Yêu phải thầy giáo Sở khanh
Những chuyến đi chơi xa cùng nhau, chúng tôi đã chung sống với nhau như vợ chồng… (Ảnh minh họa)
Vì yêu và tin những hẹn ước của “thầy giáo” về một tương lai hạnh phúc, tôi đã không hối tiếc khi dâng hiến cho anh tất cả sự trắng trong của người con gái…
Tôi quen anh từ ngày tôi còn là cô nữ sinh cấp ba, còn lúc ấy, anh là giảng viên Đại học. Chúng tôi gặp nhau trên một chuyến xe ô tô từ Hà Nội vào Huế, tôi trở về nhà sau một tuần ra nhà bác chơi, còn anh lại về quê thăm gia đình nhân ngày 2/9.
Tôi còn nhớ rất rõ những chi tiết của cuộc gặp gỡ ngày hôm đó. Anh giới thiệu cho tôi biết anh là giảng viên Đại học và anh kể cho tôi nghe về sự đam mê nghề nghiệp của mình, cũng như những khó khăn anh đã từng trải qua suốt bốn năm Đại học để có được ngày hôm nay. Anh đã thổi vào tôi niềm đam mê của người làm báo, đã giúp tôi nhìn thấy con đường tương lai của bản thân mình… và năm đó, tôi đã không ngần ngại đăng kí vào khoa Báo chí của trường anh đang giảng dạy.
Sau thời gian quen nhau trên chuyến xe định mệnh ấy, anh thường xuyên nhắn tin, gọi điện và email hỏi thăm tôi. Thời gian cứ thế trôi đi, chúng tôi yêu nhau tự lúc nào cũng không hay biết… Dù ở cách xa nhau nhưng tôi vẫn luôn cảm nhận được tình yêu thương của anh dành cho tôi và tôi cũng đã dành cho anh những tình cảm ban sơ chân thành nhất.
Và cuối cùng, niềm mơ ước của tôi đã trở thành hiện thực khi tôi đỗ thủ khoa đầu vào của khoa anh đang giảng dạy. Tình yêu lại như được chắp thêm đôi cánh khi chúng tôi được ở cạnh nhau, được chăm sóc và yêu thương nhau… Ngày ngày, anh vẫn làm trọn bổn phận của một giảng viên yêu nghề, còn tôi vẫn cố gắng không ngừng nghỉ với sự tin yêu của gia đình, bè bạn và anh, người đã dẫn dắt, động viên và giúp đỡ tôi trong suốt thời gian qua…
Và rồi tình yêu của chúng tôi cũng bị bại lộ khi anh để tấm ảnh hai đứa đang ôm nhau trên màn hình máy tính. Có lẽ do anh sơ suất nên khi bật máy chiếu để giảng bài cho sinh viên thì cả lớp tôi đã “Ồ” lên và mọi ánh nhìn đã đổ dồn về phía tôi… Tôi ngại ngùng đỏ mặt nhưng trong lòng vẫn dấy lên một niềm hạnh phúc, vì người thầy giáo các bạn nữ vẫn thầm mến mộ lại là người yêu tôi, một con bé nhà quê giản dị. Những ánh mắt ấy bất ngờ có, thán phục có và cả sự ghen tị cũng không phải là ít.
Chúng tôi đã có một khoảng thời gian bên nhau thật hạnh phúc! (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi, chuyện của chúng tôi đã nhanh chóng lan nhanh ra cả khoa chỉ sau một ngày hôm ấy. Và kể từ đó, tôi trở thành nhân vật hot nhất của khoa, được các anh chị khóa trên để ý, soi xét, được các thầy cô giáo liên tục gọi lên phát biểu và cái tên của tôi như một hiện tượng lạ của khoa lúc đó.
