Yêu lấy chính mình
Tôi đã từng thất tình. Một cảm giác thật kinh khủng, ngột ngạt và mệt nhoài trong mớ nước mắt và tiếng thở than… Tôi thường giật mình trong những cơn ác mộng, trong giấc mơ ấy, tôi thấy mình chạy theo một cái bóng vô hình, đêm này qua đêm khác,… để khi bật dậy lại cảm giác như như mình vừa vuột mất thứ gì to tát, lớn lao lắm.
Tôi đã từng thất tình. Một cảm giác thật kinh khủng, ngột ngạt và mệt nhoài trong mớ nước mắt và tiếng thở than…
Thời điểm ấy, tôi cứ ngỡ điều quan trọng mà mình vừa mất chính là người đàn ông kia, người từng yêu thương và cũng không ít lần làm tôi đau khổ. Nhưng bây giờ, sau thời gian dài chìm trong thất vọng, khổ đau, tôi mới nhận ra mình thật sai lầm. Thì ra, cái ảo giác mơ hồ như đánh mất ai đó, thật ra chính là tôi, là tôi chứ không phải là một người dưng nào khác.
Tôi thường lượn lờ các các trang mạng, vào thăm những diễn đàn, nhan nhản những câu chuyện tình bi lụy, những cái chết vì tình mà không biết người đi kẻ ở – ai mới thật sự tìm được bình yên.
Tôi cũng từng nghĩ mình sẽ ngủ một giấc thật sâu, thật dài, bằng một mớ thuốc an thần quá liều, không mộng mị và không thức dậy nữa cũng chẳng sao. Tôi đã mua mớ thuốc đó về, từ nhiều tiệm khác nhau. Đặt chúng lên bàn, trải chúng ra khặp mặt bàn. Tôi ngồi nhìn những viên thuốc màu trắng, bé tí, uống nó chắc dễ như ăn kẹo… Chết – có lẽ không khó như người ta hù dọa.
Thì ra, cái ảo giác mơ hồ như đánh mất ai đó, thật ra chính là tôi, là tôi chứ không phải là một người dưng nào khác
Tôi đọc rất nhiều sách, đủ các thể loại tác phẩm văn chương kinh điển cho đến vài cuốn tiểu thuyết diễm tình mà người ta thường ví von “chỉ đáng 3 xu”,… thế nhưng đến khi cần tìm một cái đó gì giúp ích cho mình thì bỗng dưng… quên béng!
Tôi đang tìm gì nhỉ? Tôi lục lọi trong đầu óc – thứ đầu óc của một kẻ thất tình thường rối như những mớ vải dư thừa mà người thợ may quét dồn lại sau một ngày làm việc. À, tôi nhớ ra rồi, đó là một câu nói trong cuốn Hạt giống tâm hồn, hình như là “Trước khi tự tử, hãy chạy về chào mẹ”. Đúng rồi, chắc đây là chút vải lụa đẹp đẽ còn sót lại và lẫn vào trong mớ vải mà tôi từng đem may áo.
Ngồi nhìn mớ thuốc rồi lại nghĩ đến mẹ, nghĩ đến bao người khóc lóc xót xa nếu “chẳng may” ai đó kịp lôi tôi vào bệnh viện, bác sĩ vội vàng phun vào họng cái chất xanh lè, đắng ngắt, rồi bao nhiêu thứ từ dạ dày lại trào ngược trở ra. Thật kinh khủng! Sao phải hành hạ mình và người khác thế làm gì…
Video đang HOT
Tôi mỉm cười trước gương rồi gọi bạn bè tụ tập cà phê, shopping, la cà đến tối
Một buổi sáng thức dậy, tôi chợt thấy thương cơ thể mình hơn. Sau một đợt – thất – tình, nó trở nên ốm yếu, tong teo và chả còn sức sống. Tôi đứng trước gương, vẫn là khuôn mặt của cô gái tuổi 25 nhưng tâm hồn già nua như một bà cụ đã trải 52 “cái xuân xanh”. Thế là tôi ngưng khóc. Tôi không muốn mặt mũi tèm lem còn trái tim thì dần héo úa. Tôi đã ở trong trạng thái này quá lâu và đã đến lúc phải nói với lòng “Buồn ơi, chào mi nhé!”.
Nếu chẳng may bị thứ tình yêu trai gái kia phản bội thêm một lần nữa thì tôi cũng sẽ không phản bội chính mình. Chắc chắn là như thế!…
Tôi rửa mặt, điểm phấn nhạt, tô son hồng, nhẹ nhàng như hồi 17. Tôi mỉm cười trước gương rồi gọi bạn bè tụ tập cà phê, shopping, la cà đến tối.
