Yêu một người vô tâm, giống như bị nhát dao đâm vào ngực…
Yêu một chàng trai vô tâm, cũng giống như yêu một cục đá vậy. Sở dĩ là cục đá vì nó không biết nói, nó không hề có bất kì cảm xúc nào.
Cho dù trời có mưa to bão bùng, thì nó cũng chỉ ngồi yên mà chấp nhận an phận; mặc cho gió lốc cuốn nó đi xa, thì đá cũng lại là đá thôi, không hề hay biết mà cũng không cần phải biết. Bản chất của nó là vậy, nhưng tại sao vẫn có những người có thể chứa nó trong tim mình được vậy?
Này các bạn gái ơi! Có bao giờ các bạn lục lục, soạn soạn để nhắn hàng trăm tin nhắn “sến súa” cho người ấy và rồi chỉ nhận được vỏn vẹn một tin nhắn duy nhất dạng như “uk, ok, tks,…” hay chả có tin nào cả không? Có bao giờ bạn post cả chục status tâm trạng lên facebook chỉ để chờ đợi con tim chàng thấu hiểu và đồng cảm với bạn nhiều hơn, nhưng rồi cũng chẳng nhận được một lời hỏi thăm ấm áp hay những lời ngon ngọt chỉ để dỗ dành cảm xúc của bạn?
Có bao giờ bạn cố tình im lặng, để chàng có thể quan tâm bạn nhiều hơn… nhưng khi bạn im lặng, mọi thứ cũng đều lặng im? Đó là những dấu hiệu đơn giản nhất cho thấy bạn đang “xui xẻo” yêu phải một chàng trai vô tâm đấy!
Có bao giờ bạn cố tình im lặng, để chàng có thể quan tâm bạn nhiều hơn… nhưng khi bạn im lặng, mọi thứ cũng đều lặng im?
Yêu một chàng trai vô tâm, cũng giống như yêu một cục đá vậy. Sở dĩ là cục đá vì nó không biết nói, nó không hề có bất kì cảm xúc nào cả, nó không quan tâm chuyện gì đang diễn ra, và… cục đá thì cũng chẳng biết yêu! Cho dù trời có mưa to bão bùng thì nó cũng chỉ ngồi yên mà chấp nhận an phận; mặc cho gió lốc cuốn nó đi xa, thì đá cũng lại là đá thôi, không hề hay biết mà cũng không cần phải biết. Bản chất của nó là vậy, nhưng tại sao vẫn có những người có thể chứa nó trong tim mình được vậy?
Cứ mỗi sáng thức dậy, chỉ cần nhìn vào điện thoại thôi, bạn sẽ phải ngạc nhiên biết bao khi chàng viết tặng riêng bạn những lời chúc ngọt ngào đầy lãng mạn kiểu Pháp, hay cả chục cuộc gọi nhỡ chỉ để hỏi thăm tới tấp tình hình sức khoẻ của bạn, hoặc “điều tra” xem bạn đã ngủ dậy chưa hay là hôm qua lại thức đêm coi phim Hàn Quốc đến tận sáng; vào những ngày trời âm u mưa gió, anh sẽ sẵng “hi sinh” cây dù mới mua của mình chỉ để cho bạn mượn nó sau khi tan giờ làm, mặc dù lúc ấy trời thì chỉ lớt phớt vài hạt nhỏ, thực ra thì cũng sắp xuất hiện cầu vồng luôn rồi; cũng chỉ đơn giản là những lúc cảm nhẹ thôi, anh “hấp hối” đưa bạn vào tận bệnh viện, tự tay nấu cháo cho bạn ăn, chăm sóc bạn đến tận lúc bạn ngủ mới chịu đi về nhà!
Nhưng không, tất cả mọi thứ ấy sẽ không bao giờ, và mãi mãi không bao giờ xảy ra với một chàng trai vô tâm. Yêu một cục đá, bạn sẽ phải học nhiều thứ lắm: Học cách kết bạn với cô đơn, học cách sống không dựa dẫm, học cách tự chăm sóc bản thân, và hơn nữa là học cách chấp nhận sự vô tâm ấy!
Người ta nói đúng: “Yêu một người vô tâm, giống như nhát dao đâm vào ngực”. Hằng ngày, bạn sẽ mang trong mình nhát dao ấy, đau đớn lắm, xót xa lắm! Những khi bạn rơi nước mắt, sẽ chẳng có ai đếm ôm bạn vào lòng đâu; những lúc bạn vấp ngã, sẽ chẳng ai rảnh mà đến đỡ bạn và dỗ dành bạn đâu; và vào những thời điểm khó khăn nhất, sẽ chẳng có ai đến lắng nghe và an ủi bạn đâu.
Video đang HOT
Nếu bạn đủ thông minh, khuyên chân thành là bạn nên rút nhát dao ấy ra đi, vì nếu để lâu, chính nhát dao ấy sẽ giết chết bạn đấy! Đừng bao giờ yêu một cục đá để rồi ngày qua ngày những vết cứa trong tim bạn sẽ không bao giờ lành lại được nữa.
Theo Khám Phá
Chữa bệnh chồng vô tâm, vợ bèn đánh bạo làm liều một phen!
