Yêu thương không đủ nên chúng mình không thể đi hết con đường
Anh hòa mình vào cơn bão tuyết sắp sửa đến của Moscow. Anh buồn cười khi nghĩ, từ trên cao nhìn xuống, anh như một chấm đen đang di động giữa nền tuyết trắng xóa, như cái cách anh chọn để lưu lại trong ký ức của em.
Em nói anh lầm bầm trong miệng những điều vô nghĩa khi anh đan hai tay vào nhau và hướng mắt về bức tượng Người trên cao.
Em cau mày khi anh nắm bàn tay với những ngón xinh xắn, không có lấy một vết chai của em đặt lên đĩa nước thánh rồi cấu mạnh lên hai gò má khô nẻ dưới trời đông Moscow của anh, phàn nàn “Vớ va vớ vẩn vừa thôi”.
Em phồng má y hệt như những khi em muốn lôi anh cùng chụp ảnh selfie và anh lắc đầu từ chối chỉ vì Cha xứ muốn anh lưu lại đàn hợp xướng.
Em gào to vào mặt anh, to đến nỗi tuyết rơi quanh anh phải dạt sang hai bên, thay vì bám vào mặt lại đậu đầy trên vai áo ba đờ xuy của anh, đau lòng đến nỗi người xung quanh đều quay lại nhìn anh và dù cho anh có không hiểu tiếng Nga thì những cái lắc đầu và ánh mắt trách móc đó cũng đủ khiến gương mặt vốn tái nhợt của anh đỏ bừng lên. Chỉ vì anh lỡ buông tay em.
Ảnh minh họa: phim La La Land.
Anh có cảm giác như trở thành một cái gối mềm bên trong nhồi đầy bông, cứ nảy lên nảy xuống khi em mang túi xách, quần áo, lọ nước hoa mà anh tặng em vào sinh nhật năm ngoái ném vào người anh, khoảnh khắc anh nhìn thấy những mảnh thủy tinh vỡ vụn bắn lên và phản xạ lại ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ rọi vào thành dải cầu vồng, căn phòng tràn ngập mùi Channel hòa với mùi của tuyết và bùn đất bám trên người anh, anh đã phải ù té chạy ra khỏi phòng. Và, em bật khóc như một đứa trẻ, ngồi sụp xuống quảng trường Đỏ trước con mắt của bao người, hai tay đấm thùm thụp xuống nền đá như khi cháu anh cáu kỉnh đòi đồ chơi từ mẹ bé khi em nói chia tay vì anh không đồng ý kết hôn và anh quay lưng đi, không đáp lại.
Ảnh minh họa: phim La La Land.
Em oán trách và giật lấy vali của anh khi anh về khách sạn và hỏi anh “ Sao không cản em?”, anh nhìn trong mắt em sự hoang mang, không cam tâm, như đứng bên bờ của vực sâu, chỉ cần đẩy nhẹ là sẽ ngã. Như những lần trước, anh đưa tay đẩy gọng kiếng về lại trên sống mũi cong quắp như chim ưng của anh, cái loại mũi mà người phương Tây hay gọi là quý tộc trong khi anh không nhìn ra gì khác ngoài sự khôi hài và như nhận ra hành động anh sẽ làm tiếp theo, em cuống quýt dúi mớ đồ vào tay anh rồi đẩy anh ra khỏi phòng.
Đưa tay tháo mắt kiếng cho vào túi áo khoác, anh dượm bước ra khỏi khách sạn, hòa mình vào cơn bão tuyết sắp sửa đến của Moscow. Anh buồn cười khi nghĩ, từ trên cao nhìn xuống, anh như một chấm đen đang di động giữa nền tuyết trắng xóa, như cái cách anh chọn để lưu lại trong ký ức của em.
Ảnh minh họa: phim La La Land.
