Yêu vợ nhiều hơn chỉ vì một lần… đi vệ sinh nhờ
Sau lần đi vệ sinh ấy tôi thay đổi cả suy nghĩ của mình. Chiều đó về tới nhà, vợ tôi đứng hình mấy giây rồi cô ấy khóc với những gì đang diễn ra trước mắt… Nhìn giọt nước mắt đó tôi thấy có lỗi với cô ấy rất nhiều.
ảnh minh họa
Tôi là một người đàn ông đã có vợ và hai con. Khi viết những dòng này tôi mới có khoảng lặng để ngồi ngẫm nghĩ lại về quá khứ. Ngày mà tôi theo đuổi vợ mình, ngày mà tôi làm người yêu cô ấy và lấy cô ấy làm vợ.
Ngày đó tôi nâng niu, quan tâm vợ bao nhiêu thì giờ tôi lại vô tâm bấy nhiêu. Cuộc sống, công việc cuốn tôi đi, tôi không còn lãng mạn như trước nữa. Vợ tôi cũng không còn vui vẻ hồn nhiên như trước, da cô ấy đã có nếp nhăn và đầu óc có nhiều lo toan bộn bề.
Hôm nay đến cơ quan thấy chị em có người mặc váy mới lộng lẫy, có người có bưu phẩm gửi đến cơ quan, trông họ rất hào hứng khi nhận được quà của người yêu, bạn bè hay chồng tặng. Còn tôi thì đang định bụng tối về đưa cho vợ ít tiền như mọi năm để cô ấy muốn mua gì thì tự đi mua. Nhưng vì 1 việc đã xảy ra mà tôi đã thay đổi hoàn toàn ý định.
Hôm đó nhà vệ sinh ở tầng 3 nơi công ty tôi thuê bị hỏng thế nên tôi đành lên tầng 4 đi nhờ. Lúc đang ngồi canh nhà vệ sinh thì tôi vô tình nghe được cuộc hội thoại của hai đàn ông ở bồn rửa tay phía ngoài.
- Chú mua quà gì cho chưa?
Video đang HOT
- Em đã có người yêu đâu bác, thế bác thì sao?
- Tôi đang định chiều đi mua cho vợ tôi bộ đồ, lâu rồi không thấy bà ấy mua đồ mới. Vợ tôi tiết kiệm lắm, có gì cũng nhường hết cho chồng con thôi.
- Vợ chồng bác tình cảm quá.
- Cảm ơn chú, chiều tôi định nhờ chú làm hộ. Tôi xin phép về sớm 1 chút mua bó hoa cho thằng con trai tôi nó tặng mẹ, chắc bà ấy sẽ vui lắm.
- Dạ được, bác cứ về đi, em làm cho. Chúc gia đình bác buổi tối vui vẻ nhé, để em gọi về nhà chúc mẹ em 1 câu mới được.
- Ừ chú gọi đi.
Cuộc hội thoại kết thúc cũng là lúc tôi bước ra. Tôi giật mình khi thấy đó là cuộc trò chuyện của hai người bảo vệ. Những người mà tôi vẫn gặp hàng ngày, nhìn người đàn ông đã có vợ ấy chắc cũng phải gần 50 tuổi rồi.
Tôi vừa về văn phòng vừa suy nghĩ, một người bảo vệ khá nhiều tuổi rồi mà vẫn còn tình cảm, quan tâm vợ như vậy còn tôi thì sao? Tôi chỉ biết ném cho vợ mình ít tiền mà không bao giờ hỏi: “Em muốn mua gì, em cần gì? Hay tự mình đi mân mê chọn quà cho vợ “. Tiền đúng là quan trọng nhưng có lẽ phụ nữ họ cần sự quan tâm nhẹ nhàng, tinh tế hơn.
