15 năm sống trong mối tình câm lặng
15 năm qua tôi sống trong mối tình câm lặng, buồn vui theo cuộc sống của cô ấy với một con tim luôn rỉ máu, hoen sầu.
Tình yêu đó, niềm đau này cứ ẩn dật, quanh quẩn theo tôi mỗi ngày nhất là khi tôi chứng kiến những phút giây hạnh phúc của cô ấy với anh trai tôi.
Mối tình đầu tiên, mối tình đơn phương của tôi được lót dưới vỏ bọc hoàn hảo là vai trò của một người bạn thân. Cô ấy có thể chia sẻ với tôi từ những chuyện nhỏ nhặt nhất, như cải vã, cau có, tức giận với một ai đó hay những sóng gió trong gia đình cô ấy.
Tôi là người biết im lặng, lắng nghe và là bờ vai ấm áp cho cô ấy dựa vào mỗi khi mệt mỏi, khổ sở. Cô ấy hồn nhiên đón nhận sự quan tâm, chăm sóc của tôi như một người bạn cố hữu, thân thiết mà không một mảy may hoài nghi, ngại ngùng.
Cô ấy thường có thói quen viết nhật ký. Hằng đêm sau khi học bài xong, cô ấy luôn tranh thủ viết một trang nhật ký nhưng toàn là viết về tình yêu với anh trai tôi. Những trang nhật ký ấy lại được chuyển đến tay anh trai tôi, nhiều lần tôi cố tình đọc trộm chỉ với một hy vọng mong manh rằng cô ấy sẽ viết một đoạn gì đó về tôi hay một kỉ niệm bé nhỏ nào đó có giữa chúng tôi nhưng càng đọc bao nhiêu nỗi thất vọng chán chề. Dù có cố đọc đi, đọc lại từng chữ, từng câu để kiếm tìm cái tên của mình, tìm kiếm một chút hy vọng mong manh, tôi cũng không bao giờ đào bới đâu ra được một ngôn từ nào dành cho riêng mình. Ừ, cũng đúng thôi vì nhật ký này cô ấy chỉ viết duy nhất về tình yêu dành cho anh trai tôi.
Ba năm học cấp ba, tôi đi bên lề cuộc sống của cô ấy và anh trai. Ba năm được ở gần bên cô ấy mỗi ngày nhưng không có được trái tim cô ấy một phút giây nào. Tôi chỉ còn biết cầu mong cho mối tình đầu của cô ấy và anh trai tôi có cái kết đẹp đẽ nhất, cũng là mong cho người mình yêu được hạnh phúc, êm đềm dù lòng rất buồn, rất đau và tê dại, hoang tàn với một tình yêu vô vọng đến tuyệt vọng.
Cô ấy hồn nhiên đón nhận sự quan tâm, chăm sóc của tôi như một người bạn cố hữu (Ảnh minh họa)
Cuộc đời cô ấy vốn dĩ không bình yên, sinh ra không có bố, mẹ cô ấy mang tiếng “không chồng mà chửa”, cô ấy mang tên “đứa con hoang”. Những tháng năm sống trong mặc cảm với thân phận và sự bêu rếu, soi mói của miệng lưỡi thế gian khiến cho cô ấy co mình và thu lại trong một thế giới ủ dột những muộn phiền, thiếu thốn tình thân.
Điều đó càng được thể hiện rõ nét khi mẹ cô ấy đi bước nữa với một người bằng tuổi ông ngoại. Tâm lý nặng nề, đầy gai gốc, bi lụy hiện rõ mồn một trong nếp nghĩ và cách sống khép mình, trốn tránh với thực tại của cô ấy. Nhiều khi nhìn cô ấy buồn bã, khổ sở đến tội nghiệp mà lòng tôi nghẹn đắng dâng trào. Tôi thương cô ấy vô vàn mà không sao thốt được nên lời.
Nhưng cô ấy thực sự thay đổi, thay đổi một cách bất ngờ và khác lạ khi tình cờ gặp anh trai tôi trong một lần đến dự sinh nhật tôi. Anh trai tôi vừa mới trở về sau chuyến du học bốn năm trời ở xứ người. Cuộc gặp gỡ định mệnh và tiếng sét ái tình đã mang tới cuộc đời cô ấy một trang mới đầy màu hồng, đầy lạc quan, yêu đời. Chính nhờ tình yêu và sự hài hước của anh trai tôi đã lôi kéo cô ấy thoát ra khỏi vỏ bọc tù túng, ảm đạm, heo hóc đó.