Em à, người con gái anh thương, trên con đường chúng ta đang đi, có những người ta ngỡ là sẽ cùng ta sánh bước đến cuối cùng nhưng rồi lại lặng lòng phát hiện, người đó chỉ có thể đi cùng ta một đoạn ngắn ngủi. Thay vì ai oán xót thương cho số kiếp của chính mình, anh bằng lòng chấp nhận vết cắt của tình yêu, của hàng trăm, hàng ngàn cái sự thật mà anh luôn cố quên đi. Người ta kết hôn với nhau, là để bên nhau đến khi đầu bạc răng long chứ ai kết hôn để rồi chia xa hả em? Gọi nhau tiếng vợ tiếng chồng cũng tức là người ta quyết định sống, ăn đời ở kiếp với nhau, xây một gia đình nhỏ và yêu thương nó hàng ngày. Có gì ngạc nhiên đâu khi anh đọc được trong mắt em tình yêu dành cho anh đang vơi dần đi, giống như cát giữa sa mạc, anh có vốc nhiều đến mấy chúng cũng len lỏi qua từng kẽ tay để mà bay vào trong gió, không lẽ anh lại cùng em sánh bước vào giáo đường, thốt lên ba tiếng “Con đồng ý” khi đã hết yêu sao em?
Ảnh minh họa: phim La La Land.
Rồi sẽ có những ngày, khi mà tâm hồn anh như một cái bình thủy tinh được nút chặt bởi miếng cao su mang tên “nhớ” và trong bình sẽ chỉ toàn là những hình ảnh về em, anh sẽ gào khóc như khi anh còn bé, anh sẽ ước mình trở nên nhỏ bé và lạnh lẽo giống như những bông tuyết kia, nương gió mà bay, bay đến nơi có mùi hương anh quen thuộc, bám lên làn tóc, đôi gò má, cánh môi hồng, quyến luyến như khi đã từng là của nhau.
Bởi yêu thương không đủ nên chúng mình không thể đi hết con đường.
Video đang HOT
Theo hoahoctro.vn
Người đàn bà hư hỏng (Phần 6)
Elly biết tất cả mọi chuyện về cô ta, cô làm gián điệp cho Tuấn trong cái hội phụ nữ giàu có này cơ mà. Không một thông tin nào của cô ta lọt được khỏi tầm mắt của cô. Có lẽ ông trời đang giúp cô khi mà để cô biết tiếp một chuyện bí mật nữa của cô ta.
Đã mười hai giờ kém, nhưng Thạc vẫn chưa về nhà. Lúc nãy gọi điện Ngân có nghe thấy tiếng phụ nữ và tiếng nhạc sôi động ở bên cạnh. Ông ta đang ở với ai khác sao?
Nửa tiếng sau Thạc trở về với bộ dạng say khướt. Ông ta nằm vật ra giường và nói lèm bèm:
- Mau thay quần áo đi.
Ngân hít một hơi thật sâu kìm nén, rồi đi tới thay quần áo cho Thạc.
Trên cổ áo và vai áo của ông ta toàn những vết son phụ nữ. Ông ta đang cố thể hiện mình vừa làm gì sao?
"Em nghĩ rằng ông ta sẽ không dám bỏ em để lấy một người vợ trẻ khác sao?" Câu nói của Tuấn vang lên trong đầu khiến Ngân hơi dừng lại.
Bất ngờ, Thạc kéo cô xuống và xọc tay vào trong váy cô. Ông ta luôn đòi hỏi không báo trước, và giống như một con dã thú đang ăn con mồi đáng thương của mình. Ngân chưa bao giờ có được cảm giác là mình được nâng niu, được cưng nựng, được là một người mà ông ta yêu thương. Cô chỉ biết phục tùng và không gì hơn cả. Ông ta cũng chỉ biết sở hữu và không gì khác.
Một ngày nào đó, khi ông ta chán, ông ta sẽ vứt cô đi.
- Là tôi đã bỏ tiền ra để cô, cho nên hãy làm tốt một chút đi vợ.
Ngân rơi nước mắt, với ông, cô là gái làm tiền độc quyền thôi. Mỗi lúc say ông ta đều nói cô là một con điếm không hơn không kém. Rồi đến sáng hôm sau, khi tỉnh lại ông ta không một lời xin lỗi như chẳng nhớ gì về đêm hôm trước.
