Yêu nhau đến mấy lạc nhau một lần là đủ làm người xa lạ
Mình biết cả cậu và mình đều sợ hãi việc phải dừng lại. Nhưng mà biết làm sao, hết yêu đôi khi chỉ vì hết yêu chứ chẳng ai có lỗi cả. Yêu nhau đến mấy lạc nhau một lần là đủ làm người xa lạ.
Thông báo hủy cưới của Thắng và Dung khiến tất cả gia đình, bạn bè bất ngờ. Chẳng nói đâu xa, vừa mới tuần trước 2 đứa còn xúng xính váy áo lên tận Sa Pa chụp ảnh cưới, thế mà tuần này lại xuất hiện tin động trời đó. Bạn bè thi nhau hỏi han, có phải giận hờn gì không, lớn tướng rồi đừng hơi tí là làm mình làm mẩy, việc cưới xin không phải trò đùa. Thế mà có tra hỏi đến thế nào, cả Dung và Thắng cũng không hé răng một lời. Chúng nó đơn giản chỉ là chia tay thôi.
Bẵng đi thời gian không gặp, tình cờ đi Đà Nẵng nghỉ mát, tôi gặp Dung, đang tha thẩn dạo bộ trên triền cát, cái dáng không lệch đi đâu được. Gặp nhau tay bắt mặt mừng, tôi mới dè dặt hỏi Dung về chuyện với Thắng. Im lặng một lúc lâu sau nó mới bắt đầu chậm rãi kể.
Tình yêu của Dung và Thắng không đẹp như nhiều người tưởng tượng, càng về sau cả hai càng cố gắng để bên nhau chứ không phải tự nguyện và muốn bên nhau nữa. Yêu đến 6 năm trời, hai bên gia đình đều biết mặt và xác định làm thông gia, quá khó cho cả hai để dám một lần nhìn thẳng vào cảm xúc thật. Mỗi lần Dung thấy tình yêu này chẳng hạnh phúc, nó lại tự mình trấn an bản thân rằng đây chỉ là cảm nhận của những đứa yêu nhau quá lâu, ít nhiều bị nhạt nhòa và chán nản. Thắng cũng vậy, thay vì đề nghị nói chuyện trực tiếp, nó lại rủ hội bạn đi phượt xa khỏi thành phố để tâm trí được làm sạch bởi mùi núi rừng, cao nguyên.
Cả hai đều biết yêu thương không còn đong đầy nhưng sợ hãi phải đối mặt với điều đó (ảnh minh họa)
Tại một trong nhiều chuyến phượt ấy, Thắng gặp Liên, bạn của bạn nó, lần đầu đi phượt chung. Chỉ sau 2 ngày cùng ăn cùng uống cùng nghỉ với nhau, Thắng nhận ra mình thích Liên, rất thích. Nó đã sỉ vả mình không biết bao nhiêu lần vì thứ cảm xúc này nhưng ngay cả khi trở về thành phố, không gặp Liên nữa nó vẫn nhớ Liên không nguôi. Thắng kiên quyết không xin số điện thoại, không add facebook cũng là để tẩy xóa hình bóng Liên trong trí nhớ nhưng sau cùng nó vẫn mơ thấy Liên khi đêm xuống và điều đó khiến Thắng đau khổ cùng cực.
Ngày hai bên gia đình qua đặt vấn đề bàn chuyện cưới xin, Thắng và Dung chẳng biết nên cười hay nên mếu. Khi đó Thắng vẫn thích Liên rất nhiều còn Dung chẳng biết mình đã thực sự sẵn sàng với đám cưới này chưa. Cả hai im lặng ngồi nghe các bậc sinh thần bàn bạc, đến lúc đi về cũng chẳng buồn nói với nhau một tiếng.
Đêm đó Thắng không sao ngủ được. Dự cảm mình đang dấn thân vào một thứ chắc chắn là sai lầm khiến đầu óc nó váng vất, hôn nhân không phải trò đùa, nó biết thế nhưng tình cảm 6 năm trời với Dung thực sự chẳng còn gì ư và chút tình cảm mới lóe lên với Liên này là sai hay đúng. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nó bất ngờ nhận được tin nhắn, một đứa bạn rủ nó lên Sa Pa vào chủ nhật tuần này, có Liên đi cùng. Nhưng hôm đó lại trùng với lịch chụp ảnh cưới của Thắng và Dung.