Chúng tôi bàn tán về một anh chàng đẹp trai, một cầu thủ có body cực chuẩn rồi thích thú tám đủ các thể loại chuyện trên màn ảnh. Tiếng cười hình như đã giòn giã hơn và tôi cảm giác được hôm nay gió cũng mang theo mùi hương của một loài hoa quen thuộc…
Người đàn ông ấy quả nhiên là không đáng để tôi phải khổ đau nhiều đến thế. Giờ hắn đã có vợ và nghe đâu vẫn còn lùm xùm vài vụ scanal với các em trẻ đẹp trong công ty.
Nếu bây giờ mà gặp hắn, tôi sẽ tặng hắn một nụ cười – không phải để mỉa mai đâu, mà là để cảm ơn đấy! Cảm ơn người đã làm tôi đau khổ để biết yêu thương bản thân mình hơn. Sự bỏ rơi ngày nào giờ lại trở thành chất xúc tác để đứa con gái “sến” như tôi biết học cách mạnh mẽ hơn trên từng đoạn đường đời…
“Yêu chính mình là khởi đầu cho một mối tình lãng mạn lâu dài”…
“Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương” – hồi đó còn tôi nghĩ câu nói này là giáo điều, đầy tính chất “an ủi” và dường như là không tưởng cho những kẻ thất tình. Nhưng, điều kỳ diệu đã đến, quá khứ đã thực sự trôi qua và vết thương kia cũng hoàn toàn lành lặn. Oscar Wilde nói rằng: “Yêu chính mình là khởi đầu cho một mối tình lãng mạn lâu dài”… Đúng thât. Tôi học cách nâng niu, chăm chút, vỗ về bản thân nhiều hơn, hay ít ra cũng không để kẻ khác làm tổn thương trái tim một cách nặng nề khổ sở như nó đã từng.
Người bạn cũ ơi, tôi giờ đây sẽ không còn quá lệ thuộc hay bi quan về tình yêu đôi lứa nữa. Khi nó đến tôi vẫn sẵn sàng đón nhận, vì tôi đã biết tự yêu chính mình. Nếu chẳng may bị thứ tình yêu trai gái kia phản bội thêm một lần nữa thì tôi cũng sẽ không phản bội chính mình. Chắc chắn là như thế!…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Con dâu là kho tiền để nhà chồng khai thác?
Chẳng ai ngờ, dù là giám đốc một công ty ăn nên làm ra nhưng trong ví của tôi chưa có nổi 300 nghìn đồng. Tôi thấy cuộc sống đang quá ngột ngạt.
Đây là lần đầu tôi mạnh dạn gửi bài tới mục Tâm sự. Bởi tôi thấy đồng cảm với trường hợp của chị Nguyệt Anh nhiều lắm. Nhà chồng tương lai trước đây cũng đã phản đối gay gắt hôn nhân của chúng tôi vì gia đình tôi nghèo. Nhưng khi sống cùng với họ rồi thì bộ mặt tham tiền mọi người nhà chống khiến tôi ngán tận cổ.
Tôi làm kế toán một công ty may mặc. Còn anh là giáo viên dạy trường cấp 3 trên thành phố. Chúng tôi quen và yêu nhau tình cờ như bao cặp đôi khác.
Tôi và anh trái tính trái nết nhưng rất biết nhường nhịn nhau. Anh cầu hôn tôi bằng 99 bông hồng kết hình trái tim. Tôi đã tưởng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Anh đã dẫn tôi về ra mắt gia đình. Trước đó, anh chia sẻ với tôi về nếp sống gia đình mình. Kinh tế gia đình anh khá giả. Cả nhà anh mọi người đều có suy nghĩ rất thực tế.
Ngay từ ngày ra mắt nhà chồng tương lai, từ lúc tôi đặt chân vào phòng khách, cả nhà anh đã thi nhau truy vấn tôi về gia cảnh, nhất là về công việc và lương thưởng.
Mẹ anh bĩu môi nói bóng gió: "Bám lấy đồng lương để chết đói nhăn răng à? Con cái ăn bằng gì. Nhà này không nuôi bá cô". Tôi giật mình thảng thốt.
Sau bữa ăn tối, bố anh tiếp lời: "Mỗi người trong gia đình bác đều có khả năng chu cấp cho ba nhân khẩu. Thế thì mới có đồng ra đồng vào được. Ngay con trai nhà này, ngoài lương giáo viên ra, còn kiếm gấp 4 lần nhờ dạy thêm...".
Tôi cũng chia sẻ việc mình có nhận làm thêm sổ sách kế toán cho 2 doanh nghiệp nữa. Nhưng rồi tôi thấy chùn người lại khi "yêu sách" của gia đình anh ngày càng tăng thêm cấp số nhân chỉ ngay trong lần gặp đầu.