Chiều hôm đó tôi về sớm hơn, lâu rồi tôi cũng chẳng vào bếp. Nhớ thời mới cưới, hai vợ chồng chiều nào cũng cùng nấu ăn rửa bát cùng nhau, cuộc sống như vậy thật êm đềm. Lâu lắm rồi tôi chưa ngắm nghía vợ mình, tôi đi làm và về nhà như 1 thói quen, thậm chí đôi khi thấy nặng nề và nhàm chán. Tôi nhớ những lần công việc không suôn sẻ về đến nơi tôi quát tháo, mặt nặng mày nhẹ nếu con quấy phá. Những lúc đó vợ tôi chỉ im lặng, cô ấy chưa 1 lần trách móc gì tôi cả.
Nghĩ đến thấy cay cả mắt, chợt thấy phụ nữ giỏi chịu đựng và hi sinh quá. Có lẽ chính sự vô tâm của đàn ông làm nên sự mạnh mẽ của người phụ nữ. Một sự mạnh mẽ đến mức chai sạn, chai lì và vô cảm.
Chiều hôm ấy cô ấy về nhà, nhìn lọ hoa trên bàn và mâm cơm nóng hổi. Vợ tôi bị đứng hình vài giây và rồi cô ấy khóc… Giọt nước mắt hạnh phúc và cảm động đó khiến tôi thấy mình đúng là một người chồng tồi. Chỉ nấu cho vợ bữa cơm, lau cho cô ấy cái nhà, mua tặng cô ấy bó hoa và món quà mà khiến cô ấy vui đến thế, hạnh phúc đến thế. Vậy mà bao năm qua tôi đã lãng quên chúng, tôi phó mặc hết cho vợ và cứ xem như việc nhà, chăm con là việc đương nhiên của vợ.
Tôi thực sự thấy thương và yêu vợ mình nhiều hơn sau ngày hôm ấy. Tôi nghĩ mình nên cảm ơn bác bảo vệ, chính bác ấy đã dạy cho tôi một bài học. Tiền tài, địa vị quan trọng thật đấy, nhưng quan trọng hơn vẫn là tổ ấm và người phụ nữ của cuộc đời mình.
Theo blogtamsu
Hãy cho con gặp mẹ trong mơ, dù chỉ một lần nữa thôi...
Con vẫn không ngờ mẹ bỏ con ra đi nhanh như thê. Con đã khóc biêt bao nhiêu lân khi ngôi tại đây, trong căn phòng nhiêu gió này.
Ảnh minh họa.
Con đã năn nỉ mẹ về với con một lần nhưng mẹ không về. Mẹ giận con lắm hay sao? Những ngày tháng này, con ngồi nhớ lại thời kỳ mẹ nằm bệnh viện, con biết mẹ đau đớn lắm, con cũng đau. Cái tệ của con là con không cùng mẹ vượt qua nỗi đau, trong khi, mẹ luôn mong chờ con. Con chết lặng khi nghe Dung kể, Dung vừa tới, mẹ đã hỏi sao Út không đến. Con đau lắm mẹ ạ! Nửa con muốn ở bên mẹ, nửa con lại không chịu được nỗi đau quặn lên trong lòng, khi thấy mẹ đau. Thế là con không ở bên mẹ được bao nhiêu. Có phải vì vậy mà mẹ giận con không, để con cầu xin mẹ, cho con gặp mẹ một lần, dù chỉ là trong giấc mơ, mẹ vẫn không về.
Ngày mai là ngày giỗ 100 ngày của mẹ, là sinh nhật của con. Trong bằng đó đứa con của mẹ, mẹ chỉ nhớ duy nhất ngày sinh nhật của con. Năm nào mẹ cũng nhắc. Còn con, mẹ sinh ngày nào con không biết. Tại sao con lại có thể vô tâm đến như thế? Cái ngày mẹ mang nặng đẻ đau ra con, cái ngày mẹ vật vã trên gường sinh, vậy mà con không một chút đoái hoài.
