3 tháng sau cưới, tôi đã tủi nhục ôm bụng bầu về nhà mẹ đẻ, đau hơn cả là chồng đòi chọc ối xét nghiệm ADN
Phụ nữ mà, ai chẳng muốn có một cuộc sống giàu sang, chi tiêu dư dả. Nhưng lần này, tôi sai rồi.
3 tháng trước, đám cưới của tôi được cả xóm khen ngợi. Đám cưới với dàn siêu xe rước dâu lên tới 12 chiếc. Hoa tươi trang trí mấy chục mét từ cổng vào sân khấu. Khách mời sang trọng. Sính lễ cưới gồm 2 cuốn sổ đỏ, 10 lượng vàng và 1 tỷ tiền mặt.
Ngày cưới, tôi ngẩng cao đầu, hãnh diện, cười đến không khép được miệng. Sau bao nhiêu cố gắng, tôi cũng thực hiện được ước mơ của mình: Lấy chồng giàu.
Nhận thức được vẻ đẹp của mình, tôi đã đầu tư hết mức để luôn nổi bật trong đám đông. Cuộc sống khó khổ, đói ăn đói mặc thời thơ bé luôn là nỗi ám ảnh của tôi. Bố bỏ mẹ con tôi khi tôi chưa được 3 tuổi. Mẹ làm nghề đồng nát nuôi tôi khôn lớn. Tôi muốn lấy chồng giàu để đổi đời, để đem lại cho mẹ một cuộc sống sung túc nhất.
Nhưng cưới rồi, tôi mới thấy, làm dâu nhà giàu chẳng dễ dàng gì. Sính lễ tôi phải trả hết cho nhà chồng. Tôi còn phải học hết mọi thứ quy củ trong nhà, gồm 8 trang A4.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Để tổ chức đám cưới, tôi phải nghỉ việc theo yêu cầu của gia đình chồng. Giờ tôi phải làm các công việc trong nhà như rửa bát, nấu ăn. Mẹ chồng luôn nhìn tôi với thái độ khó chịu bởi bà cho rằng tôi không yêu con trai bà thật lòng mà chỉ yêu tiền. Bố chồng là dân kinh doanh nên sòng phẳng hơn. Ông nói khi nào tôi sinh con xong, xét nghiệm ADN rồi sẽ tính tới tương lai đứa bé. Vì tôi có bầu trước nên ai cũng nghi ngờ.
Ngay cả thời gian vợ chồng ngủ với nhau cũng được quy định. Một tuần, chồng chỉ được ngủ chung phòng với tôi 2 đêm thôi. Còn lại, anh phải ngủ ở phòng riêng để đảm bảo sức khỏe. Chồng nhu nhược, không biết lên tiếng bảo vệ vợ. Bố mẹ nói gì, anh cũng ậm ừ.
Mấy ngày trước, em chồng về chơi rồi hô hoán bị mất chiếc nhẫn kim cương hơn 300 triệu. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như cả nhà họ không dồn sự nghi ngờ vào tôi. Bố mẹ chồng nói những câu khinh thường ra mặt: “Mẹ buôn đồng nát thì con biết gì về kim cương. Có khi thấy kim cương mà ngỡ đồ chơi nên tiện tay cầm”. Chồng tôi còn bảo tôi lấy nhẫn đem trả cho em chồng, trong khi tôi không hề lấy. Không ai hỏi han, không cho tôi giải thích mà đều quy tội ăn cắp cho tôi. Mẹ chồng còn bảo: “Trước kia nhà chẳng bao giờ mất thứ gì”. Ý ám chỉ từ ngày tôi về làm dâu thì mất đồ, vậy thì là do tôi lấy.
Tôi tức đỏ mặt tía tai, vừa uất ức vừa nhục nhã. Hôm đó, tôi đã lớn tiếng cãi lại rồi ôm đồ đạc bỏ về nhà mẹ đẻ. Nhà chồng không hề giữ lại.
Bây giờ, tôi vẫn còn ở nhà mẹ đẻ. Chồng có đến một lần, đưa tôi 50 triệu để khám thai. Anh còn nói tuần sau sẽ đưa tôi đến viện để chọc ối, xét nghiệm ADN thai nhi, nếu đúng con anh thì anh sẽ chăm lo cho tôi sinh đẻ tốt nhất. Còn nếu không phải thì đường ai nấy đi luôn cho đỡ phải “nuôi con tu hú”. Tôi hối hận vô cùng khi đã lấy chồng giàu để rồi bản thân và mẹ ruột bị coi thường. Giờ đứa bé trong bụng cũng bị nghi ngờ. Tôi có nên đồng ý để họ xét nghiệm ADN thai nhi không?
Mẹ vợ đòi xét nghiệm ADN cháu ngoại với con rể, mục đích khiến tôi không thể nào từ chối nhưng cũng căm hận trong lòng
Chuyện ngược đời này xảy ra trong chính nhà tôi.
Bố vợ tôi qua đời cuối năm kia, từ lúc đó, sức khỏe mẹ vợ có dấu hiệu suy giảm rõ rệt. Vợ tôi thương mẹ nên đón bà đến sống cùng chúng tôi. Tôi không phản đối vì nhà vợ chỉ có mình vợ tôi, cô ấy không chăm sóc mẹ thì ai chăm sóc đây? Nhà tôi thì có 3 anh chị em, tôi là út, lại ở riêng sớm, nên khi mẹ vợ đến ở cùng, tôi rất vui vẻ và hỗ trợ vợ chăm sóc bà.