Nhưng rồi… chỉ được một tuần sau khi chuyện tình yêu của chúng tôi bị bại lộ, tôi đã nhận được một tin nhắn đe dọa: “ Cô nghĩ mình là ai mà dám yêu anh T? Tôi và anh ấy đã sắp làm đám cưới với nhau rồi, chẳng nhẽ cô không biết điều đó? Hãy im lặng tránh xa anh ấy ra… không thì đừng trách mình gặp họa nhé, cô bé nhà quê!”. Nhận được những dòng tin nhắn ấy, tôi thoáng một chút hoảng sợ, lo lắng… nhưng rồi tôi cũng cũng tự trấn an mình: “ Chắc không có chuyện đó đâu? Có lẽ có người nào đó ghen ăn tức ở với tôi nên mới làm thế thôi”. Nhưng… mọi chuyện đâu chỉ dừng lại ở đó?
Có một hôm, đứa bạn cùng bàn ghé sát tai tôi hỏi:
- Mày và thầy T yêu nhau lâu chưa?
- Gần 2 năm rồi. – Tôi thẳng thắn đáp.
- Mày có nghĩ thầy ấy yêu mày không?
Video đang HOT
- Sao cậu lại hỏi vậy? – Tôi bực mình hỏi lại
- Tao nói thật cho mày biết nhé… nhưng mày nên bình tĩnh điều tra. Tao nghe mấy anh chị khóa trên bảo, thầy T rất nhiều người yêu. Từ sinh viên năm nhất cho đến sinh viên năm tư, lớp nào cũng có một cô “sập bẫy” của thầy. Nói thật, tao lo cho mày lắm!
- Thôi… mày đừng làm nhảm nữa! Tao và thầy yêu nhau như thế nào, chẳng nhẽ tao lại không biết. Mày bỏ ngoài tai mấy cái tin đồn nhảm nhí ấy đi! – Tôi bắt đầu tỏ thái độ bực mình.
Dù phản bác lại những hoài nghi của bạn nhưng trong lòng tôi bắt đầu có cảm giác bất an. Và rồi, tôi đã im lặng để “điều tra” người yêu của mình.
Sau những lần tiếp xúc với các anh chị khóa trước, có chị thì nói: “ Thầy T là một người trăng hoa. Thầy nói thì rất hay nhưng cách sống của thầy không thể chấp nhận được”; hay anh Bí thư Đoàn liên chi cũng đã tâm sự rất thẳng thắn: “ Năm ngoái, thầy T còn đi thực tập với lớp bọn anh ở Đà Nẵng. Ở đấy cả tuần, tối nào thầy T và cái Hoa lớp anh cũng dính với nhau như sam… nhưng mà, cái Hoa đâu phải là người duy nhất của thầy? Kể cả chị Linh học khóa trên hay cái Thủy học năm hai cũng bị thầy tán đó sao? Em đừng nên tin tưởng vào những lời có cánh của thầy ấy”…
Tôi vẫn không tin và tìm đủ mọi lý do để bào chữa cho những hành động của anh. Nhưng rồi, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra khi một ngày, tôi đi học thêm tiếng Anh buổi tối ở trường, còn anh đi dạy cho một lớp cao học. Tan trường, tôi đang loay hoay chờ cô bạn về cùng đường thì vô tình nhìn thấy anh… Tôi mừng rỡ định gọi thì anh đã vội vã lao xe về phía trước, nơi có một cô gái đang đợi anh ở đó. Anh nhẹ nhàng cài quai mũ bảo hiểm cho cô ấy rồi cô gái ngồi lên ôm chặt anh sau xe và họ đi thẳng…
Có lẽ anh sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của tôi, một con bé nhà quê ngờ nghệch. Tôi những tưởng anh yêu tôi, quan tâm, lo lắng cho tôi trong suốt thời gian qua là chân thành… nhưng tôi nào đâu ngờ được, anh lại là một gã phong lưu và háo sắc như thế!