Chồng chị là là một người vô tâm, vô tâm đến mức ích kỷ! Kiểu người mà ai thích làm gì thì làm, anh chỉ cần lo cho bản thân mình là đủ, chẳng lo lắng gì cho ai xung quanh. Để chữa bệnh chồng vô tâm, chị bèn đánh bạo làm liều một phen!
Chồng chị là là một người vô tâm, vô tâm đến mức ích kỷ! Kiểu người mà ai thích làm gì thì làm, anh chỉ cần lo cho bản thân mình là đủ, chẳng lo lắng gì cho ai xung quanh. Tất nhiên là lúc đang yêu nhau, anh không phải là người như thế này. Anh quan tâm, chu toàn, chăm sóc cho chị hết mực. Chị cứ ngỡ, đời mình tìm được anh, lấy anh làm chồng thế là đủ và mãn nguyện lắm rồi, chẳng cần gì hơn. Vậy nhưng, khi lấy nhau về, anh thay đổi hoàn toàn tính nết và như là một con người khác. Anh ham chơi ỷ lại, lười nhác và chẳng bao giờ để ý gì xung quanh.
Việc trong nhà cũng như đối nội đối ngoại, một tay chị lo lắng chu toàn. Anh chỉ việc đi làm về, nằm dài ra ghế và xem vô tuyến. Đến giờ thì vào ăn, ăn xong anh lên mạng rồi đi ngủ. Có đôi lần chị bực mình, chị to tiếng, lằn nhằn anh mãi, anh mới đứng dậy dọn rồi hôm sau vẫn chứng nào tật ấy. Quần áo thì bừa bộn, cũng chẳng tự giặt lấy chứ đừng nói là hộ vợ việc gì một tay. Chị thấy mình như đang nuôi thêm một đứa con nhỏ to xác.
Nhắc đến con, chị nuốt nước mắt vào trong, tủi thân không lời nào tả xiết. Những ngày còn mang thai con nhỏ, chị ốm nghén, thèm ăn đủ thứ, vậy mà cứ tan ca anh lại đi đá bóng đến tối muộn mới về, chẳng mấy khi hỏi han. Vừa về, đặt lưng xuống là anh ngủ luôn, ngủ còn ngáy to như sấm, trời sập thì anh mới thức dậy cho. Việc nhà chị, may còn có bà nội giúp đỡ. Rồi chị sinh con, những ngày ở cữ, con nhỏ ốm dặt dẹo, nhiều đêm thức trắng trông con, chồng vô tư ngủ một bên mà không hay chị khóc thầm. Chị chịu đựng, nhẫn nhịn, phục lấy bản thân sao trụ được tới ngày hôm nay với người chồng vô tâm đến thế này.
Việc trong nhà cũng như đối nội đối ngoại, một tay chị lo lắng chu toàn. Anh chỉ việc đi làm về, nằm dài ra ghế và xem vô tuyến. (Ảnh minh họa)
Rồi chị quyết tâm thay đổi, phải chữa bệnh cho chồng, nếu không đời chị về sau sẽ khổ mãi! Chị bèn gọi điện cho bố mẹ ở quê, báo trước rằng mình đưa con về nhà nội mấy hôm có việc gấp, vì điện thoại chồng chị hư nên nếu chồng chị có gọi về thì nhờ bố mẹ bảo chồng là chị về nhà anh ấy. Xong xuôi, chị sắp xếp hành lí, đặt vé máy bay, cùng con du ngoạn chuyến du lịch 7 ngày ở Nha Trang và không để chồng hay biết.
Sáng hôm đó chị vẫn đi làm như bình thường, nửa buổi quay về đón con, xếp hành lí, rồi chị nhờ cô bạn thân đưa hai mẹ con ra sân bay, dặn cô ấy giấu kín việc này. Chị còn để lại cho chồng một bức thư dài gửi bao nhiêu tâm tư bấy lâu, bảo với anh rằng mẹ con chị sẽ đi đâu đó ít hôm, mong anh hãy suy nghĩ kĩ và tận hưởng những ngày mẹ con chị vắng nhà, đừng làm loạn nhà lên, đừng để ông bà hai bên lo lắng, xong xuôi chị mang theo con nhỏ ra đi.
Chị biết rõ tính chồng mình, anh sẽ không làm to chuyện này lên vì chị cũng đã nhiều lần cảnh cáo anh, nếu anh cứ mãi vô tâm, chị sẽ bỏ đi và để anh lại một mình. Nói thì nói thế thôi, nhưng anh vẫn âm thầm gọi điện về nhà bố mẹ chị, ông bà bảo với anh chị đã về nhà nội, đúng như kế hoạch chị dự đoán. Ban đầu anh định để kệ, chắc chị chỉ dám đi hai hôm rồi về, đã bao giờ chị như thế này đâu. Nhưng rồi đọc thư chị gửi, nhìn lại nhà, vợ con anh hôm qua mới đó còn chí chóe cười đùa, hôm nay đã đi mất đâu không biết. Anh thấy nhà trống vắng quá, không hiểu bao năm bản thân đã làm gì mà bây giờ vợ phải bỏ đi cùng con như thế này...