Năm ngoái, mẹ vợ đi viện 4 lần, mỗi lần nằm nửa tháng, tôi và vợ thay phiên nhau vào viện trông nom. Viện phí thì mẹ vợ tôi có tiền tiết kiệm, tiền lương hưu, lại có cả sổ bảo hiểm nên chẳng tốn của chúng tôi đồng nào. Thậm chí, trong thời gian chung sống, chúng tôi còn được bà cho rất nhiều tiền chi tiêu sinh hoạt. Tiền đóng học, ăn bán trú của con trai tôi cũng là bà chi trả. Mẹ nói, già rồi, chết rồi cũng có mang theo tiền được đâu, thà lấy ra để dùng cho con cháu còn hơn. Thế nên bà chẳng tiếc chúng tôi cái gì. Mọi thứ trong nhà, cứ thấy cái nào hỏng hóc là bà bảo tôi bán đi, bà cho tiền mua cái mới. Bà ở cùng 1 năm mà chúng tôi thay được cả ti vi, tủ lạnh, máy giặt. Mới đây, bà còn cho vợ tôi nửa tiền để mua một chiếc xe ô tô 4 chỗ.
Tôi rất quý mẹ vợ dù thỉnh thoảng bà khá là khó tính. Chỉ cần tôi đi làm về muộn là bà không hài lòng, sẽ truy hỏi xem tôi tăng ca hay là làm thêm gì mà về muộn. Hoặc tôi đi ăn uống với bạn bè, về có mùi bia rượu là bà càm ràm nửa ngày rằng tôi đang làm gương xấu cho con cái. Tôi còn không được ngáp ngủ trước mặt mẹ vợ vì bà sẽ chê trách bất lịch sự, không ai há to miệng ngáp đến mức ruồi có thể bay được vào miệng như thế!!!
Nửa tháng trở lại đây, mẹ vợ tôi yếu hẳn đi. Bà không đi lại trong nhà nhiều nữa mà chỉ nằm một chỗ. Vì thế mà bà cũng trở nên khó tính hơn. Tôi biết bà đang bị tuổi già và bệnh tật giày vò nên cũng chẳng để bụng, mỗi khi bà mắng mỏ xong, tôi lại cho qua. Vợ cũng nhiều lần nói tôi thông cảm cho bà, tôi bảo cô ấy cứ yên tâm, ai rồi cũng già, biết đâu sau này tôi còn khó tính hơn thế.
Vậy nhưng chuyện bà đòi xét nghiệm ADN cháu trai khiến tôi rất bức xúc và căm hận trong lòng. Mẹ vợ tôi đang tính chia tài sản thừa kế. Bà có mảnh đất rộng 290m2, trên đó đã xây căn nhà 90m2 2 tầng kiểu cũ - đây chính là nhà bố mẹ vợ từng sống. Ngoài ra còn 2 sào đất ruộng nằm ở vị trí đẹp.
Ảnh minh họa
Mẹ vợ cho vợ tôi 2 sào đất ruộng kia và muốn di chúc để lại cho con trai tôi mảnh đất thổ cư có căn nhà cũ của bà. Bà đòi cho cháu ngoại đi xét nghiệm ADN xem có đúng tôi là bố đẻ của cháu không, nếu đúng thì bà sẽ cho tôi cuốn sổ tiết kiệm trị giá 600 triệu của bà. Còn cuốn sổ 200 triệu thì bà sẽ dùng chi trả viện phí, thuốc men những tháng cuối đời và làm ma chay sau khi bà mất.
Tôi rất kinh ngạc khi mình cũng được chia phần thừa kế. Điều đó chứng tỏ mẹ vợ coi tôi như con cái trong nhà. Thế tại sao bà lại đòi xét nghiệm ADN cháu trai? Điều đó chỉ chứng tỏ bà không tin tưởng con gái bà, chứ tôi đâu phải là người sai?
Vợ tôi cũng ngạc nhiên không kém. Cô ấy khăng khăng rằng đó là con trai tôi và bảo mẹ không phải cần tới giấy tờ. Nhưng mẹ vợ lại cau có mặt mày nói nếu đúng thì cứ đi xét nghiệm, phải có kết quả chính xác thì bà mới vui vẻ mà đưa tiền tiết kiệm cả đời của bà cho con rể. Bà rất thương tôi, cũng cảm động khi tôi chăm sóc bà suốt thời gian qua, bà muốn để lại cho tôi chút tài sản đáng giá, nhưng bà không muốn đưa cho người ngoài. Ít nhất phải có sợi dây huyết thống mới khiến bà trao đi hết những đồng tiền bà gom góp được.
Tôi rất tự ái, nói riêng với vợ rằng tôi không cần số tiền đó, cô ấy cũng không cần phải làm xét nghiệm, tôi tin vợ, tôi chỉ không hiểu sao mẹ vợ làm thế. Chẳng lẽ đến tuổi này rồi, mẹ vợ tôi trở nên lẩm cẩm? Hay vợ tôi có điều gì giấu tôi, bị mẹ nghi ngờ nên bà làm thế?
Mỗi tháng kiếm hơn 40 triệu mà không dám mua cái váy 300 nghìn, đến khi nghe câu nói của chồng lúc đêm khuya mà tôi bừng tỉnh Câu nói của chồng vang lên ở ban công đã giúp tôi bừng tỉnh sau những ngày tháng hi sinh hết mình. Tôi là trụ cột gia đình. Chồng tôi làm bảo vệ nhà hàng, lương trung bình khoảng 8 triệu đồng. Tôi là nhân viên công ty nước ngoài, lương hơn 40 triệu/tháng. Sau khi cưới, vợ chồng tôi ở riêng tại...