Khi tôi nói với anh những gì tôi mắt thấy tai nghe thì anh lại nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng vỗ về: “ Chẳng nhẽ tình cảm của anh dành cho em gần 2 năm nay là giả dối ư? Thế tại sao anh lại muốn em thi vào khoa Báo chí? Sao anh lại để ảnh của chúng mình ở màn hình máy tính? Điều đó, em phải hiểu hơn ai hết chứ? Còn cô gái hôm anh đèo sau giờ giảng là cô bạn học cùng lớp anh ngày xưa, bây giờ đang học cao học tại khoa thôi, còn những Hoa, Linh, Thủy nào bây giờ anh cũng mới biết qua em thì làm sao anh có thể yêu họ được?”… Tôi khóc… nhưng vẫn tự trấn an mình “ Anh nói đúng! Sẽ chẳng có một người thứ hai, thứ ba, thứ tư nào hết! Chỉ có tôi là của anh và anh là của riêng tôi, mỗi mình tôi thôi”…
Vượt qua bao sóng gió, dị nghị của mọi người, chúng tôi vẫn ở bên nhau, vẫn luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc nhau, vẫn không ngừng cố gắng để vun vén cho tình yêu và tương lai của hai đứa…
Tôi không dám tin mình đã trao gửi tình yêu cho một thầy giáo Sở khanh (Ảnh minh họa)
Nhưng… cuộc sống có ai biết trước được chữ ngờ? Đến một ngày người yêu tôi bỗng dưng mất tích. Anh không đến giảng đường, nhắn tin không hồi đáp, điện thoại thì anh tắt máy… Tôi hoang mang không biết anh có chuyện gì không và vội vàng chạy ào đến nhà anh, nhưng rồi, tôi cũng phải trở về trong nỗi thất vọng khi căn nhà đã khóa cửa và gọi mãi cũng chẳng thấy anh đâu…
Tôi hoảng loạn lo lắng không biết người yêu của mình xảy ra chuyện gì, cũng chẳng biết vì sao anh không nghe máy… và những hoài nghi của tôi cũng được giải đáp khi cô giáo trong khoa thông báo với cả lớp: “Tuần này, các em sẽ được nghỉ học môn của thầy T và sẽ học bù vào tuần sau. Cuối tuần này thầy cưới nên Thầy đã về quê để chuẩn bị tổ chức đám cưới“. Cô giáo vừa dứt lời, cả lớp đã đưa mắt xuống nhìn tôi với một ánh nhìn thương hại…
Tôi lao về phòng đóng chặt cửa và khóc như mưa… Chưa bao giờ tôi cảm nhận được sự cay đắng trong tình yêu như lúc này! Vậy mà gần hai năm nay, tôi đã bỏ qua hết những lời khuyên răn của mọi người, bỏ qua hết những câu chuyện về “người thầy trăng hoa” và vẫn một lòng một dạ yêu thương anh như giây phút định mệnh gặp nhau trên chuyến xe ô tô về quê ấy.
Nhưng… tôi càng chua xót hơn khi nghĩ đến bản thân mình. Vì yêu và tin người “thầy giáo” của mình, tôi đã dâng hiến cho anh tất cả sự trắng trong của người con gái. Những chuyến đi chơi xa cùng nhau, chúng tôi đã chung sống với nhau như vợ chồng… Căn nhà anh, căn phòng tôi… nơi đâu cũng có hơi ấm yêu đương mặn nồng của hai đứa. Vậy mà giờ đây, anh nỡ bỏ tất cả những yêu thương ấy để lấy một người con gái khác, lại là chính “ Cô bạn học cùng lớp anh ngày xưa, bây giờ đang học cao học tại khoa”…
Tại sao cuộc sống lại bất công với tôi như vậy? Định mệnh tôi gặp anh là tình yêu hay chỉ là một trò chơi ú tim giữa một gã đàn ông trăng hoa và một thiếu nữ ngây ngô lần đầu biết yêu? Tại sao anh là một thầy giáo, đứng trước mặt bao thế hệ sinh viên, nói những lời hay lẽ phải, dạy học trò phải sống sao cho tốt, cho có ích lại có thể sống bội bạc và tàn nhẫn như vậy?
Tâm An ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Sau một đêm "yêu" thầy
Đêm hôm đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi có nhau trọn vẹn...(Ảnh minh họa)
Sau một đêm ân ái mặn nồng bên nhau, anh đã lặng lẽ ra đi và tìm cho mình một cuộc sống mới. Chỉ còn lại mình tôi nuốt nước mắt vào trong để cảm nhận được nỗi đớn đau khi phải chia tay với anh, người thầy giáo của mình!