Video đang HOT
Thế nhưng như một quy luật tất yếu của cuộc sống, mối tình đầu thường mấy khi trọn vẹn, rất dễ dang dở, mất nhau. Mối tình của cô ấy và anh trai tôi cũng không nằm ngoài cái ngưỡng khắc nghiệt đó. Hai người chia tay nhau vì một sự hiểu lầm, vì ngang bướng, cố chấp và vì những điều vô lý, không sao giải thích nỗi.
Tốt nghiệp cấp III, cô ấy rời quê nhà, rời bỏ mối tình đầu trong trắng, đẹp đẽ để bước chân ra phố xá phồn hoa, với mong ước sự náo nhiệt, vồn vã của thành thị sẽ giúp cô ấy sớm quên đi kỉ niệm thủa ban đầu, quên đi người dấu yêu một thời.
15 năm quen biết cô ấy, 15 năm âm thầm yêu một bóng hình. Tôi nghĩ rằng sẽ giữ kín tình cảm của mình cho đến ngày nhắm mắt, xuôi tay. Tôi giờ đã lấy vợ, sinh con, có một gia đình êm ấm, bình yên nhưng thực sự trong lòng tôi chưa bao giờ quên cô ấy, thỉnh thoảng trong giấc mơ của tôi cô ấy hiện về với một khuôn mặt giàn dụa nước mắt làm tôi giật mình tỉnh giấc và thần người lo lắng xa xăm.
Tôi và cô ấy vẫn liên lạc với nhau nhưng chỉ hỏi thăm vài ba câu mang tính xã giao và cô ấy thường tránh né những câu hỏi liên quan về đời sống riêng của mình. Ai cũng nghĩ rằng cô ấy đang hạnh phúc với một gia đình giàu có giữa thủ đô hoa lệ và hai đứa con tuyệt đẹp.
Nhưng cô ấy thực sự thay đổi, thay đổi một cách bất ngờ và khác lạ (Ảnh minh họa)
Thế nhưng trời đất như đang sụp đổ dưới chân tôi, khi tôi biết rằng, cuộc sống của cô ấy cũng chỉ là một cái vỏ bọc để che đậy những đớn đau, khổ nhục mà cô ấy phải trải qua từng ngày của kiếp làm vợ. Cô ấy có chồng mà như không, chồng cô ấy trăng hoa hết người đàn bà này đến người đàn bà khác rồi về đánh đập, chửi bới cô ấy thậm tệ. Mẹ chồng, em chồng khó tính suốt ngày đay nghiến, miệt thị cái dân tỉnh lẻ, đũa mốc mà chòi mâm son nên đối xử với cô ấy như một con ôsin trong nhà.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau, cô ấy âm thầm, câm nín chịu đựng chỉ mong cho con có một gia đình trọn vẹn, không thiếu hụt tình cảm và sống co mình, tủi phận như cuộc đời cô. Nhưng con giun xéo mãi cũng quằn, sức chịu đựng của con người đều có giới hạn. Cô ấy đã không đủ khả năng để chống chọi, để kiên trì cứu vãn cuộc hôn nhân vỗn dĩ đã nguội lạnh, tan vỡ từ lâu khi có người đàn bà vác bụng bầu đến đòi bố cho con, khi mẹ chồng cô ngày một quăy quắt, ghê gớm. Cô ấy đã ôm con ra đi, từ bỏ gia đình giàu sang để đổi lấy hai chữ bình yên trong tâm hồn.
Cuộc sống sau hôn nhân đã được cô ấy trải lòng, trút bỏ trên blog cá nhân. Tình cờ một người bạn vào đọc và biết rõ sự thật, vội tung tin cho tất cả bạn bè thời học cấp III năm xưa. Tôi đã chết lặng khi biết về cuộc đời khổ cực của cô ấy. Trái tim tôi như vỡ vụn ra, tôi bật khóc, lần đầu tiên tôi đã khóc vì một người con gái, vì một tình yêu câm nín quá lâu.
Viết ra điều này, tôi thành thật xin lỗi vợ nhưng nếu không một lần được nói hết lòng mình, tôi sẽ không bao giờ sống thanh thản, bình yên. Tôi tự hứa sẽ sống thật tốt, bù đắp thật nhiều cho vợ sau này nhưng hôm nay tôi muốn nói với cô ấy rằng: Hãy tựa vào vai anh thêm một lần nữa đi em và em hãy khóc, khóc thật to nhưng ngày mai em phải mạnh mẽ, bản lĩnh đi tiếp vì em còn có hai đứa con để sống, để hy vọng, tin yêu. Bờ vai này, tình yêu đặc biệt này xin một lần cuối cùng dành riêng cho em – một thủa yêu người!
