Yêu đôi khi còn là dám buông tay đi…
Giữ một trái tim đã không còn chung một nhịp đập, giữ một hình bóng phủ đầy vết xước liệu có khiến bản thân hạnh phúc hay chỉ chuốc lấy khổ đau. Vậy thì cớ sao không mạnh mẽ buông tay một lần?
Rất lâu rồi phải không em, hà cớ gì anh cứ mang chuyện tim yêu để dày vò chính bản thân mình bằng vô vàn vết xước theo thời gian cứ ăn sâu vào nỗi nhớ.
Người ta bảo rằng nếu còn yêu còn thương còn nhớ thì đừng vội vàng nói lời biệt ly nhưng đó chỉ là do trái tim anh đơn phương tự gây ra thương tổn. Anh ích kỷ giữ lấy tình yêu và cho rằng sẽ không ai có thể thay thế bằng cách trói buộc cảm xúc của mình vào một lối nghĩ duy nhất. Khi yêu thương trao đi quá lớn và sự hồi đáp của đối phương quá phũ phàng thì anh hiểu rằng yêu đôi khi còn là dám buông tay.
Thực tâm khi còn yêu sâu nặng chẳng ai nỡ buông vì buông tay chính là đặt dấu chấm hết cho một mối quan hệ, là dẫu còn yêu cũng chỉ dám lặng lẽ nhìn từ phía xa, là tim găm đầy những mảnh vỡ cũng đành chấp nhận bước đi. Nhưng nếu như buông tay mà em được bình yên thì anh anh sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc của mình để em có được an yên.
Vì anh hiểu rằng hạnh phúc của mình chính là lúc được nhìn thấy em không vướng bận bất cứ điều gì.
Anh biết nếu như mình giữ được hình bóng của em nhưng trái tim không thuộc về nơi đây thì đó là sự cố chấp, cố chấp yêu, cố chấp giữ và cố chấp tự làm mình đau. Có lẽ khi đã cố chấp yêu thương em bằng trái tim đầy thương tổn thì anh sẽ tự nhận về mình thêm nhiều sai lầm khác nữa.
Anh đã từng nghĩ khi trao đi yêu thương chân thành nhất sẽ sẽ nhận lại sự chân thành nhưng giữa hai đầu nỗi nhớ, có một người đã buông tay thì bàn tay kia dẫu có cố gắng nắm thật chắc cũng chỉ như treo mình trên một sợi dây mỏng manh, sắp đứt. Khi đó hai từ “buông tay” đã hiện hữu trong suy nghĩ của anh với những giằng xé khó dứt bỏ. Nếu như buông thì em có giữ, nếu như buông thì tình mình sẽ về đâu…
Người ta bảo rằng đã yêu là phải vui, dù khóc cũng là vì hạnh phúc; nếu yêu thương nhau mà hằng ngày gom vào tim những bất an, thương tổn thì cớ sao không tự giải thoát cho bản thân mình bằng cách đối mặt và chấp nhận.
Giữ một trái tim đã không còn chung một nhịp đập, giữ một hình bóng phủ đầy vết xước liệu có khiến bản thân hạnh phúc hay chỉ chuốc lấy khổ đau. Vậy thì cớ sao không mạnh mẽ buông tay một lần?
Buông tay? Anh sẽ mất em? Buông tay? Mình đánh mất nhau mãi mãi.
Nhưng buông tay, em sẽ hạnh phúc…
Và buông tay, có thể sau này anh sẽ mỉm cười với lựa chọn đó…
Vì anh biết yêu là dám chấp nhận buông tay để người kia bình yên…
Theo Guu
Đàn bà lấy chồng rồi, hạnh phúc hay khổ đau, chẳng phải một mình tự quyết định được...
Dốc hết lòng cho một người đàn ông, rồi cuối cùng, nhìn người đàn ông mình yêu thương, đi bên cạnh một người đàn bà khác.Tuổi xuân qua đi, từ đó về sau, có yêu ai, cũng chỉ là tạm bợ. Tổn thương ở đàn bà, chẳng cân đo đong đếm được. Chỉ biết là vết thương lòng đó, dù có bao lâu, đi bao xa, cũng chẳng bao giờ lành hẳn.
Video đang HOT
ảnh minh họa
Chuyện của những người đã từng đi bên đời nhau.
Anh và cô ngồi bên cạnh nhau trong một đêm trời sài gòn mưa rả rích. Không gian yên ắng, chỉ có ánh đèn vàng hiu hắt.
Tấm vai cô gầy gò, run lên. Anh cởi áo khoác, đắp hờ lên vai cô. Anh làm cô nhớ về anh của những ngày cũ, ngày mới quen, anh vẫn thường nhường áo cho cô như vậy.
Mới đó đã 6 năm. Anh và cô gặp lại, anh vẫn là anh, cô vẫn là cô. Ngày đó họ là những người yêu nhau, nhưng giờ đây họ đối diện nhau như hai người xa lạ. Ừ thì, người lạ từng quen.
Cô không nói nhiều, chỉ đưa mắt nhìn xa xăm về màn mưa đằng sau cửa kính.
Anh cất giọng đều đều " Đã lâu không gặp, em khỏe không? sống tốt chứ? "
Cô không nhìn anh, giọng cô nhẹ nhàng " Ừ, em sống tốt. Còn anh? Người mới với anh ra sao ?
Chán lắm em ạ, không vui.