Bước vào cổng trường Đại học, tôi bắt đầu đảm đương chức vụ lớp trưởng của lớp. Cũng từ đó, một cô gái vốn tự ti và rụt rè trong tôi đã trở thành một cô gái năng động, hòa đồng và luôn có thành tích xuất sắc của lớp trong suốt ba năm học.
Năm thứ 4, tôi bắt đầu yêu, đó là thầy giáo trẻ nhất trong khoa của mình. Chúng tôi yêu nhau hầu như chẳng ai biết vì cả tôi và anh đều không muốn có lời qua tiếng lại trong khoa, hơn nữa, cũng chỉ còn một năm nữa tôi ra trường nên đợi khi tôi có công ăn việc làm ổn định thì hai đứa sẽ tổ chức đám cưới.
Tôi yêu anh, yêu cách anh giảng bài say sưa cho sinh viên nghe, yêu cách kể chuyện hóm hỉnh và vui tính của anh, yêu giọng điệu trầm ấm nhưng không kém phần lém lỉnh... mỗi giờ được học môn của anh là mỗi lần lớp chúng tôi sổi nổi và hào hứng hẳn lên, anh đã truyền cho chúng tôi sinh khí để học tập tốt hơn, cũng như định hướng cho chúng tôi về nghề nghiệp tương lai của mình.
Tôi yêu anh vì mỗi lần anh lột xác thành con người bình thường, lột bỏ cách ăn mặc nghiêm túc trên giảng đường để diện những bộ quần áo năng động đi chơi với tôi. Tôi yêu cách anh quan tâm tôi nhẹ nhàng, chăm lo cho tôi từng li từng tí và luôn là người lắng nghe, chia sẻ cùng tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn trong trong cuộc sống.
Tôi làm khóa luận, anh là giảng viên hướng dẫn. Sau hai tháng làm việc không mệt mỏi, thành quả công việc và tình yêu của chúng tôi là điểm mười trọn vẹn cho cái đề tài khóa luận của tôi. Đấy là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của một đứa sinh viên như tôi. Giây phút hạnh phúc ấy, tôi chỉ nghĩ đến anh, người đã luôn ở bên tôi trong suốt thời gian tôi làm khóa luận, đã sửa cho tôi từng câu, từng chữ, từng trang, đã định hướng và giúp tôi làm sao để thuyết phục được hội đồng bảo vệ... và có được thành quả như ngày hôm nay, một phần rất lớn là nhờ công lao của anh - người yêu tôi - người thầy giáo trẻ đầy nhiệt huyết và cần mẫn - người đã dõi theo tôi trong suốt một năm qua... và người ngỡ sẽ là chồng của tôi trong một thời gian không xa nữa...
Tôi yêu cách anh quan tâm tôi nhẹ nhàng, chăm lo cho tôi từng li từng tí... (Ảnh minh họa)
Sau gần một năm yêu nhau, tôi chủ động tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ chỉ có hai người tại căn phòng ấm cúng của mình. Tôi háo hức trang trí nhà cửa, cắm một lọ hoa hồng trên bàn, rồi vào bếp làm bánh và nấu những món ăn anh thích... Trước khi anh đến, tôi thắp những ánh nến lung linh trong phòng, xức mùi nước hoa oải hương thơm dịu và chờ đợi anh để cùng tận hưởng những giây phút lãng mạn và ngọt ngào của tình yêu.
Anh đến. Nhìn căn phòng được trang trí bởi bàn tay khéo léo của tôi, thưởng thức những món ăn tôi nấu, anh dịu dàng nhìn tôi trìu mến với vẻ biết ơn và rất cảm động. Tôi rất vui khi anh khen tôi nấu ăn ngon và khéo léo... Anh cười hiền bảo: " Lấy được một người vợ hoàn hảo như em là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của cuộc đời anh!". Tôi nép vào lòng anh mỉm cười hạnh phúc. Đấy là điều tôi luôn mong muốn được nghe nhất từ anh và tôi tự hứa với bản thân mình sẽ cố gắng hoàn thiện mình hơn nữa, cố gắng trở thành một người phụ nữ thành đạt và biết chăm lo cho hạnh phúc gia đình khi đã là vợ, là mẹ của những đứa con anh!
