3 lần con trai “đổ vỡ” tình cảm đều tại… mẹ
Tôi khá bất ngờ khi con tôi đã chia sẻ rằng, chính tôi là nguyên nhân khiến các cô bạn gái rời xa con…
Ảnh minh họa
Chị Thanh Tâm kính mến!
Thời gian này tôi buồn quá chị ạ! Con trai tôi đã bước sang tuổi 30. Ngoại hình và thu nhập đều tốt nhưng con lại lận đận đường tình duyên. Mới đây, vợ chồng tôi có hỏi con về chuyện yêu đương và kế hoạch lập gia đình trong tương lai.
Tôi khá bất ngờ khi con tôi đã chia sẻ rằng, chính tôi là nguyên nhân khiến các cô bạn gái rời xa con. Nghe con kể, tôi lần lượt nhớ lại, hồi mới ra trường con dẫn một cô gái về chơi.
Vì thấy quý mến cháu, tôi đã kết bạn với bạn gái của con và thi thoảng lại trò chuyện qua những bài cô gái này đăng và nói chuyện riêng qua inbox. Tôi đã nghĩ làm vậy là cách để giúp các con gắn kết hơn, không ngờ cô bé ấy chia tay con tôi vì… có mẹ can thiệp quá sâu vào chuyện tình yêu của con.
Cô gái thứ hai là đồng nghiệp lớn hơn con tôi tận sáu tuổi. Vì cũng không phải bà mẹ cổ hủ nên tôi không vội ý kiến gì, cho đến khi biết nhà cô ấy cách quá xa. Tôi cũng không cấm cản, chỉ nêu ý kiến với con về chuyện khoảng cách quá xa xôi sau này con sẽ vất vả. Chuyện hơn tuổi tôi cũng không hề đề cập đến. Vậy mà hai đứa vẫn chia tay nhau và phần lỗi có lẽ vẫn thuộc về tôi…
Video đang HOT
Lần gần đây nhất, con yêu một cô sinh viên vừa ra trường. Vì cũng sốt ruột chuyện lập gia đình của con nên tôi đã “chăm sóc” cô bé khá kỹ. Cuối tuần rủ cô bé đến chơi, cùng đi chợ, cùng vào bếp nấu nướng; thi thoảng đi uống cà phê, mua sắm…
Thậm chí, tôi còn tìm cách xin việc cho cô bé, mức lương khá cao. Trong những cuộc nói chuyện, tôi cũng thể hiện mong muốn sau này, vợ chồng con trai sẽ sống cùng bố mẹ. Khi có em bé, cũng là lúc tôi đã nghỉ hưu, tôi có thể hỗ trợ chuyện chợ búa, cơm nước, thi thoảng trông cháu…
Có lần, cô bé đã nói với tôi, nếu kết hôn muốn ở riêng một thời gian, để vợ chồng có thể tự lập. Tuy hơi buồn khi nghe nhưng tôi đã nghĩ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của các con nên không nhắc lại đề tài này…
Chuyện chỉ có vậy và các con chia tay lúc nào tôi cũng không biết. Khi biết chuyện, tôi đã thử liên lạc với cô bé để hỏi thăm thì cháu không trả lời tin nhắn hay các cuộc gọi của tôi.
Tôi hỏi con trai rằng, con có thấy mẹ có lỗi trong chuyện các cuộc tình của con không thành không? Có phải mẹ khó tính và khắt khe nên các cô gái đều… chạy mất không? Con tôi đã im lặng hồi lâu rồi nói lời xin lỗi vì đã “đổ lỗi” cho mẹ.
Tuy con nói tôi không có lỗi gì nhưng tôi vẫn suy nghĩ rất nhiều chị ạ. Có phải lỗi của tôi là đã quá thương con không? Nếu tôi cứ mặc kệ không quan tâm đến bạn gái của con thì mọi chuyện có khá hơn không? Theo chị, tôi nên làm gì nếu lần tới con trai tôi dẫn bạn gái mới về ra mắt? Tôi cần làm gì để giữ được tình yêu cho con?… Mong chị giúp tôi!