Chị dâu người yêu tôi vốn là con nhà giàu nên ăn nói khá kênh kiệu. Chị rỉ tai bảo tôi: "Phúc đức tại mẫu, nhà này có lệ, không có của cải thì đừng chòi mâm son". Tôi cảm thấy sợ thói tham tiền sau cuộc gặp mặt với gia đình người yêu.
Nhà tôi nghèo lắm. Bố tôi ốm yếu và đã mất vào năm tôi mới học đại học. Mẹ tôi đã già nên chỉ sống nhờ vào đồng lương hưu. Tôi vẫn vừa đi làm vừa nuôi cô em gái đang học cao đẳng.
Chính vì thế, tôi chần chừ chuyện kết hôn với anh. Dù vậy, tôi vẫn yêu anh thật lòng. Chúng tôi đã "vượt rào" và 3 lần tôi phải đi phá thai. Người yêu tôi không muốn có lần thứ tư vì anh đã muốn làm bố nên muốn cưới sớm. Tôi cảm thấy bế tắc không biết nên làm thế nào cho ổn thỏa.
Điều bất ngờ làm thay đổi cuộc đời tôi. Cô tôi vốn sống ở Pháp hơn 20 năm nay và quay trở về Việt Nam mở công ty thương mại. Cô đề nghị tôi làm giám đốc. Thời gian đầu, mọi việc rất khó khăn. Song mọi thứ dần đi vào guồng quay.
Tôi đã nỗ lực làm tốt công việc của công ty. Thu nhập của tôi khá cao đủ để vực dậy kinh tế gia đình mình. Lúc này, bố mẹ người yêu tôi lại giục chúng tôi cưới ngay.
Họ thay đổi thái độ trước đây với tôi ngay tức khắc. Mọi chi phí cho việc tổ chức cưới, gia đình anh nghiễm nhiên cứ để tôi phải tự lo liệu. Mẹ anh vừa đùa vừa thật: "Con dâu làm giám đốc, phong bì mừng cưới nhiều, cần chi nhà trai phải lo nữa".
Chị dâu anh khuyên tôi nên sắm quà tặng cho các thành viên trong gia đình. Tất nhiên, món quà phải có giá trị mới được lòng mọi người. Chị bảo: "Dân thượng lưu làm vậy mới sành điệu". Chị cũng hay qua công ty rủ tôi đi mua sắm. Chị thường bước ra khỏi shop với túi nặng đồ trong khi tôi luôn là người phải trả tiền.
Sau ngày cưới, bố mẹ chồng gọi chúng tôi lên nhà để nói chuyện. Bố mẹ yêu cầu vợ chồng tôi phải nộp hết lương thưởng cho bố mẹ giữ. Mẹ chồng tôi nói: "Của cải nhà này rồi cũng về tay các con thôi. Nhưng giờ các con còn trẻ, chưa va chạm nhiều, nên để cho mẹ cầm lương hộ. Khi cần tiêu gì, nói bố mẹ đưa".
Vì muốn gây thiện cảm với bố mẹ chồng, tôi đã đồng ý nhờ họ cầm hộ thu nhập của hai chúng tôi. Thế mà khi tôi cần tiền chi cho những mối quan hệ cần thiết, mẹ chồng có đưa nhưng luôn trách tôi lãng phí.
Chẳng ai ngờ, dù là giám đốc một công ty ăn nên làm ra nhưng trong ví tôi không có nổi 300 nghìn đồng. Tôi thấy cuộc sống của mình quá ngột ngạt.
Sau một năm nén chịu, tôi không đưa lương cho bố mẹ chồng giữ nữa. Họ đã chửi tôi "giở quẻ", "chỉ biết ăn không" mặc dù tôi nộp đầy đủ sinh hoạt phí hàng tháng của hai vợ chồng. Mỗi ngày, tôi đều bị bố mẹ chồng tìm cớ nhiếc móc. Chẳng lẽ chuyện tôi giữ thu nhập của mình là sai? Họ coi tôi là con dâu hay là kho tiền để khai thác?
Vợ chồng tôi vẫn chưa có con mà cuộc sống gia đình sao đã chán chường và nhạt nhẽo quá. Tôi phải làm gì với gia đình quá coi trọng tiền? Xin các bạn cho tôi một lời khuyên để giải tỏa nỗi lòng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình trói tình Vốn là cô con gái thôn quê nhu mì, ngoan ngoãn, tôi chưa bao giờ nghĩ đến những biến cố kinh khủng mà mình đang trải qua. Nếu có cơ hội làm lại từ đầu, tôi sẽ không gặp N, không gặp anh. Như vậy, chắc cuộc đời của tôi sẽ hạnh phúc hơn... Ngày tôi vào Sài Gòn học đại học, đang...