Thắng biết mình không thể trì hoãn thêm một cuộc nói chuyện thẳng thắn nữa. Nhưng hóa ra Dung đã biết tất cả, thậm chí Dung còn đã hẹn gặp Liên để nói chuyện. Thắng hoàn toàn không biết điều đó, chỉ đến khi nhìn thấy Liên đang đứng chờ mình trong sảnh chờ của nhà ga cùng với bức thư Dung gửi, Thắng mới thẫn thờ.
Video đang HOT
Thư Dung viết rất ngắn gọn:
“Gửi tình yêu 6 năm của mình.
Hôm nay mình chính thức đặt dấu chấm hết cho nó. Lý do có lẽ cả cậu và mình đều hiểu rõ, đã từ rất lâu chúng ta chẳng còn toàn tâm toàn ý với nhau. Mình biết cả cậu và mình đều sợ hãi việc phải dừng lại, sợ hãi những quyết định và sợ hãi thực tế rằng chúng ta chẳng còn yêu nhau nữa. Nhưng mà biết làm sao, hết yêu đôi khi chỉ vì hết yêu chứ chẳng ai có lỗi cả. Yêu nhau đến mấy lạc nhau một lần là đủ làm người xa lạ.
Mình biết cậu thích Liên, thích nhiều đến mức tự làm khổ mình với sự dằn vặt hàng đêm. Cậu thích nhưng cậu không dám tiến tới vì mình, vì sợ đây chẳng là tình cảm gì nghiêm túc cả. Đừng ngốc thế! Mình ở bên cậu đủ lâu để hiểu mà. Vui vẻ nhé! Chuyến đi Sa Pa này là món quà dành cho hai cậu.”
Có những khi hết yêu chỉ là vì hết yêu mà thôi (ảnh minh họa)
***
- Vậy mày không hối hận chứ? – Tôi hỏi Dung khi nó kể xong câu chuyện
- Không, chưa từng. Tao chỉ thấy tiếc vì đã không buông nhau ra sớm hơn mà thôi. Giờ tao đang trên đường đi tìm tình yêu đích thực, thứ tình yêu tao đã bỏ quên nhiều năm nay rồi. – Dung cười hiền.
Tình yêu đôi khi là như thế, một buổi sáng tỉnh dậy có khi bạn sẽ chẳng còn thấy yêu người kia nữa. Không phải là bạn sai, chỉ là trái tim vẫn có cách sống của riêng mình và chẳng để bị ai điều khiển. Nhưng tôi tin sẽ có một người ngoài kia, một người mà mỗi buổi sáng tỉnh dậy chỉ khiến bạn càng thêm yêu người đó hơn và muốn ở bên người đó mãi mãi.
Theo Blogtamsu
Anh có yêu em không thì anh nói đi!
Chẳng nhẽ anh phải để em hỏi anh câu hỏi đấy hay sao? Yêu thì cứ mạnh dạn mà nói như khi anh bám đuôi em mỗi ngày thế thôi.
Lạ thật đấy, sao dạo này mỗi lần em đi học thêm buổi tối về đều có một người đi theo mình. Em đã để ý nhiều lần lắm rồi, bất kể là sớm hay khuya vẫn có người chờ và đi phía sau mình. Có những lần em còn giật mình tự hỏi không biết đó có phải là người theo dõi mình và lợi dụng chỗ vắng người thì dở trò đen tối hay không. Thế rồi, một lần cố tình em đã khiến anh phải bối rối giải thích rằng: Do anh có việc đi cùng đường, cùng giờ. Tình cờ nên thế thôi. Nhưng em vẫn hoài nghi lắm.
Dạo này cái quán trà sữa em hay ngồi buôn dưa lê, bán dưa chuột với lũ bạn bỗng xuất hiện một anh chàng phục vụ cực kỳ đẹp trai và ga lăng hết mức. Em chả cần phải gọi đồ uống hay chờ dài cổ để đến lượt mình được phục vụ nữa. Chỉ cần bước vào quán là đã có người mang đồ ra rồi mà đúng như sở thích của em mới lạ chứ. Nhìn đi nhìn lại thì chính là anh chứ ai. Lại là tình cờ à, anh làm ở đây bao lâu rồi mà em không biết nhỉ?
Không chỉ ở quán trà quen thuộc, cứ mỗi lần em xuống căng tin thì đến 90% là gặp anh ở đấy rồi. Có khi là cùng với bạn bè, có khi là anh đi ăn thật nhưng cũng có khi anh chỉ ngồi một mình với ly nước mà chẳng hiểu anh đang ngồi để làm gì. Anh đang đợi ai chăng?