TRẦN THỊ HOÀI (Quảng Nam)
Chị Hoài thân mến!
Qua chuyện chị kể, tôi nghĩ chị không có lỗi gì trong chuyện tình yêu của con trai chị đổ vỡ. Có thể vì cháu đã buột miệng nói chuyện tình yêu không thành là do lỗi của mẹ trong lúc cảm thấy bí bách vì bị bố mẹ nhắc chuyện… vợ con. Nhưng cuối câu chuyện, cháu đã xin lỗi chị vì đã “đổ lỗi” nhầm người.
Tôi nghĩ, nếu lần tới con dẫn bạn gái mới về, chị hãy cư xử như bình thường, không can thiệp, không vồ vập đều là chuyện vô cùng khó với các bà mẹ. Chị thử thay đổi suy nghĩ rằng phải quan tâm, thể hiện tình cảm mới là thương con, giúp con bằng cách hãy để con chị được tự do quyết định mọi chuyện.
Dù gì cháu cũng đã ngoài 30 tuổi, thừa khả năng để có thể tự lập và đưa ra quyết định về bất cứ chuyện gì rồi. Thế nên chị hãy động viên con, phân tích xem trong tính cách của con có điểm nào cần phải thay đổi không?
Tôi tin, cô gái nào làm vợ con chị rồi sẽ hiểu và cảm thấy hạnh phúc khi có bà mẹ chồng hiểu chuyện và tâm lý! Chúc chị và gia đình luôn luôn cảm thấy ấm áp, vui vẻ khi ở bên nhau!
Mẹ nuôi muốn tôi báo hiếu bằng cách trở thành con dâu mẹ
Mẹ tôi đến với cha tôi khi đã ở tuổi lỡ thì còn cha hơn 60 tuổi. Họ có đăng kí kết hôn nhưng trong con mắt gia đình bên nội và những người con riêng của cha, tôi vẫn là đứa trẻ vô thừa nhận.
Khi tôi lên 12 tuổi, mẹ tôi qua đời vì bạo bệnh, vài năm sau cha tôi cũng mất vì già yếu. Tôi trở thành trẻ mồ côi, con đường học hành tưởng chừng phải bỏ dở vì gánh nặng mưu sinh.
Nhưng đúng lúc tôi tưởng phải nghỉ học thì mẹ nuôi tôi xuất hiện. Gia đình mẹ giàu có, nhà neo người. Qua một vài kênh thông tin kêu gọi từ thiện, mẹ đến tìm tôi, muốn nhận nuôi tôi. Mẹ nói mẹ chỉ có một đứa con trai, đang muốn có thêm một cô con gái. Tôi về ở với mẹ, mẹ sẽ lo cho tôi đầy đủ. Và tôi, tự nhiên lại thành đứa trẻ có gia đình.
Mẹ nuôi tôi không có chồng, chỉ có một cậu con trai. Mẹ buôn bán kinh doanh, kinh tế dư giả. Sự thật như mẹ nói, mẹ đã chăm lo cho tôi đủ đầy, nuôi dạy tôi một cách nghiêm khắc. Mẹ dạy tôi cả cách chăm sóc anh trai. Anh ấy là một người bị thiểu năng trí tuệ nhẹ, không nhanh nhẹn như người bình thường.
Thời gian qua đi, tôi lớn lên, không xinh đẹp nhưng cũng dễ nhìn. Tôi tốt nghiệp đại học, đi làm, bắt đầu có những mối quan hệ khác. Nhưng mẹ kiểm soát các mối quan hệ của tôi rất chặt đặc biệt là quan hệ khác giới, nhiều lần còn lén kiểm tra điện thoại, tủ cá nhân của tôi. Mẹ luôn nói xã hội bây giờ người xấu thì nhiều, người tốt thì ít, với đàn ông cần tránh xa cảnh giác.