Ngân đẩy Thạc ra, cô nói:
- Em... em không muốn làm thế này.
Thạc tức giận khi bị từ chối, ông thẳng tay tát cô. Ngân ôm mặt, ngước nhìn ông ta.
- Còn đòi hỏi gì? Bảo làm thì cứ làm đi.
Thạc lại đè Ngân xuống, cô nhắm mắt chịu đựng. Chỉ cần cô nhẫn nhịn là xong thôi, đây không phải lần đầu chuyện này xảy ra mà. Chỉ cần cô nhẫn nhịn là được.
Cứ niệm câu thần chú ấy cho đến khi cả cơ thể cô như một cánh hoa nhàu nát vì Thạc. Cô che miệng để tiếng khóc không bật ra ngoài. Đây là cuộc sống êm đềm mà cô chọn, nhưng nó không êm đềm như những gì cô tưởng.
Cô lại chỉ đang tự ảo tưởng về hạnh phúc của mình thôi.
Đây là cuộc sống êm đềm mà cô chọn, nhưng nó không êm đềm như những gì cô tưởng. (Ảnh minh hoạ)
Cái tát đêm quá khiến cho khoé môi của cô hơi bầm lại. Ngân cố gắng trang điểm để che đi nó mà không được. Cô chuẩn bị tới spa với vài người.
Trước khi đi, Thạc có để lại cho cô một số tiền. Đó là số tiền trả cô đã phục vụ ông mỗi ngày. Tính ra, Thạc là dân kinh doanh, làm ăn cũng khá sòng phẳng. Mỗi lần có vấn đề gì ông đều chi tiền.
Ngân định gọi lái xe của Thạc tới đón nhưng cô lại thấy có cơ hội thoát khỏi tai mắt của Thạc thì tội gì. Nghĩ vậy Ngân tự gọi một chiếc taxi cho mình. Nhưng vừa mói đi đến nơi thì đã gặp một người không muốn gặp. Đó là Cẩm và người vợ cũ của Thạc.
Thi thoảng Ngân vẫn chạm mặt họ, cô phải tìm cách tránh đi. Cô vốn là kẻ an phận, không muốn gây gổ với ai nhưng ông trời đúng là luôn rất biết cách chọc vào cuộc sống êm đềm của người khác. Nhếch một nụ cười nhạt, Ngân bước đến gật đầu chào người đàn bà đang nhìn cô với đôi mắt hằn học.
- Lâu quá rồi không gặp.
Người đàn bà đó đến giờ cô vẫn chẳng nhớ được tên.
- Ai da, quạ đang tìm cách đi làm phượng hoàng đó sao?
Ngân mỉm cười chào những người quen bước ra từ spa. Sau đó cô mới hoà nhã cười với người đàn bà trước mặt:
- Dạ em không định biến thành phượng hoàng như chị. Dễ bị bỏ lắm.
Người đàn bà ức đến nghẹn cô, bà ta tháo cái kính râm che khuôn mặt to béo đó ra trợn mắt nhìn cô. Cẩm cũng ngửi thấy được mùi của chiến tranh nên cô ta định kéo tay mẹ mình. Thật ra Cẩm và Huy có mối quan hệ khá tốt với Ngân, vì tuổi sàn sàn như nhau, tính tình của cả ba cũng không phải loại bỗ bã, thích khoa trương, thích tranh giành. Chỉ có người đàn bà này vẫn còn cay cú khi chồng mình rời mình để chạy đến một người khác trẻ đẹp hơn.
- Mày nói lại tao nghe, mày bảo ai bị bỏ?
- Em nói bóng gió thôi, chị hiểu được mấy phần cũng được.
- Mày đứng lại.
Ngân đang định đi thì bị bà ta kéo tay. Bà ta béo nhưng mà sức khoẻ cũng không phải là mạnh. Ngân chỉ cần giằng ra cũng đủ khiến bà ta suýt ngã.