Theo Eva
Mình trở lại như ngày xưa em nhé!
Một cơn gió lạnh thổi qua người, thấm dần se buốt con tim anh em có biết không? Anh nhớ, anh gõ nhẹ bàn phím, anh suy nghĩ... Anh muốn viết kịp những gì còn vươn vấn để hồi tưởng lại một mối tình đầu khó quên.
Đã từ bao lâu rồi? Mà thôi, nhớ làm gì, lúc nào mọi chuyện xảy ra với anh cũng như là hôm qua mà thôi. Khi mà anh còn là một anh chàng học sinh chỉ luôn ép mình né tránh mọi tác động bên ngoài. Anh ít nói chuyện, ít tiếp xúc với mọi người. Không phải bởi một lí do nào khác mà chính anh muốn tạo cho mình một không gian riêng của sự im lặng để có thể tập trung cho việc học của mình. Anh thấy mọi thứ xung quanh mình như tồn tại trong một thế giới riêng và hờ hững lạ thường. Anh chẳng quan tâm và chỉ muốn sống phần mình, bởi lẽ anh đâu biết rằng: Thế giới đó có em?
Quy luật của thời gian đâu có êm đềm trôi và bình yên đến vậy phải không em? Mọi thứ xung quanh cũng đã bắt đầu thay đổi nhiều. Một cơn gió nhẹ thoảng qua kịp làm cho những chiếc lá vàng còn sót lại đã phải lìa cành để chào đón sự sống mới và một mùa mới. Có thể anh chính là chiếc lá và chính em đã đến như cơn gió vô tình thổi chiếc lá ấy.
Một buổi chiều của tháng ba, anh đang loay hoay mãi ở thư viện trường thì anh bắt gặp em. Một người con gái đang say sưa mình bên khung cửa sổ lúc ban mai, từng trang sách nhẹ nhàng khẽ lật thật chậm, một mái tóc dài bay nhẹ nhàng trong gió. Em đưa tay vuốt lại mái tóc mình thì bắt gặp ánh mắt của anh, anh vô tư nhìn em ngơ ngác, em khuôn mặt nở một nụ cười thân thiện rồi bẽn lẽn đến bên hàng ghế ngồi. Thế là, em có biết không? Anh đã bắt đầu biết yêu thương một người.
Anh biết yêu thương đầu đời cảm giác như thế nào, anh buồn vui lẫn lộn theo cảm xúc và nhịp đập con tim khi bắt gặp hình ảnh và giọng nói của em. Không nép mình với cuộc sống bên ngoài nữa, anh tự giải phóng cho mình một cánh của nhỏ để xua đi cái im ắng mà anh đã tạo ra bao bọc lấy mình bấy lâu. Lần đầu tiên trong đời anh thấy mình yêu đời và cuộc sống này trở nên vui đến vậy. Anh thấy mỗi ngày đối với anh thật vui và hạnh phúc biết chừng nào khi được nhìn thấy em.
Mọi thứ xung quanh cũng đã bắt đầu thay đổi nhiều (Ảnh minh họa)
Anh vẫn nhớ sau lần đầu tiên đó. Anh đã cố gắng ngày nào cũng tự biện cho mình lí do để lên thư viện. Không phải mượn sách, không phải trả sách mà là để mình được tặng niềm vui được trông thấy em. Một người con gái anh đã khắc sâu thật sâu trong trái tim cô đơn và buồn đến dữ dội là nụ cười và ánh mắt của em. Và như duyên số định sẵn khi một lần anh vô tình trong lúc chọn sách đã làm đổ kệ sách Anh văn.
Thế là anh nhận được những ánh mắt đổ dồn về một phía là anh, trong đó có em. Anh mải miết cúi gập người nhặt vội sách sợ cô Văn Thư la. Vô tình anh "chạm" phải em cũng đang nhặt giúp anh những quyển sách đã văng ra xa. Hai con mắt lần thứ hai chạm nhau đến lạ thường vậy, một khoảnh khắc thực sự đã nảy nở trong anh. Anh bắt gặp được ánh mắt đó đã lần đầu tiên khiến anh phải say vì em đến vậy. Hai ánh mắt chạm chạm nhau như nói lên bao điều.
Sau lần đó, anh mạnh dạn xin địa chỉ của em. Từ những lần trò chuyện bâng quơ sau mỗi giờ tan học, anh mạnh dạn xin được đèo em về để có thể bên em nhiều hơn. Em có biết không? Anh đã suy nghĩ thật nhiều, bởi lẽ khi quen em anh thay đổi mình thật nhiều, làm một người hoạt bát hơn, mạnh dạn hơn khi đối diện với bạn bè, anh đã nói chuyện thật nhiều hơn, anh đã biết lắng nghe và tâm sự về tất cả mọi chuyện anh gặp phải trong cuộc sống này.
