rửa xoong nồi.
Tính của mẹ vẫn như ngày xưa, nhà có máy giặt nhưng cứ nhất quyết đòi giặt tay bộ quần áo của mình. Mua cho mẹ đệm êm mẹ cũng không chịu nằm, cứ trải chiếc chăn bông nặng nề từ mấy chục năm trước để nằm. Nắng lên tôi lại phải còng lưng mới khiêng ra phơi giúp mẹ được.
Video đang HOT
Thỉnh thoảng tôi vẫn kêu ca cằn nhằn mẹ, tôi chỉ muốn mẹ được nhàn nhã, đi chơi với các bà các ông cùng xóm. Nhưng mẹ chồng tôi không thích, bà chỉ muốn ở nhà lau lau quét quét dọn dọn. Ăn uống thì bà tiết kiệm vô cùng. Lần nào thấy tôi dọn ra nhiều món là lại chẹp miệng “Nhiều món thế này ăn sao hết hả con. Con cứ mua phần của con thôi, mẹ ăn nước tương với dưa cà quen rồi, không thích mấy món kia đâu”. Tôi gắp cho mẹ thịt cá, mẹ lại chẹp chẹp miệng than thở một hồi rồi mới chịu ăn. Sức ăn của bà không nhiều. Hồi đầu tôi nài ép thì bà không chịu động đũa vào. Sau tôi cứ im lặng gắp cho bà, hoặc cứ đổ bỏ vài bữa là mẹ chồng tôi tiếc của nên phải cố ăn, mặc dù vừa ăn vừa càu nhàu lại tôi.
Nhà có hai mẹ con, đêm đêm mẹ chồng tôi lại hì hục dậy đi vệ sinh. Tôi lo bà già yếu dễ xảy ra chuyện gì lúc nửa đêm không ai biết nên kê thêm giường vào nằm cùng phòng với bà. Lúc đầu bà chối đây đẩy, nhưng tôi biết tính mẹ, cứ im lặng thế nằm vài bữa, thế là bà quen.
Chồng tôi đi bằng bẵng nửa năm hoặc một năm mới về được một lần, mỗi lần ở lại nhiều thì một tháng, nhanh thì nửa tháng lại đi. Đôi khi tôi cũng cảm thấy tủi thân, vì xa chồng nhiều như thế, con cái thì chưa có. Suốt ngày ngoài giờ đi làm thì ở nhà với mẹ chồng. Bạn bè ở xa, chẳng mấy khi gặp nhau. Đồng nghiệp thì biết tôi sống với mẹ chồng nên cũng không tới nhà chơi bao giờ. Thỉnh thoảng mẹ chồng tôi bảo tôi đi chơi với bạn bè nhưng tôi làm gì có bạn thân để mà đi. Nhà mẹ đẻ tôi cũng chỉ về được trong ngày, chẳng dám ở lại vì sợ mẹ chồng tôi ở một mình đêm hôm khuya khoắt.
May mắn rằng năm 2013, khi chồng tôi về ở một tháng, tôi có bầu. Lần tiếp theo anh về thì con đã ra đời được 2 tháng. Trong thời gian tôi mang bầu, mẹ chồng tôi suốt ngày lo lắng cho tôi. Bà không cho tôi làm việc gì, sàn nhà lau xong cũng bắt tôi ngồi yên một chỗ cho tới khi khô mới được đi. Tôi bê chậu quần áo đi phơi bà cũng giật khỏi tay rồi lững thững đi phơi. Nói chung, tôi được cưng chiều không khác gì con ruột thịt. Mẹ chồng cũng không kêu ca tôi mua nhiều lãng phí nữa, mà tích cực động viên tôi ăn thật nhiều cho con khỏe. Bà còn xúi tôi nghỉ việc sớm nhưng tôi không chịu.
Suốt 4 năm chồng đi vắng, tôi và mẹ chồng sống nương dựa vào nhau (Ảnh minh họa)
Ngày con ra đời, mẹ chồng tôi ôm cháu mừng đến phát khóc. Nhìn khuôn mặt gầy gò nhăn nheo của bà, hai giọt nước mắt cứ vương mãi trên mặt, tôi chỉ muốn lau và an ủi bà. Nhưng lời ra đến miệng lại là “Mẹ khóc cái gì kia chứ? Lẽ ra mẹ phải cười, cháu nó đang giơ tay chào bà kia kìa”.
Đến nay chồng tôi nói công việc của anh ổn thỏa rồi, anh sẽ giành nhiều thời gian cho tôi hơn. Anh nói chỉ khoảng vài tháng nữa là anh về nước, ổn định luôn. Tôi vui lắm, mong chờ mãi. Con trai đã biết gọi mẹ, gọi bà rồi. Mẹ chồng tôi cũng rất vui vẻ yêu đời. Bà luôn nói phải cố sống tới khi nhìn thấy cháu trai bà lấy vợ. Niềm hạnh phúc đang đến rất gần với gia đình tôi. Cả nhà sắp đoàn tụ rồi!
Theo Afamily
Bất hạnh đủ đường khi tôi là gái ế vì quá xấu xí
Có lần gái ế xấu xí như tôi đi mua chiếc khẩu trang, bà bán hàng tỏ ý không bằng lòng khi tôi ướm thử lên mặt. Tôi đi mua quần áo, cũng bị người bán hàng dè bỉu sau lưng...
Sau khi đọc tâm sự "Người đàn ông nào thích tôi trước đó đều chạy mất dẹp khi tiếp xúc" của bạn BP, thú thực tôi vẫn còn có cảm giác ghen tỵ với bạn. Bởi ít nhất bạn còn có người tán tỉnh, theo đuổi. Còn với gái ế xấu như tôi, 27 tuổi rồi tôi vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào. Tôi không có ai để mắt tới, không ai muốn mai mối cho tôi những người đàn ông tốt xung quanh...
