37 tuổi sinh 38 đứa con, bà mẹ được mệnh danh là người phụ nữ mắn đẻ nhất thế giới giờ đã có cuộc sống thật khác
Người phụ nữ ấy khi chỉ mới 12 tuổi đã bị ép kết hôn với một người đàn ông hơn mình hàng chục tuổi.
Năm 2017, mạng xã hội Uganda bất ngờ xôn xao về câu chuyện của một người phụ nữ nước này mới 37 tuổi nhưng đã phải một mình ôm 38 đứa con nheo nhóc. Ở cái độ tuổi này của phụ nữ, việc có 4,5 hay 7 đứa con không phải là chuyện lạ, thế nhưng người phụ nữ này đã sinh ra số con cái còn lớn hơn cả tuổi đời của mình quả thật khiến người ta ngạc nhiên, thậm chí là không tin.
Vậy mà đó là câu chuyện có thật của một bà mẹ tên Mariam Nabatanzi!
Trong một cuộc phỏng vấn với tờ Nairobi News, chị Mariam như được trút bầu tâm sự, chị kể rằng chị sinh cả 37 đứa con đều “tại gia” mà không đến bệnh viện. Chỉ có đứa nhỏ nhất được sinh ra trong một bệnh viện địa phương vì lần đó chị phải sinh mổ.
Nói chuyện với chị Mariam mới có thể hiểu tại sao chị mới 37 tuổi mà sinh được tới 38 đứa. Thì ra là vì Mariam bị một tình trạng di truyền hiếm gặp dẫn đến rụng nhiều trứng cùng một thời điểm. Chị mang thai 38 đứa con trong 14 lần, trong đó 6 lần mang thai đôi, 4 lần mang thai 3, 3 lần mang thai 4 và 2 lần mang thai đơn. Trong số 38 đứa con nhà chị Mariam, có 10 bé gái, còn lại là trai.
Chị Mariam Nabatanzi bên đàn con của mình 3 năm trước.
Charles Kiggundu, bác sĩ sản khoa tại Bệnh viên Mulago, Kampala, Uganda cho biết: “Trường hợp của Mariam là rất hiếm. Cô ấy gặp phải hiện tượng rụng trứng quá mức, tức là rụng quá nhiều trứng trong một chu kỳ. Điều này đã làm tăng đáng kể xác suất mang đa thai”.
Sau khi sinh đứa con thứ 38, để chấm dứt tình trạng sinh đẻ quá mức và cũng là để con cái không phải sống một cuộc sống khó khăn, chị Mariam đã yêu cầu bác sĩ dùng các biện pháp can thiệp y tế. Các bác sĩ đã cắt bỏ tử cung của chị.
Với nhiều phụ nữ khác, kết hôn và sinh ra những đứa con là một niềm hạnh phúc vô bờ bến nhưng với chị Mariam, 38 đứa trẻ là kết quả của một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, của một ngã rẽ cuộc đời mà chị không thể cưỡng lại.
Chị Mariam Nabatanzi hiện tại.
Tuổi thơ của Mariam tràn ngập đau khổ và bi kịch. Chỉ ba ngày sau khi sinh chị, mẹ của Mariam đã qua đời, để lại 5 đưa con thơ dại. Cha của Mariam đã đi bước nữa nhưng mẹ kế của chị là một người phụ nữ thâm độc. Bà ta đầu độc anh chị của Mariam bằng cách trộn thủy tinh trong thức ăn của họ. Mariam là người duy nhất sống sót vì khi đó chị đang đến thăm một người họ hàng.
Chị nói: “Lúc đó tôi 7 tuổi, còn quá nhỏ để hiểu cái chết là như thế nào. Tôi đã được người thân kể lại những gì đã xảy ra”.
Năm 1993, khi mới 12 tuổi, Mariam bị gia đình ép kết hôn với một người đàn ông hơn chị hàng chục tuổi.
“Tôi thậm chí còn không biết là mình đã kết hôn, không đám hỏi, không đám cưới, tôi cứ thế mà về nhà chồng sống. Tôi chỉ nhớ hôm đó, người ta đến nhà và đưa cho cha tôi rất nhiều của cải. Sau đó, họ rời đi. Tôi được dì dắt đi, tôi không biết đi đâu mà chỉ đi theo vì quả thật lúc đó tôi vẫn là một đứa trẻ con ngây thơ. Thế nhưng, khi đến nơi, dì của tôi đã đã giao tôi cho một người đàn ông, ông ta chính là chồng tôi mà sau này lớn lên tôi mới biết”, Mariam nói.