Cô ấy tốt không anh?
Cô ấy rất tốt, hiền lắm em ạ.Cô ấy thương anh nữa, trời nắng non vậy đó, cô ấy biết anh bệnh, vậy là giữa trưa nấu cháo mang lên công ty cho anh.
Cô không nói gì, chỉ cười, cô đưa ly rượu lên môi, hớp một hớp dài, vậy sao anh chán? Người ta tốt vậy, anh muốn gì?
Ừ thì cô ấy không như em, cô ấy hiền, cô ấy chịu đựng, mà hiền quá thành ra nhạt. Cô ấy cũng vụng về lắm, nấu gì cũng dở. Không khéo như em đâu. Nói chuyện với cô ấy, anh không thích giống như em. Cô ấy chán lắm.
Vậy sao anh không bỏ?
Cô ấy không còn trẻ, cô ấy quen a là xác định tương lai. Anh không bỏ cô ấy được, anh thấy làm như vậy tội lắm, cô ấy thương anh thật lòng.
Hai người quen được bao lâu rồi?
Năm tháng.
Cô lại hớp thêm một hớp rượu, đắng nghét nơi cổ họng, sóng mũi cay cay. Cô nhếch môi cười.
"Em với anh quen nhau cả sáu năm đấy, ngày trước anh ra đi, anh có nghĩ tới tuổi thanh xuân của em không? Anh biết nghĩ cho đàn bà từ khi nào vậy?"
Anh im lặng.
Không khí giữa họ chùng xuống, chỉ một tiếng thở dài của người này, người kia cũng nghe rõ mồn một...
Anh nhìn cô rồi kéo tay cô về phía a " Tối nay ngủ với anh nhé "
Cô không nói gì, hất tay anh, rồi lặng lẽ cầm túi xách lên, đứng dậy, và bước ra phía cửa.
......
Trời vẫn mưa,gió hắt vào người cô lạnh ngắt. Cô vẫy cho mình một chiếc taxi, trước khi bước lên xe, cô quay lại nhìn về phía anh rồi cười nhạt...
Ngồi trên taxi, tiếng nhạc vang lên từ cái radio đã cũ của anh tài xế.
Đời ai cũng có một người cũ để thương
Rồi ai cũng sẽ là người cũ của một người nào đó
Chuyện cũ qua, hãy để trôi xa
Đừng bận lòng chỉ để thương đau
Để khi nhìn lại người mỉm cười với nhau
.........
12 giờ đêm, sài gòn vẫn mưa, không ngớt.
Đêm đó, cô không biết anh đi đâu, cũng không biết bạn gái anh có ở nhà đợi anh, như ngày đó cô vẫn đợi.
Chỉ biết là sau đêm đó, cô không còn gặp anh thêm một lần nào nữa. Anh nhắn tin, cô không trả lời. Anh gọi điện, cô dập máy.
Có những người, đã từng nghĩ họ rất tốt đẹp, nhưng nhận ra rằng, với mình, họ chỉ tốt đẹp ở một thời điểm nào đó thôi.
Trong tâm cô, thực ra anh luôn là một người đàn ông rất vỹ đại, một người mà đi qua bao nhiêu người, cô vẫn luôn đem ra so sánh với anh.
Nhưng sau đêm nay, hình ảnh về anh, giống như bong bóng xà phòng, vỡ vụn.
Thật ra, anh cũng chỉ là một thằng đàn ông.
Cô thấy thương cho cô gái kia, không biết rồi bạn ấy có giống như cô đã từng. Dốc hết lòng cho một người đàn ông, rồi cuối cùng, nhìn người đàn ông mình yêu thương, đi bên cạnh một người đàn bà khác.Tuổi xuân qua đi, từ đó về sau, có yêu ai, cũng chỉ là tạm bợ. Tổn thương ở đàn bà, chẳng cân đo đong đếm được. Chỉ biết là vết thương lòng đó, dù có bao lâu, đi bao xa, cũng chẳng bao giờ lành hẳn.
Rồi không biết với tính cách đó của a, nếu "may mắn" a lấy bạn gái về theo đúng tinh thần trách nhiệm, rồi những ngày sau sẽ ra sao. Đắng cay hay hạnh phúc. Có thể không là cô, nhưng cô không chắc rồi a có xao lòng trước người cũ nào khác.
Đàn bà lấy chồng rồi, hạnh phúc hay khổ đau, chẳng phải một mình mình có thể tự quyết định nữa.
Ngày chia tay anh, cô đã thấy rất hận. Nhưng đến bây giờ, cô thấy mình rất may mắn. Biết đâu chồng cô sau này, không tốt như anh, không ga lăng như anh, nhưng anh sẽ không bao giờ làm cô thất vọng. Dù sao, cô vẫn chúc cô gái kia được hạnh phúc.
Câu chuyện về một người cũ, mà tệ nhất là, lòng vẫn còn thương.
Theo blogtamsu
Ngược nắng đón tình yêu... Có một người nguyện ở cạnh chăm sóc bạn đến cuối cuộc đời, dù vui hay buồn, dù hạnh phúc hay khổ đau cũng nguyện gánh vác, sẻ chia cùng bạn, vậy đã gọi là mãi mãi chưa? Tôi từng nghe ở đâu đó rằng, những người xuất hiện trong cuộc đời bạn giống như những hành khách trên một chuyến xe buýt,...