Bà ta thở hổn hển, víu lấy Cẩm:
- Mày, mày còn đứng ì ra đó, không thấy mẹ mày đang sắp bị người ta làm cho tức chết à?
Cẩm thở hắt một cái rồi hất mặt bảo Ngân:
- Chị làm ơn đi vào đi. Lần sau thấy thì cứ tự động tránh.
Ngân đi vào theo lời Cẩm, thật ra cô đâu muốn gặp mẹ con nhà họ nếu không phải họ đã bắt gặp cô trước chứ! Nói đi nói lại, sự việc đâu phải do cô. Trước đó Thạc đã đi ăn nằm hết với người này người kia rồi, ông ta và vợ cũng đã sống ly thân hằng mấy năm trời. Rồi khi cô đến, ông ta ngỏ lời cưới, cô chấp nhận cũng là một chuyện không thể trách được. Tình đâu có còn, hôn nhân cũng chẳng thể níu kéo, sao bà ta cứ phải đổ hết tội lỗi lên đầu cô?
Một cơn choáng váng ập đến khiến Ngân phải bám vào thanh vịn trong cầu thang máy. Mắt cô hoa lên và mọi thứ như lộn nhào. Ngân lắc nhẹ đầu để trấn tĩnh lại. Cô sao thế này? Càng ngày mọi thứ càng rối tinh lên. Cho đến khi trước mắt cô chỉ là một màn đen tối.
Mắt cô hoa lên và mọi thứ như lộn nhào. Ngân lắc nhẹ đầu để trấn tĩnh lại. Cô sao thế này? (Ảnh minh hoạ)
Khi thang máy mở ra, người ta nhìn thấy Ngân đang nằm bất động ở trong đó. Nhân viên Spa chạy đến kéo cô ra ngoài, gọi thế nào cô cũng không tỉnh.
Đúng lúc ấy, Elly thì thang máy bên cạnh đi ra, cô ta nhìn thấy Ngân đang được người ta dìu thì liền tới hỏi:
- Chuyện gì thế?
Nhân viên Spa nhận ra Elly, họ đáp lại:
- Chị Ngân ngất trong thang máy, bọn em đang định đưa chị ấy đến bệnh viện.
Elly nghĩ ngợi gì đó, rồi cô ta đến tranh lấy cái khuỷu tay của Ngân. Cô hô hào mọi người:
- Được rồi, ai về nhà nấy đi. Cô ấy là bạn thân tôi, để tôi đưa cô ta đi.
Có lẽ ai cũng biết Elly thân thiết với tất cả mọi người. Nhân viên nghe vậy cũng đành bỏ tay, chỉ để cho một nhân viên nam đỡ Ngân xuống sảnh và vào taxi. Elly nói với anh ta rằng:
- Nói với bọn họ là phải cẩn thận cái mồm đấy, kẻo Spa của các người mất uy tín.
Anh ta như đã hiểu, còn gật đầu cảm ơn rối rít rồi chạy vào bên trong. Elly đóng cửa lại rồi nhìn Ngân đang nằm bên cạnh mình. Elly biết tất cả mọi chuyện về cô ta, cô làm gián điệp cho Tuấn trong cái hội phụ nữ giàu có này cơ mà. Không một thông tin nào của cô ta lọt được khỏi tầm mắt của cô. Có lẽ ông trời đang giúp cô khi mà để cô biết tiếp một chuyện bí mật nữa của cô ta.
Elly mỉm cười nham hiểm, cô nói với tài xế:
- Cho tôi đến bệnh viện gần nhất.
Theo Eva
Đừng bao giờ lấy đàn ông làm tiêu chuẩn đánh giá hạnh phúc của phụ nữ Để đánh giá một người đàn bà có hạnh phúc hay không, hãy nhìn vào cách mà cô ấy đứng trong những tháng năm một mình, cách mà cô ấy xinh đẹp rạng ngời và kiêu hãnh vươn tới ước mơ chứ không phải dựa vào việc lấy một người đàn ông giàu có và nổi tiếng. Có nhiều hơn một Meghan trên...