Hôm nọ đang đi giữa đường trưa nắng gắt thì cái xe "phản chủ" của em lại bị xịt lốp. Thật đúng là tra tấn người ta giữa cái thời tiết chẳng thể ưa nổi mà. Thật tình cờ, anh lại xuất hiện đúng lúc quá. Anh bảo em lấy xe của anh mà đi, còn anh dắt xe của em đi sửa sang rồi lại còn rửa sạch sẽ. Buổi chiều, anh đợi em và đổi lại xe. Em chợt thấy sự tình cờ này có vẻ không được hợp lý lắm. Nhưng thôi kệ, có lẽ là vô tình thật.
Anh luôn quan tâm cho em ngay cả khi anh không ổn (Ảnh minh họa)
Cơn mưa bất chợt đổ xuống vào cuối buổi học. Em đang định liều mình đội mưa về vì chẳng hề có áo mưa hay ô che gì. Lại thật tình cờ, anh bảo cho em đi nhờ ô để đi mua áo mưa. Em thật vui và quên cả cảm ơn anh. Nhưng lạ thật, khi đi chung với anh dưới một chiếc ô, em bỗng thấy tim mình run lên khi bàn tay khẽ chạm nhẹ vào tay em. Có lẽ, mưa làm em run thế thôi phải không anh?
Rồi anh khẽ nói với em rằng anh và em cùng đường về, anh có thể làm bạn và đi về cùng với em được không? Tất nhiên là được chứ, em luôn vui vẻ khi có thêm một người bạn mà. Thế nhưng, mãi sau em mới phát hiện ra rằng anh đi về cùng đường với em là đi đường vòng về nhà anh. Chẳng lẽ anh không muốn về nhà sớm hay sao? Lạ nhỉ.
Rồi anh cứ nhẹ nhàng xuất hiện và có mặt ngày càng nhiều trong cuộc sống của em. Anh nhắc em ăn sáng mãi mà em chẳng nghe nên ngày nào cũng kiêm luôn việc mua đồ ăn sáng cho em. Anh nhắc em đi ngủ sớm, không thức khuya và chơi điện tử nhiều. Anh sẵn sàng đứng chờ cả tiếng để đón em đi học về, anh chẳng hề cáu giận nếu như em có bắt anh chờ vì lý do em mải buôn chuyện với bạn. Hàng trăm, hàng trăm điều anh làm cho em mà chỉ vì có cái lý do tình cờ.
Một ngày, em gọi điện cho anh không được, nhắn tin anh không trả lời và đứng đợi anh nửa ngày chẳng thấy anh đâu. Anh chán em rồi sao, hay anh giận em điều gì mà không nói ra. Em giật mình khi nghĩ đến chuyện hay anh gặp chuyện gì không hay không? Muốn chạy đi tìm anh thì em mới vô tâm phát hiện ra chẳng biết nhà anh ở đâu, chẳng biết anh hay đến những nơi nào. Em nhận ra mình nhớ anh, nhớ đến điên dại khi anh đã trở thành một phần cuộc sống của mình từ lúc nào không hay. Anh làm ơn trả lời em đi mà.
Một tuần sau, anh xuất hiện trước mặt em. Anh gầy và xanh xao đi nhiều nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, vẫn quan tâm, hỏi han em và xin lỗi những ngày qua đã biến mất. Anh ốm, không muốn em lo lắng nên đã giấu và tắt điện thoại. Sao anh lại chỉ nghĩ đến em ngay cả khi bản thân mình không ổn? Tại sao anh lại dành nhiều tình cảm và sự quan tâm cho em đến vậy hả anh?
- Em thấy nhớ anh, thật đấy!
- Anh cũng nhớ và lo lắng cho em rất nhiều.
- Anh có yêu em không thì anh nói đi.
- Anh...
- Không nói thì em sẽ đi và không bao giờ quay lại nữa đâu.
- Anh yêu em, từ rất lâu rồi!
Theo Blogtamsu
Yêu được thì cũng bỏ được... Đã từng nắm đôi bàn tay ấy, thì hãy dũng cảm buông tay. Này cô bé, em sinh ra là con gái đã khổ. Dần lớn lên, em nhận ra rằng, là con gái, chẳng "thật tuyệt" như người ta vẫn nói. Tạo hóa cứ phú cho những cô gái bé nhỏ như em những tâm hồn mong manh như pha lê trong...