Trước tôi tự nhân thấy mình rất xấu. Chẳng hiểu vì lý do gì mà từ khi chuyển xuống Hà Nội học, mặt mũi tôi bỗng nổi mụn tùm lum. Vì gia đình không có điều kiện chạy chữa nên tôi âm thầm đau khổ với cái mặt dày mụn, đi tới đâu là có người xì xào bàn tán, chê bai.
Đường nét trên gương mặt tôi vốn không lấy làm đẹp đẽ gì, nay lại bị thêm rất nhiều mụn, vết thâm. Có người nói xấu sau lưng tôi "mặt mũi gì như nghĩa địa", "mặt to như cái mâm", "miêng doe"... Chẳng có gì bất ngờ khi tôi đứng vị trí số 1 trong bảng xếp hạng những bạn nữ xấu nhất lớp (do các bạn nam trong lớp nhận xét, bình bầu) Tôi đã khóc rất nhiều.
Tôi không có ai để mắt tới, không ai muốn mai mối cho tôi những người đàn ông tốt xung quanh... (Ảnh minh họa)
Có lần gái ế xấu xí như tôi đi mua chiếc khẩu trang, bà bán hàng tỏ ý không bằng lòng khi gái xấu như tôi ướm thử lên mặt. Bà nói: "Cháu bịt thử lên mặt như vậy rồi ai dám mua hàng của cô". Tôi đi mua quần áo, thử vài bộ đồ cũng bị người bán hàng dè bỉu sau lưng "người thì xấu xí mà còn bày đặt thử tới thử lui mãi chả xong". Hóa ra xấu thì nên biết điều, nên qua quýt, xuề xòa...
Tốt nghiệp đại học cũng là lúc tôi hết bị mụn khắp mặt. Nhưng lỗ chân lông to, vết thâm là những "di chứng cuối cùng". Tôi uống thuốc nam, mua kem dưỡng đắt tiền, đầu tư tiền tới spa làm đẹp... mục đích là để đẹp hơn, tự tin hơn khi đi phỏng vấn xin việc. Tôi thấy mình trong gương ổn hơn rất nhiều so với mấy năm học đại học.
Nhưng với thời buổi đi ra đường, đập vào mắt là "cái đẹp" thì ngoại hình của tôi vẫn bị anh phỏng vấn đánh loại D (loại thấp nhất khi đánh giá ngoại hình ứng viên). Phỏng vấn tới vài chục công ty, tôi bó tay nhờ người quen xin việc. Nhờ vả đến "gẫy cả lưỡi" thì người ta mới chịu nhận một đứa xấu như tôi vào làm việc. Họ bảo rằng: "Không cần người giỏi, chỉ cần đẹp. Nhìn thấy người đẹp chỉ có thêm năng lượng làm việc...". Còn trông thấy tôi, họ bảo "không giãn cơ mặt ra được".
Ngoại hình xấu còn khiến tôi cảm thấy mình là người phụ nữ bất hạnh nhất trên đời. Từ lúc còn đi học tới khi ra trường đi học vài năm, trông thấy bạn bè yêu đương, vật vã, đau khổ vì tình mà tôi cảm thấy xót xa. Tôi nói với họ, an ủi họ vài câu chứ thực tình nhiều khi tôi cũng thèm muốn có một người đàn ông yêu mình, làm cho mình đau cũng được. Nhưng rốt cuộc chẳng ai thèm lợi dụng, lừa gạt một con bé xấu xí.
Bố mẹ tôi thấy sốt ruột, thường xuyên tra hỏi tôi đã có ai chưa, rồi kể lể bạn bè cùng lứa đã có con tay bồng tay bế, rồi nhờ người quen mai mối... Nhưng vẫn không có tiến triển gì. Người quen nói thẳng "Chỉ sợ thằng ấy nó chê cháu xấu, không xứng...". Khi hỏi lại xem "người kia làm nghề gì" thì tôi nhận được câu trả lời nó bán nấm, học hết cấp 2...
Là gái ế nhiều năm, tôi cay đắng nhận ra đàn ông giờ quá coi trọng hình thức. Cứ bảo rằng "tốt ghỗ hơn tốt nước sơn", "cái nết đánh chết cái đẹp" ư? Ngoại trừ khiếm khuyết về hình thức, tôi là người chu toàn công việc bếp núc, chăm sóc gia đình, tính nết được khen thùy mị, nết na... Vậy nhưng tôi có ai thèm ngó ngàng tới?
Bạn bè, người thân tôi quen biết nhiều người tính tình đỏng đảnh, lười biếng, hỗn hào... vậy tại sao họ vẫn có người yêu, vẫn có chồng cưng chiều, chăm sóc. Chẳng lẽnhan sắc có một thứ quyền lực khủng khiếp đến thế?
Tôi băn khoăn không biết có nên vay tiền ngân hàng đi phẫu thuật thẩm mỹ không? (Ảnh minh họa)
Tôi băn khoăn không biết có nên vay tiền ngân hàng đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Tôi sẽ đi gọt mặt, chỉnh lại khuôn miệng, hàm răng... rồi làm lại cuộc đời, bắt đầu một công việc mới tốt hơn, kiếm được người đàn ông tử tế.
Còn nếu như tôi chờ đợi kiếm tiền, tích cóp hàng tháng như hiện tại thì ít nhất khoảng 10 năm nữa tôi mới đủ tiền thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ. Nghĩ đến 10 năm nữa, khi đó tôi đã 37 tuổi - 37 tuổi liệu tôi có còn cơ hội tìm kiếm được một người bạn đời? Liệu cuộc đời thực có còn câu chuyện cổ tích giống như truyện nàng lọ lem?
Theo Afamily