Một năm qua ở bên nhau, chưa bao giờ anh đòi hỏi tôi điều gì mà trái lại, anh luôn chăm lo và vun vén cho hạnh phúc của hai đứa... nhưng đêm nay, trong không gian lãng mạn tràn ngập ánh nên và mùi thoang thoảng dịu nhẹ của nước hoa oải hương trong căn phòng nhỏ ấm cúng này, anh đã chủ động đề nghị được ở lại cùng tôi. Tôi đã rất run và lo lắng... nhưng trong lòng tôi lúc ấy cũng dấy lên một cảm xúc thật khó tả. Tôi hiểu vì sao anh muốn ở lại bên tôi, vì sao anh lại muốn được tận hưởng sự ngọt ngào trọn vẹn của tình yêu đêm nay... và tôi cũng vậy, tôi khao khát được trở thành người đàn bà đầu tiên của anh, khao khát được ở trong vòng tay anh ấm nồng, khao khát được một lần hòa quyện với anh trong niềm hạnh phúc thăng hoa...
Đêm hôm đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi thuộc về nhau, được tận hưởng sự thăng hoa của hạnh phúc, được nếm vị da thịt của người mình yêu thương... Tôi nép vào lòng anh như một đứa trẻ ngoan ngoãn nép vào lòng mẹ để cảm nhận được tình yêu thương và sự chở che. Đấy cũng là lần đầu tiên, tôi nghĩ mình đã thuộc về anh trọn vẹn và anh cũng đã là của tôi, chỉ mình tôi thôi... và chẳng bao lâu nữa, chúng tôi sẽ có một đám cưới hạnh phúc, một mái ấm gia đình tràn ngập tiếng cười và có những đứa con thơ xinh đẹp, đáng yêu...
Thế nhưng... lại là cái "thế nhưng" muôn thuở của người đàn ông cổ hủ. Sau một đêm ân ái mặn nồng, anh buồn bã hỏi tôi:
- Vì sao em không còn trinh?
- Em không biết. Có thể bẩm sinh em vốn không có, hoặc cũng có thể ngày nhỏ em bị trượt ngã xe đạp... em không nhớ lắm! - Tôi vẫn ngây ngô đáp.
- Có thật thế không? - Anh trân trân nhìn vào mắt tôi.
- Anh không tin em sao? - Tôi bắt đầu hoài nghi về tình yêu của anh.
- Anh nghĩ em chưa thành thật với anh. Điều anh muốn ở em là sự chân thành và thẳng thắn... Nếu như... có sự thật như thế... Anh mong em hãy thành thật...
- Em chưa bao giờ lừa dối anh điều gì cả. Hơn nữa, anh là mối tình đầu của em, là người đầu tiên em ôm, hôn... và cũng là người đầu tiên em tự nguyện dâng hiến hết mình... Tại sao anh lại...?
- Anh chỉ hỏi em thế thôi... không sao cả đâu em ạ! Anh xin lỗi...
Nhìn ánh mắt buồn bã của anh, tôi hiểu anh rất thất vọng khi không tìm kiếm được ở tôi cái màng trinh mong manh như anh mong đợi. Có lẽ trong suy nghĩ của anh, tôi là một người con gái hư hỏng, tôi đã phản bội lòng tin yêu của anh, đã không thành thật nói cho anh tất cả mọi chuyện về cái sự trinh trắng ấy... nhưng đến ngay cả bản thân tôi, tôi cũng không hiểu được điều đó, thì làm sao tôi có thể giải thích cho anh tin?