“Trước tôi, chồng tôi đã có rất nhiều vợ, và ông ta còn có những đứa con riêng. Lấy ông ta về, là một người vợ, tôi phải đảm nhận cả công việc chăm sóc con riêng của chồng vì mẹ của chúng đã bỏ đi sau khi ly hôn. Chồng tôi là một tên vũ phu, ông ta đánh tôi bất cứ lúc nào có cơ hội, không cần có lý do”, Mariam nghẹn ngào.
Nhiều người cho rằng chị Mariam được cưới về không phải để làm vợ mà làm một “cỗ máy đẻ thuê” cho nhà chồng.
Mặc dù có nhiều thách thức và khó khăn nhưng Mariam vẫn luôn lạc quan về tương lai của các con chị và không ngừng nỗ lực để các con được đến trường, được học hành tử tế và được hưởng chế độ giáo dục tốt.
3 năm sau lần “nổi tiếng bất đắc dĩ” ấy, cuộc sống của chị Mariam giờ đã đổi thay rõ rệt.
Người chồng vũ phu đã bỏ mẹ con Mariam lại để đi tìm cuộc sống mới. Mọi gánh nặng đè lên vai người phụ nữ nhỏ bé mà phi thường ấy.
Mariam và các con phải sống trong trong bốn ngôi nhà nhỏ làm từ gạch xi măng và mái tôn, bao quanh là những cánh đồng cà phê bạt ngàn.
Chị làm việc không mệt mỏi để có thể lo cho các con ăn học và đảm bảo rằng chúng luôn có một mái ấm để trở về. Chị làm đủ thứ nghề, từ thợ làm tóc, người trang trí sự kiện đến người thu mua phế liệu. Chị cũng tự pha chế rượu gin tại địa phương để bán và làm thuốc thảo dược.
Mariam quyết tâm dành cho các con những điều tốt đẹp mà trước đây chị chưa từng được hưởng. Hầu hết số tiền chị kiếm được đều dành để mua thực phẩm, chăm sóc y tế, quần áo và học phí cho các con. Hình ảnh những đứa con lớn của chị tốt nghiệp các cấp bậc được treo trang trọng trên các bức tường trong nhà của Mariam.
Những đứa trẻ phải sống trong điều kiện hết sức khó khăn.
Có một điều là dù Mariam đã nỗ lực hết sức nhưng chị vẫn phải để một trong số các con là Ivan Kibuka bỏ học để giúp mẹ nuôi nấng các em.
Cô gái 23 tuổi nói: “Mẹ em bị kiệt sức vì quá nhiều công việc, chúng em đã cố giúp mẹ những việc đơn giản như nấu ăn và giặt giũ nhưng mẹ vẫn phải cáng đáng cả gia đình. Em thương mẹ lắm”.
Nghịch lý thời hiện đại: "Đại dịch cô đơn" và thang đo nỗi đau nào ai thấu?
Chúng ta tự nhốt mình trong chiếc lồng KẾT NỐI đầy đủ với WiFi, Internet, Smartphone nhưng lại NGẮT KẾT NỐI với những con người bằng xương, bằng thịt.
Một thế kỷ trước, phần lớn nhân loại không phải sống trong sự cô đơn. Trước thế kỷ 20, chỉ có 1% dân số thế giới sống cô đơn một mình. Vậy mà giờ đây, nhiều người tự khóa mình trong thế giới của riêng họ.
Chúng ta tự nhốt mình trong chiếc lồng KẾT NỐI đầy đủ với WiFi, Internet, Smartphone nhưng lại NGẮT KẾT NỐI với con người bằng xương, bằng thịt.
Vì đâu cuộc sống hiện đại khiến con người xa cách nhau đến vậy?
Sáng sớm ngày 27/12/1878, con tinh tinh cái tại Vườn Bách thú Philadelphia (Mỹ) chết vì biến chứng do cảm lạnh. Điều khiến những nhân viên sở thú không ngờ là cái chết của nó đã tác động rất sâu sắc đến con tinh tinh đực. Cả hai được đưa đến Vườn Bách thú Philadelphia khi còn rất nhỏ. Trải qua 4 năm sống cùng nhau trong lồng sắt tại vườn bách thú đầu tiên của Mỹ này, những tình cảm tưởng chừng chỉ xuất hiện ở người được thể hiện mạnh mẽ ở tinh tinh đực sau cái chết của con tinh tinh cái.