Tôi luôn nghĩ rằng mẹ lo lắng cho tôi nên mới làm vậy. Cho đến một hôm, có một cậu bạn đồng nghiệp mà tôi có cảm tình đưa tôi về nhà sau buổi liên hoan muộn ở công ty. Có lẽ mẹ đã đợi ở cổng từ lâu, vừa thấy tôi và cậu ấy về đã lao ra mắng chửi tôi con gái mà đi khuya là hư hỏng này nọ khiến cả cậu bạn và tôi đều khó xử.
Mẹ nói mẹ đã từng bị đàn ông lừa dối, mọi đàn ông trên đời đều không đáng tin. Mẹ không muốn tôi khổ sở. Nhưng điều cuối cùng tôi nhận ra chính là mẹ đã "dành phần tôi" cho một người, đó là con trai mẹ.
Mẹ nói ra điều đó khi trải qua một trận ốm. Đời mẹ sinh ra một đứa con trai sau khi bị người tình phụ bạc. Mẹ lao vào làm ăn, kiếm tiền, lo cho anh ấy tất cả, nhưng mẹ chưa bao giờ yên tâm về anh.
Ngay từ khi nhận nuôi tôi mẹ đã có những kế hoạch của riêng mình: Nuôi dạy tôi thật tốt, bằng cả vật chất và tinh thần để sau này tôi sẽ thay mẹ lo cho anh. Nhưng chăm lo với tư cách em gái vẫn chưa đủ, mẹ muốn tôi làm vợ anh.
Đối với tôi, đây là một cú sốc bởi chưa từng nghĩ đến. Mẹ nói: "Mẹ tuy không sinh ra con, nhưng mẹ đã nuôi dưỡng con cho đến bây giờ. Con có thể đền đáp chút công ơn này cho mẹ thỏa lòng không? Mọi tài sản mẹ cả đời dành dụm sau này sẽ là của con hết". Tôi biết ơn mẹ bởi công nuôi dưỡng, cũng thương anh như anh trai của mình. Nhưng làm vợ anh thì tôi chưa từng nghĩ đến.
Tôi đã tránh mặt mẹ nhiều ngày sau buổi nói chuyện đó. Nếu không có mẹ thì tôi đã không có ngày hôm nay. Nếu không có mẹ thì tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi nghèo khổ dở dang học hành. Không có mẹ thì tôi đã không có những tháng ngày được chăm sóc ấm êm, học hành tử tế. Công ơn ấy tôi phải đáp đền, nhưng đáp đền bằng cách mẹ muốn ư?
Tôi là một cô gái bình thường, biết mơ mộng biết yêu đương. Tôi đã có tình cảm với một người, dù chưa đậm sâu nhưng mọi thứ đang bắt đầu chớm nở. Tôi muốn yêu và được yêu, được sống với người đàn ông mình sẽ lựa chọn.
Sẽ thế nào nếu tôi chấp nhận làm con dâu của mẹ? Sẽ thế nào nếu tôi khước từ mong muốn của mẹ?
Đã mấy lần tôi nung nấu ý định rời khỏi nhà, tôi đã đủ lông đủ cánh để tự lo cho mình rồi. Nhưng tôi không đủ dũng cảm. Nếu tôi làm như vậy có phải là quá vong ân bội nghĩa, quá nhẫn tâm vô tình? Nhưng tôi thật sự không cam tâm làm con dâu của mẹ.
Vừa đi đẻ về, vợ vội cầm điện thoại nhắn tin cho sếp: Thằng bé giống anh như lột Tôi với vợ mới chỉ kết hôn được hơn 1 năm nay. Do điều kiện kinh tế 2 nhà cũng đều khá nên kết hôn xong, chúng tôi được bố mẹ tặng cho căn chung cư với đầy đủ nội thất. Tôi là nhân viên kỹ thuật một công ty điện máy. Còn vợ tôi làm thư ký cho sếp. Do cả 2...