Yêu online, tôi vớ phải kẻ đào mỏ
Anh vừa tốt nghiệp cao học, đã 26 tuổi mà nhiều khi đến 1.000 đồng cũng không có, thỉnh thoảng lại hỏi vay em.
Trong một lần tâm trạng buồn chán, em đã vào chat room để có người tâm sự. Và em đã gặp được anh. Ban đầu, chúng em nói chuyện tầm phào, sau đó có trêu và nhận nhau là người yêu. Nhưng trong một khoảng thời gian dài sau đó, khi chúng em gặp mặt và cho nhau số điện thoại thì hình như tình cảm của cả hai đã phát triển hơn ở mức tình anh em xã hội.
Tính tới thời điểm bây giờ, chúng em đã yêu nhau được ba tháng nhưng đã nảy sinh nhiều vấn đề làm em phải suy nghĩ. Có lẽ khi mọi người đọc đến đây thì sẽ đều nghĩ rằng em thật ngớ ngẩn khi đi tin và yêu người trên mạng bởi bây giờ có tràn lan những kiểu lừa tình, cướp, hiếp chỉ vì quen bạn trên thế giới ảo. Nhưng em xin được kể sâu hơn để mong mọi người hiểu và cho em ý kiếm vì em đang ở trong tình trạng: “Bỏ thì thương, vương thì tội”.
Anh mới tốt nghiệp cao học báo chí, tính tình rất điềm đạm, hòa nhã. Yêu nhau thời gian ngắn thôi nhưng em và anh ấy luôn xác định một mối quan hệ lâu dài. Và hơn hết, em cảm nhận là anh yêu em rất thật tâm, mặc dù anh là người ít biết thể hiện. Là con gái, tâm lý ai cũng vậy, cũng đều muốn được người yêu mình chiều chuộng, quan tâm. Em không đòi hỏi phải có những món quà cao sang, đắt tiền nhưng yêu nhau suốt ba tháng trời, em chưa từng được anh tặng một cái gì,cho dù là một bông hồng mấy nghìn.
Em cũng chưa từng được anh cho đi chơi theo đúng nghĩa, chưa từng được anh mua cho gì ăn, duy có đúng hai cốc nước mía. Em biết anh không có tiền vì anh chưa đi làm nên em cũng không đòi hỏi gì cả. Em lại xua đi những ý nghĩ đó và đổ tại là em, sao lại sống thực dụng thế.
Video đang HOT
Nếu chỉ vậy thôi chắc em sẽ chẳng phải phân vân, khó nghĩ tới mức này. Chuyện là em cũng đã cho bạn bè biết về anh nhưng ai cũng chê, không đồng ý cho em yêu anh. Xét về bề ngoài, anh kém em nhiều. Rồi họ nói tại sao thanh niên từng này tuổi (anh đã 26 tuổi) mà cái xe máy còn không có, vẫn ngửa tay xin bố mẹ ở quê, không chịu đi làm thêm. Trong khi suốt ba tháng yêu nhau, em thấy anh chỉ ở phòng ngủ hết cả nửa ngày, chiều thì qua chỗ em làm thêm chơi, đợi em tan làm rồi dùng xe máy của em chở anh về.
Yêu anh, em có cảm giác như em đóng vai trò là người con trai trong mối tình. Anh mà muốn đi đâu thì em lại tới đón anh. Anh không có tiền, em lại đưa cho anh. Em cũng chẳng nhiều tiền nhưng khi thấy anh tới mức 1.000 đồng còn không có thì em lại thấy thương. Cũng có khi là anh ấy hỏi vay em. Tình trang cứ diễn ra liên tục như vậy khiến em rất không hài lòng. Nhiều lần, em cũng đã nói thẳng với anh là nên đi làm nhưng anh chỉ ậm ừ rồi lại bỏ đấy.
Bố mẹ em cũng đã gặp anh một lần nhưng khi ấy em giới thiệu anh với tư cách bạn bè. Khi em hỏi ý mẹ là cho em yêu anh ấy thì mẹ giãy nảy lên, kiên quyết phản đối. Cũng bởi tại anh quê tận Lạng Sơn, còn em ở Hà Nội, có nên duyên thì sẽ phải ở trọ. Bố mẹ nào cũng thương con cái, ai mà đồng ý. Rồi bố mẹ chê cái nghề của anh phải đi đêm hôm. Nếu còn biết em đưa tiền thì có chết mẹ cũng không đồng ý.
Mười người gặp anh thì có tới chín người nói em yêu anh ấy sẽ khổ, kêu em bỏ anh ấy đi, em xứng đáng với người tốt hơn. Có lần tại phòng trọ của anh (hôm đó là sinh nhật anh), em mang hoa quả sang cho hai bé nhà chị chủ nhà, em đã được một phen ngỡ ngàng khi chị chủ chúc người yêu em một câu: “Chúc người yêu chú không bao giờ bỏ chú”.