"Trong một thời gian dài, tinh tinh đực không ngừng lay gọi bạn mình dậy. Khi nỗ lực không được đền đáp, nó bắt đầu có những hành động điên cuồng, ngoài tầm kiểm soát. Nó la hét, bứt tóc, rồi lao đầu vào thanh sắt của chuồng thú, gục đầu xuống nền gỗ cứng lạnh buốt và... khóc. Những thanh âm đau đớn rên rỉ trong họng "ah-ah-ah-ah-ah" tựa hồ như trái tim nó đang vỡ vụn thành từng mảnh... Khi xác con cái được mang đi, con tinh tinh đực luôn ngủ trên xà ngang của chuồng thú. Nó sống trở lại bản năng vốn có của nó. Nó sợ hãi và cảm nhận những nguy hiểm vô hình khi thấy cảm giác cô đơn dấy lên trong lòng mạnh mẽ từng ngày qua ngày..."
Chưa từng có trường hợp nào như vậy được ghi nhận, người quản lý vườn bách thú Brown nhận xét khi viết trong báo cáo "Grief in the Chimpanzee" của mình.
Cô đơn là cảm giác đau buồn và xa cách. Con người chúng ta thuộc bộ linh trưởng. Từ khi sinh ra, chúng ta đã khát khao vòng tay yêu thương và sự gần gũi. Và rồi nếu có một ngày thiếu vắng đi cảm giác yêu thương ấy, chúng ta sẽ héo hon tựa mầm cây không có dòng nước.
Rồi, dần dần theo thời gian, điều tưởng như chân lý ấy đã đổi thay...
Thế kỷ 21.
Hơn một phần tư người Mỹ đang sống một mình. Nếu so sánh với các vùng khác của xứ sở cờ hoa này, tỷ lệ người sống một mình ở các thành phố hiện đại lớn hơn rất nhiều.
Năm 2017, Anh nhận báo cáo cho thấy khoảng 9 triệu người dân nước này luôn cảm thấy cô đơn. Trong khi đó, khoảng 200.000 người cao tuổi ở Anh đã không có một cuộc trò chuyện với bạn bè hoặc người thân trong hơn một tháng.
Cũng năm 2017, Vivek H. Murthy - Bác sĩ phẫu thuật, nguyên Tổng Y sĩ Mỹ (SGU) - đã tuyên bố một đại dịch mang tên "Đại dịch cô đơn".
Năm 2018, sau báo cáo năm 2017, nguyên Thủ tướng Vương quốc Anh Theresa May đã chỉ định một bộ chuyên về vấn đề cô đơn. Người đương nhiệm là Bộ trưởng Tracey Crouch, bà sẽ giám sát những nỗ lực của chính phủ để giải quyết "vấn đề thực tế đáng buồn của cuộc sống hiện đại".
"Cô đơn có thể hủy hoại một người. Nó được chứng minh là có tác hại cho sức khỏe nhiều hơn so với việc hút 15 điếu thuốc mỗi ngày." - Mark Robinson, Giám đốc tổ chức phi lợi nhuận Age UK Barnet (Anh), nói.
Smithsonian Magazine dẫn lời nhận định của giới khoa học cho thấy, cô đơn không chỉ là một cảm giác của một người, nó còn có tác động tiêu cực đến sức khỏe, tinh thần và cảm xúc của người đó. Sự cô đơn kéo dài có thể dẫn đến các bệnh có hại cho sức khỏe như cao huyết áp, bệnh tim, viêm mãn tính và thậm chí mất trí nhớ. Nó tấn công tất cả mọi người bất kể tuổi tác, giới tính hay tình huống trong cuộc sống.
Để chẩn đoán tình trạng này, các bác sĩ tại Đại học California, Los Angeles (Mỹ) đã đưa ra Thang đo Cô đơn, với các mức độ:
Tôi không thấy hạnh phúc khi làm nhiều thứ một mình.
Tôi không có ai để nói chuyện.
Tôi không thể chịu đựng được một mình.
Tôi có cảm giác không ai thực sự hiểu tôi.
Tôi không còn gần gũi với bất cứ ai.
Tôi không có ai để bầu bạn, làm tri kỷ
Tôi cảm thấy bị cô lập với những người khác.