Anh lại bỏ công việc chạy về quê, anh sợ mẹ con nhỡ có việc gì, sau này anh không hối hận kịp. Ông bà nội thấy anh về thì ngạc nhiên lắm, cái thằng vô tâm này bỗng nhiên hôm nay cũng về nhà thăm cha mẹ không phải dịp ngày lễ cơ đấy! Vậy nhưng, đúng như anh dự đoán, chị chẳng dại mà về nhà anh làm gì cho bí bách thêm ra. Trở lại thành phố, anh lại đi một vòng bạn bè thân tín, nhưng chẳng có ai biết cả, anh cũng không dám hỏi to, sợ người ta biết, người ta cười nhà anh, trách anh vô tâm để vợ con đến nông nỗi này. Duy chỉ có cô bạn thân của vợ, anh chắc chắn là cô ấy biết điều gì đó và không muốn nói cho anh hay. Anh ngồi gặng hỏi mãi cô ấy cũng bảo là không biết, anh bèn muối mặt nhờ cô ấy, nếu vợ anh có liên lạc, thì nhắn dùm rằng anh đã biết lỗi rồi, mong cô ấy cùng con quay về đi...
Nói về chị, chị tất nhiên vẫn liên lạc về với cô bạn ở nhà, kèm theo hỏi dò thêm tin tức xem anh có đi tìm chị không. (Ảnh minh họa)
Nói về chị, chị tất nhiên vẫn liên lạc về với cô bạn ở nhà, kèm theo hỏi dò thêm tin tức xem anh có đi tìm chị không. Thì ra anh có đi tìm chị thật, chị tuy nhớ anh nhưng cũng hả hê lắm! Sau bao năm bó buộc, suốt ngay đầu tắt mặt tối chăm con chăm chồng, hôm nay chị mới có thời gian tận hưởng và chăm chút lại bản thân. Chị tự hứa với lòng, từ giờ mình phải thay đổi, phải lo cho bản thân hơn, không thể để ngày một lụi tàn. Người ta vô tâm, chị cũng không thể chạy theo người ta mãi. Chị chọn cách đứng lại, dành nhiều thời gian cho bản thân, cho con cái. Cái gì không gắng được, chị chọn cách chấp nhận, đời chẳng có gì hoàn hảo.
Đến Nha Trang du ngoạn, con chị cũng vui tươi hẳn ra. Nhìn con nô đùa mà chị thấy thương, tự trách mình bao năm không nghĩ đến cảm nhận của cháu. Con chị năm nay học lớp 2, thế mà từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên cháu được đi chơi xa. Công việc bận rộn, lại thêm người chồng chẳng bao giờ tâm lý, nhà chị có bao giờ đi du lịch với nhau đâu! Đến ngày thứ 6, tức là ngày mai sẽ về lại nhà, chị mới nối máy cho con gặp anh, đồng thời mở loa ngoài kết nối cuộc gọi. Sau một hồi chuông, anh mới mở máy:
- Alo, ai đấy?
Con chị bèn lanh lảnh reo lên:
- Alo, bố ạ? Bố ơi, con đây! Bố đang làm gì đấy?
Anh như tỉnh giấc ngủ, ghé sát điện thoại thì phải, giọng gấp gáp:
- Mai phải không con? Con có khỏe không? Mẹ đâu? Hai mẹ con đang ở đâu? Sao đi đâu cả tuần thế hả?
Bé nhà chị túng túng với loạt câu hỏi của bố, bèn quay lại bảo chị:
- Bố hỏi mẹ đấy, mẹ trả lời đi!
Chị bèn tắt loa ngoài, cầm điện thoại nhẹ giọng nói chuyện với chồng:
- Alo, anh à, em đây! Mẹ con em đang đi du lịch. Anh đã nghĩ kỹ như thư em để lại chưa đấy?
Giọng anh nhẹ lại, vẻ cầu khẩn:
- Em ơi, em về đi. Em đừng dọa anh, đừng đưa con đi. Anh biết lỗi rồi, anh sai rồi, em về đi!
Chị cười nhẹ, chẳng biết là anh đang nói thật hay chỉ để dụ chị về thôi, bèn đáp:
- Mai mẹ con em sẽ về. Anh nhớ dọn nhà để đón mẹ con em nhé! Về đến nhà em sẽ gọi.
Nói rồi, chị dập máy, để lại anh một mình ở đầu dây bên kia. Ngày mai về nhà, chẳng biết điều gì sẽ chờ đợi gia đình chị. Chí ít thì, chị cũng rút ra được nhiều bài học cho bản thân, và chắc là cả anh cũng vậy!
Theo Motthegioi
Yêu một người vô tâm, giống như nhát dao đâm vào ngực... Yêu một chàng trai vô tâm, cũng giống như yêu một cục đá vậy. Sở dĩ là cục đá vì nó không biết nói, nó không hề có bất kì cảm xúc nào cả, nó không quan tâm chuyện gì đang diễn ra, và... cục đá thì cũng chẳng biết yêu! Cho dù trời có mưa to bão bùng, thì nó cũng chỉ...