Anh vẫn nhớ sau lần đầu tiên đó (Ảnh minh họa)
Rồi đến một ngày anh vội vàng nhận thấy tình cảm trong anh dành cho em lớn đến mức nào. Anh quyết định thổ lộ hết tất cả những suy nghĩ trong anh bấy lâu nay về em. Một tình cảm anh dành cho người con gái anh yêu sâu đậm đến mức nào. Anh bồng bột quá! Anh không suy nghĩ được rằng sẽ ra sao sau khi nói ra tất cả. Em đã từ chối anh. Anh buồn, anh khóc, anh giận để rồi lăn mình vào những đêm khóc và thức trắng triền miên. Anh đã không biết rằng: Khi anh nói ra là anh đã tự mình cắt đứt đi một tình bạn thân thắm thiết. Có lẽ đã quá muộn rồi sau ngày hôm đó.
Anh thu mình lại trong vỏ bọc hôm nào để lẩn tránh tất cả, nhưng anh chợt nhận ra rằng: Mình phải thực tế chấp nhận và cần vững tin hơn. Không được khóc vì tình cảm không được chấp nhận. Hãy khóc vì mình đã được dạy cho nỗi buồn để vươn lên vì với anh em vẫn là người con gái anh yêu.
Năm đó là năm cuối cấp, hai đứa không còn liên lạc gì với nhau nữa, dù học chung trường và cùng đường về sau giờ tan học nhưng anh luôn là người cuối cùng. Em có biết đâu rằng, anh luôn dõi theo sau em. Vẫn dáng người quen thuộc đó, vẫn đôi mắt thơ ngây và mái tóc dài bay trong gió đó hiện hữu trong tâm hồn anh. Để rồi anh đã mang theo một niềm tin có em luôn kề bên anh, dù đó chỉ là cảm giác.
Anh đậu đại học ở Đà Nẵng, còn em ra miền bắc học ở thành phố Hà Nội. Cả hai đã bặt tin tức của nhau kể từ ngày đó. Em có biết không? Khi anh cũng hay tin em đậu đại học, anh mừng nhiều lắm. Anh đã tự mình đạp xe ra cửa hàng lưu niệm cách nhà hơn 10 km để mua tặng em món quà. Là món quà thứ 5 kể từ khi hai đứa mình quen nhau. Nhưng tiếc rằng, khi món quà của anh tới nhà em cũng là lúc em đã cùng gia đình chuyển ra Bắc.
Nhưng tiếc rằng, khi món quà của anh tới nhà em cũng là lúc em đã cùng gia đình chuyển ra Bắc. (Ảnh minh họa)
Anh đã không cầm vững món quà đó trên tay, nó đã lăn lóc dưới đất khi tay anh chợt buông dài vì không còn cảm giác. Anh vẫn nhớ câu cuối bức thư khi em hồi đáp tình cảm của anh "Anh mãi mãi, mãi mãi là một người bạn, người anh tốt nhất mà em đã từng biết. Cảm ơn anh đã quan tâm và chia sẻ với em mọi điều bấy lâu nay. Mong rằng một ngày nào đó, anh và em sẽ tìm lại được tình cảm thân thiết như hôm nào".
Đã gần hai năm trôi qua rồi em à! Em đã quên hay vẫn còn nhớ đến anh? Anh đã tự khắc sâu hình ảnh của em trong lòng này mà không thể nào làm phai mờ đi được. Anh biết có lẽ em đang trốn tránh anh và anh cũng đang tự lừa dối mình sẽ cố quên em. Nhưng em ơi! Làm sao? Làm sao để anh quên được em đây?
Ngoài trời mưa cũng đã rơi nhè nhẹ, phảng phất cùng cái lạnh của một mùa đông khi sắp đón năm mới. Em có biết không? Nếu được một điều ước cho mình trong năm mới này thì anh xin được gặp lại em dù chỉ một lần, để anh được nói rằng: "Mình trở lại như ngày xưa em nhé!"
Theo Eva
Bị bồ lừa chụp ảnh sex Tôi năm nay 28 tuổi, chồng tôi mất đã được 4 năm. Cách đây gần một năm tôi có quen và yêu một người, người đó gấp đôi tuổi của tôi, có một gia đình với vợ và ba người con đã trưởng thành. Tôi đến với anh không vì mục đích vụ lợi hay muốn làm ảnh hưởng tới gia đình riêng...