Các nhà thần kinh học xác định sự cô đơn là một trạng thái của sự cảnh giác cao độ quá mức (Hypervigilance) - đây chính là trạng thái của tinh tinh đực sau khi mất bạn đời. Trạng thái này có nguồn gốc cách đây 52 triệu năm trước, trong giai đoạn giữa tổ tiên linh trưởng của loài người với giai đoạn săn bắn hái lượm trong quá khứ.
Phần lớn các nghiên cứu trong lĩnh vực này do Nhà thần kinh học xã hội John Cacioppo - Giám đốc Trung tâm Khoa học thần kinh Nhận thức và Xã hội tại Đại học Chicago (Mỹ) thực hiện.
Dành 21 năm nghiên cứu về lĩnh vực này, John Cacioppo được mệnh danh là "Tiến sĩ Cô đơn". Trả lời phỏng vấn trên The Guardian (Anh) năm 2016 (2 năm trước khi ông qua đời), John Cacioppo nói: Cô đơn giống như một tảng băng trôi, nó lớn hơn và có tác động sâu sắc hơn những gì ta có thể thấy. Cảm giác cô đơn kéo dài (kinh niên) làm tăng 20% tỷ lệ tử vong sớm ở một người, một tác động tương tự béo phì, dù béo phì có thể không khiến cho một người đau khổ như cô đơn.
Trong cuốn sách "Together: The Healing Power of Human Connection in a Sometimes Lonely World" (2020) của nguyên Tổng Y sĩ Mỹ Vivek H. Murthy (tạm dịch: Kết nối: Sức mạnh hàn gắn con người trong một thế giới cô đơn), tác giả giải thích lý thuyết tiến hóa về sự cô đơn mà Nhà thần kinh học xã hội Mỹ John Cacioppo có công tìm ra nguồn gốc của cô đơn như sau:
Tập tính của linh trưởng là sống theo bầy đàn. Nếu bị tách khỏi đàn, linh trưởng lập tức cảm nhận sự nguy hiểm mơ hồ. Điều này đặc biệt đúng với con người. Khi một người đột nhiên ở một mình hoặc ở với người lạ, trạng thái cảnh giác cao độ quá mức (Hypervigilance) sẽ xuất hiện, giống như cơ thể rung lên hồi chuông báo động cho trường hợp khẩn cấp.
Càng qua nhiều thiên niên kỷ, Hypervigilance dần được đưa vào hệ thần kinh của chúng ta để phù hợp với nỗi lo lắng liên quan đến sự cô đơn mà một người cảm nhận. Khi đó, chúng ta sẽ thở gấp, tim đập nhanh, huyết áp tăng và khó ngủ. Bản năng khiến chúng ta có những hành động phòng thủ, thậm chí ngoài tầm kiểm soát. Điều này vô hình chung khiến họ xa lánh hoặc xua đuổi ngay cả với những người đang muốn ở bên để giúp đỡ mà không biết rằng, đó là lúc CON NGƯỜI CẦN CON NGƯỜI NHẤT.
Dù sao đi nữa, con người vẫn cần con người nhất. Ảnh minh họa: Internet
'Tảng băng trôi' của nỗi cô đơn là gì? Vivek H. Murthy lập luận, cô đơn nằm sau hàng loạt vấn đề gồm: Lo lắng, lãnh đạm, bạo lực, sang chấn tâm lý, phạm tội, tự tử, trầm cảm.
Cảm giác cô đơn đôi khi còn giống với cảm giác "vô gia cư". Vô gia cư ở đây không bàn đến chuyện có hay không có một ngôi nhà hiện hữu, bởi, bạn hãy nhớ lại mà xem: Nhà có thể là ở bất cứ đâu, quan trọng là khi đó ta đang ở bên cạnh ai.
Bạn có thể cảm thấy như đang ở nhà khi tụ tập với bạn bè thân thiết, hay thấy thoải mái như ở nhà với đồng nghiệp khi ở nơi làm việc yêu thích, hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới khi cùng người yêu đi du lịch.
"Nhà" ở đây là cảm giác của sự sum vầy, tròn vẹn. Còn cô đơn, chính là cảm giác không có nơi đâu là nhà, dù cho bạn có đang ở trong chính ngôi nhà của mình. Đó là cảm giác "vô gia cư" đau khổ nhất của một người khi nhận thấy mình đơn độc thực sự trên thế gian.