Ngày mai, tôi sẽ bắt đầu với cuộc sống của mình...(Ảnh minh họa)
Kể từ ngày đó, anh dần dần lánh xa tôi... và rồi đột nhiên anh mất tích, không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Tôi nhắn tin thì anh không trả lời, gọi điện anh cũng chẳng nghe máy, đến nhà để tìm gặp anh cũng chẳng thấy đâu... và cuối cùng, tôi chỉ nhận được những dòng tin nhắn ngắn ngủi qua mail: "Thực sự, anh rấy thất vọng về em! Giá như em thành thật? Giá như em nói cho anh biết tất cả khi cả hai mới đến với nhau thì có lẽ giờ đây, anh không đau khổ và thất vọng như thế này! Anh đang không được vui... anh muốn sang Trung Quốc một thời gian để giảng dạy, cũng như để cố quên đi những khoảng thời gian ở bên em! Anh xin lỗi vì không thể ở bên em được như lời anh đã hứa... Em hãy kiếm cho mình một công việc tốt, rồi sau hãy đó tìm cho mình một người yêu em và rộng lượng tha thứ cho những lỗi lầm của em trong quá khứ... Một cô gái tốt như em, chắc chắn sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình".
Đọc những dòng tin của anh, tôi không khóc... nhưng cảm giác nhói đau trong trái tim mình. Tôi nhếch mép cười và tự hỏi mình: Tôi không thành thật với anh sao? Tôi lừa dối anh như thế nào? Tôi đã gây ra tội lỗi gì để không được anh tha thứ?... Nực cười quá! Tình yêu của tôi đây ư? Người đàn ông đã gắn bó với tôi suốt một năm qua đây ư? Người thầy giáo tôi từng tôn sùng với những câu chuyện rất hay và ý nghĩa trong cuộc sống đây sao? Vậy... những dòng tin nhắn này là của ai? Phải chăng là của một người xa lạ? Của một kẻ bội bạc nào đó?... Tôi không muốn tin, ngàn lần không muốn tin đấy là những dòng tin nhắn của người tôi đã từng yêu thương và thương yêu tôi hết mực.
Dù còn rất yêu... nhưng tôi không muốn níu kéo một người đàn ông ích kỉ như anh. Và tôi chỉ nhắn lại vài dòng vỏn vẹn: "Em không còn điều gì để nói với anh cả. Em đã sai... sai ngay từ ngày đầu mới yêu anh, anh ạ! Chúc anh đi công tác bình an!"... Chỉ thế thôi, tôi không mong anh hiểu...
Sau một tuần tự dày vò bản thân mình trong căn phòng lạnh lẽo, ngẫm lại những kỉ niệm êm đềm đã qua, đến những hạnh phúc của hai đứa ngày bên nhau, tôi cũng đã cố gắng lấy lại tinh thần để bắt đầu cho mình một cuộc sống mới... Và việc đầu tiên tôi muốn làm là đến bệnh viện để khám và tìm hiểu vì sao tôi lại không có màng trinh.
Cô bác sĩ đưa cho tôi tờ giấy xét nghiệm và cười bảo: " Bẩm sinh cháu vốn đã không có màng trinh nên lần giao hợp đầu tiên của cháu sẽ không có máu như các bạn gái khác". Tôi cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay vừa vui, vừa buồn... Giây phút đó, tôi tự hỏi bản thân mình: "Liệu mình có nên cho anh biết được sự thật này không?". Nhưng rồi... tôi lại rụt ngay ý nghĩ ấy lại, cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay và bỏ ngay vào ví.
Ngày mai, tôi sẽ bắt đầu với cuộc sống của mình... và những kỉ niệm, những yêu đương ngày nào bên anh sẽ chỉ còn là những kỉ niệm. Dù những kỉ niệm ấy chỉ còn trong quá vãng, dù anh đã không còn bên cạnh cuộc đời mình... nhưng tôi vẫn trân trọng những kỉ niệm ấy, vẫn giữ hình ảnh của anh một góc trong trái tim mình, vẫn nhớ về anh như một kỉ niệm đẹp, dù tình yêu ấy không được trọn vẹn như tôi mong muốn...
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Làm sao để trọn Hiếu - Tình? Nếu tôi đến với anh, bố mẹ sẽ từ mặt đứa con bất hiếu như tôi (Ảnh minh họa) Khi tôi ngỏ lời đưa anh về giới thiệu với gia đình thì bố mẹ tôi kịch liệt phản đối vì gia đình anh không "môn đăng hộ đối" với gia đình chúng tôi. Tôi yêu anh đến nay đã được ba năm. Tình...