Không hiểu có ma lực nào khiến em không thế rời xa anh ấy, mặc dù trong lòng em cũng không hài lòng về nhiều việc anh ấy làm. Em cũng không phải là người xấu xí hay cư xử tệ mà tới mức không ai yêu. Em đã từ chối ba người chỉ để yêu anh. Vậy mà giờ đây, trong lòng em thực sự hoang mang về cái định nghĩa: “Tình yêu online” này. Liệu em có đủ can đảm và tình yêu đủ lớn để vượt qua? Trong khi tuổi anh không phải ít, sự nghiệp chưa có, tiền bạc cũng không, chỉ có tình yêu dành cho em.
Theo VNE
Yêu 2 năm nhưng anh luôn từ chối gặp mặt
Từ lúc quen tới khi yêu, chúng tôi chỉ trò chuyện trên mạng, chưa bao giờ gặp gỡ. Điều này khiến tôi buồn ghê gớm.
Tôi chẳng biết giờ đây trong đầu tôi đang suy nghĩ gì. 25 tuổi đầu, cái tuổi không phải là lớn nhưng cũng không còn nhỏ gì nữa. Bạn bè tôi dường như đều có một cuộc sống riêng và một gia đình nhỏ hạnh phúc. Còn tôi mãi cũng chỉ là "tìm hiểu", chưa được công nhận là tình yêu.
Tôi từng yêu nhưng tình yêu của tôi dường như không trọn vẹn. Sau khi kết thúc mối tình đầu tiên, thật tình cờ, tôi gặp anh trên mạng. Mọi người đều nói rằng mạng là một thế giới ảo nhưng tôi không tin điều đó vì tôi nghĩ rằng không phải ai cũng như thế. Qua những lần nói chuyện với nhau thì chúng tôi chính thức yêu nhau.
Tôi yêu anh không vì địa vị, không phải do anh học cao, anh làm nhiều tiền hay vì anh đẹp trai... Tôi yêu anh chỉ bởi giọng nói đã đánh thức trái tim tôi. Tôi đã yêu anh và yêu rất nhiều. Tôi đã làm tất cả vì anh. Ở xa nhau nhưng tôi không muốn làm anh lo lắng. Những buổi gặp gỡ bạn bè, những lúc đi chơi cùng đồng nghiệp, tôi đã bỏ qua bớt. Sau khi xong việc là tôi về nhà để nói chuyện cùng anh, để được gặp anh.
Quen nhau đã hơn hai năm nhưng tình yêu của tôi chỉ qua những lần gặp nhau trên mạng, qua điện thoại và qua các dòng tin nhắn mà chưa một lần gặp mặt. Tôi thèm lắm được cùng anh đi dạo vào những buổi cuối tuần. Tôi muốn được cùng anh thắp một ngọn nến nhỏ trong ngày sinh nhật của tôi. Và tôi cũng muốn được ngồi cùng anh để chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn khi anh gặp khó khăn trong công việc hay cuộc sống. Đó chỉ là điều tôi muốn và tôi cũng chẳng biết bao giờ nó mới thành sự thật.
Một lần, tôi nói với anh: "Sắp tới 2/9, anh xuống chỗ em, mình cùng nhau đi chơi nhé", cầm trên tay hai tấm vé xem phim, tôi nghĩ rằng ngày đó tôi sẽ được hạnh phúc như mọi người, được có anh bên cạnh nhưng anh lại từ chối. Anh nói: "Anh bận phải trực ở công ty, mình gặp nhau trên mạng nhé em". Và cũng hôm nay là lễ Trung thu, tôi đã nói với anh từ một tháng trước để anh chuẩn bị, sắp xếp công việc. Tôi muốn ở bên anh dù chỉ một lần nhưng cũng không thể.
Tôi rất hiểu và thông cảm cùng anh trong công việc. Anh bận rộn với công việc ở cả hai công ty nhưng không lẽ hai năm quen nhau, anh không thể sắp xếp một lần để gặp mặt nhau hay sao? Tối nay Trung thu tôi buồn nhiều lắm. Tôi lên chuyên mục Tâm tình của Ngôi Sao và đọc được nhiều bài viết. Tôi ngồi viết thư, xin mọi người cho tôi một lời khuyên có nên tiếp tục tình yêu này nữa không? Xin hãy cho tôi lời khuyên chân thành.
Theo VNE
32 tuổi, tôi chờ đợi một mối tình mù mờ Tôi không muốn giành giật để có anh nhưng cũng không muốn mất anh. Sau nhiều khó khăn, anh lại nói chán tất và bỏ mặc tôi. Ở tuổi 32, trông tôi không quá già nhưng cũng chẳng còn trẻ trong suy nghĩ và phải đối mặt với một thực tế không vui. Ở tuổi này rồi chắc phần lớn mọi người đã...