"Tôi đã gặp những người cô đơn, họ cảm thấy "vô gia cư" ngay tại chính ngôi nhà của mình. Có lẽ, thứ họ thiếu là một mái ấm, hội đủ tình yêu, sự quan tâm và cần nhau giữa những con người trong ngôi nhà đó." - Vivek H. Murthy viết trong cuốn sách của ông.
Đây là một bản cáo trạng cho cuộc sống hiện đại của con người chúng ta.
Trong cuốn sách "A Biography of Loneliness: The History of an Emotion" (tạm dịch: Tiểu sử nỗi cô đơn: Lịch sử của cảm xúc) của mình, nhà sử học Anh Fay Bound Alberti định nghĩa: "Cô đơn là một cảm giác, nhận thức về sự ghẻ lạnh hoặc tách biệt xã hội khỏi những người có ý nghĩa khác".
Fay Bound Alberti phản đối ý tưởng cho rằng cô đơn là vấn đề xuyên thời đại. Bà lập luận, tình trạng này thực sự không tồn tại trước thế kỷ 19, ít nhất là không ở dạng mãn tính.
Cách đây rất lâu, những người góa phụ, người nghèo khổ, bệnh tật đầy mình... có thể họ không cô đơn bởi họ có thể còn có người khác ở bên. Cô đơn thực sự là khi tồn tại mà không được sống cùng những người thân quen khác. Tất nhiên, bậc quân vương có thể thấy cô đơn nhưng đó là vị trí của một người đứng trên cao tất thảy. Nhưng đối với những thường dân khác, trong cuộc sống hàng ngày của họ phải có 'mạng lưới' các mối quan hệ thể hiện sự ràng buộc, yêu thương, tương trợ lẫn nhau.
Từ "cô đơn" rất hiếm khi xuất hiện bằng tiếng Anh trước năm 1800. Robinson Crusoe chỉ có một mình, nhưng không bao giờ thấy cô đơn.
Còn cô đơn thời hiện đại dần phát triển cùng với chủ nghĩa cá nhân và quyền riêng tư gia tăng.
Trước thế kỷ 20, chỉ có 1% dân số thế giới sống một mình. Con số đó bắt đầu tăng lên vào khoảng năm 1910 do quá trình đô thị hóa, tỷ lệ sinh giảm và quá trình thay thế gia đình truyền thống, nhiều thế hệ bằng gia đình hạt nhân.
Trong suốt nửa thế kỷ qua, con người bắt đầu "trỗi dậy" mong muốn sống một mình. Từ năm 2012, lần đầu tiên trong lịch sử loài người, số lượng lớn người dân ở mọi lứa tuổi, ở mọi nơi đã bắt đầu quen và ổn định với cuộc sống một mình.
Bắt đầu từ những năm 1990, tỷ lệ hộ gia đình độc thân tăng với tốc độ cao hơn nhiều, do tỷ lệ ly hôn cao, tỷ lệ sinh vẫn giảm và tuổi thọ kéo dài hơn tất cả. (Sau khi gia đình hạt nhân trỗi dậy, người già bắt đầu sống một mình, phụ nữ sống ly hôn với chồng).
Đây không phải là một hiện tượng đặc biệt của Mỹ. Sống một mình phổ biến hơn ở nhiều nơi khác trên thế giới, bao gồm Scandinavia, Nhật Bản, Đức, Pháp, Anh, Úc và Canada, và nó đang gia tăng ở Trung Quốc, Ấn Độ và Brazil trong những năm gần đây.
Và rồi, sự giam cầm dần lan rộng khắp toàn cầu như "Đại dịch cô đơn" mà nguyên Tổng Y sĩ Mỹ Vivek H. Murthy đã nói.
Quay trở lại với câu chuyện về tinh tinh đực. Nếu như phải sống cô độc một mình, bạn có bứt tóc không? Có lao vào song sắt rồi đau đớn gục đầu xuống nền nhà buốt lạnh không? Có mất kiểm soát và khóc than hay không?
Câu trả lời, để bạn tự ngẫm, nhé!
Tin vịt: Rảnh như bị cách ly Một phụ nữ đã phàn nàn với các anh dân phòng rằng cửa hàng bán gạo đầu phố đã "gian lận thương mại" với cô. Rảnh như bị cách ly Hôm qua tại khu phố bị cách ly do dịch cúm ở phường Cây Dừa, một phụ nữ đã phàn nàn với các anh dân phòng rằng cửa hàng bán gạo đầu phố...