Con tự hỏi, tất cả những gì hôm nay, giống như đang trừng phạt con vậy mẹ ạ! Con không sao có thể nguôi được hình ảnh của mẹ, ở những ngày cuối cùng, khi mẹ chịu đựng nỗi đau thể xác. Con còn nhớ, lần mẹ tỉnh lại duy nhất, giữa đêm khuya, các chị con cuống cuồng gọi nhau lại, vì biết đâu đó là lần cuối cùng mẹ nhìn từng đứa con mà mẹ rứt ruột đẻ ra. Không ngờ đó lại là lần cuối thật. Con thấy mẹ nhìn con, như hiểu mọi điều con muốn nói, và con chỉ nói với mẹ là: "Mẹ nghỉ đi nhé!". Con thấy cái gật đầu rất nhẹ của mẹ, và mắt mẹ khép lại. Con đau quặn lòng mẹ ạ! Con đã hình dung ra mẹ sẽ rời bỏ chúng con mà đi, nhưng sao đối diện với mất mát, nó lại dai dẳng, khó chấp nhận đến như thế, mẹ ơi!
Mẹ đang ở đâu? Ngày mai mẹ có về thăm đám con của mẹ không? Những đứa con mà mẹ mang nặng đẻ đau, mẹ chăm bẵm, dưỡng dục và mong chờ. Con biết, chị em con đều rất thương mẹ, rất đau khi không còn mẹ. Nhớ mẹ, con chỉ biết cầu nguyện với Chúa để Chúa rước mẹ về bên Chúa. Nhiều lần, con dại dột đến mức muốn đi theo mẹ. Con chỉ muốn biết mẹ có cực khổ như khi ở trần gian với chúng con không? Con chỉ mong có thể giúp mẹ đỡ vất vả về thể xác, đau buồn về tinh thần, mẹ hãy nói cho con biết đi, con phải làm sao?
Mẹ ạ! Khi mẹ còn ở trần gian, con đã không ở bên cạnh mẹ được, nhưng trong lòng con có lúc nào thanh thản khi nghĩ về mẹ? Trong mắt các chị, con vẫn chỉ là đứa em út bé bỏng mà thôi. Cũng trong những trang nhật ký này, con từng mơ ước sẽ có nhà riêng để đón mẹ về cùng, con sẽ làm được mà, nhưng sao mẹ không chịu chờ con?
Những lần về nhà vội vàng, rồi con đi. Đi như bị đuổi mặc dù chẳng ai đuổi, mặc dù con biết có ánh mắt mẹ dõi theo, nhưng con vẫn đi, đi vội vàng, ngay cả khi nơi thành phố phồ hoa kia, chẳng có điều gì chờ đợi con... Tại sao vậy mẹ? Con không thể hiểu tại sao lại trừng phạt con bằng cách này? Tại sao để con phải dằn vặt như thế? Con không biết tại sao gia đình chúng ta lại ra nông nỗi này, tại sao số phận của con cứ phải sống xa nhà, xa cha mẹ, người thân. Con nhớ những tháng ngày vất vả của chị em con, khi mới lên thành phố này. Vất vả nhưng không chông chênh trong lòng vì con luôn có bố, có mẹ bên cạnh.
Con biết, giờ có nói gì cũng vô ích, vì mẹ bỏ con đi thật rồi. Con vẫn đến thánh đường, trong con hẻm nhỏ bên hông tòa soạn, con vẫn đọc kinh mỗi tối và tin có Chúa nhưng tại sao con không linh cảm được là mẹ đang ở bên con, để con đủ sức mạnh bước tiếp đoạn đường phía trước. Con luôn rơi vào trạng thái mệt mỏi, muốn khụy ngã. Mất mẹ, con như mất đi tất cả, mẹ ạ!
Đứa con yếu đuối của mẹ!
Theo Một Thế Giới
Cho em một lần được yêu anh nhé...! Ai rồi cũng sẽ tìm được bến đỗ cho riêng mình nhưng họ chắc hẳn có đôi lần hối hận vì đã không sống hết theo cảm xúc của chính mình và em cũng vậy. Cho em một lần yêu thương anh nhé! Viết cho anh, người mà em luôn thấy yên bình khi ở bên " cơn gió lạ " Anh biết...