Yêu 6 năm, bố mẹ chồng tương lai đột ngột phản đối
Tôi cũng buồn lắm chứ! Tôi có đến nỗi nào! Cũng con nhà đàng hoàng tử tế, học hành đến nơi đến chốn, vậy mà phải khó nhục mới lấy được chồng ư?
ảnh minh họa
Tôi năm nay 23 tuổi, đã tốt nghiệp xong đại học, và đang đi làm. Cuộc sống với một người ngoại tỉnh ở Hà Nội tuy vất vả nhưng công việc cũng đủ để tôi nuôi sống bản thân và chi tiêu chuyện học hành lên cao hơn. Tôi cũng không phải thuộc dạng xấu xí quá, cũng khá năng động, tự tin và ăn nói khá tốt.
Tôi và anh đã yêu nhau được 6 năm nay, từ ngày chúng tôi còn học cấp 3. Suốt 6 năm yêu nhau, gia đình anh người yêu không hề phản ứng gì cả. Thậm chí còn vui vẻ tiếp đón mỗi khi tôi được nghỉ lễ, Tết về nhà đến thăm. Hai nhà chúng tôi cũng không cách xa nhau là mấy, chỉ khoảng 15 phút đi xe máy. Nên tôi nghĩ sau này có lấy anh, dù làm ở Hà Nội nhưng về nhà 2 đứa cũng cùng một quê, vẫn sẽ được gần bố mẹ đẻ.
Nhưng đợt cuối năm vừa rồi, bố mẹ anh đột nhiên quay sang phản đối, nói rằng muốn con trai lấy vợ Hà Nội giống như anh trai của người yêu tôi, để kinh tế sau này đỡ vất vả. Rồi nói đủ các thứ lý do vớ vẩn khác như 2 đứa tôi bằng tuổi, sau này lấy nhau về sẽ thiệt thòi cho tôi, rồi chuyện bằng tuổi lấy nhau về như 2 đứa trẻ con trong nhà, bố mẹ không thích…
Sở dĩ, những lý do đó tôi cho là vớ vẩn vì bố mẹ anh tự nhiên đi đào lại chuyện cách đây 6 năm ra nói. Chuyện là, ngày còn học cấp 3 tôi có thích một anh lớn hơn mấy tuổi, và thật không ngờ anh này lại nghiện, lúc tôi biết cũng đã bỏ ngay rồi và giữa 2 chúng tôi chưa hề có chuyện gì xảy ra, kể cả đến nắm tay cũng chưa 1 lần.
Vậy mà, bố mẹ anh ấy vẫn nhắc lại, bảo tôi là người không ra gì, hay giao du với người không đứng đắn, rồi làm hỏng con trai họ. Trong khi đó, từ trước đến giờ, mỗi khi tôi đến nhà chơi, hai bác lúc nào thân mật niềm nở. Tôi tặng quà nhân ngày lễ, Tết, sinh nhật… vẫn nhận đều, chưa trả lại bao giờ.
Video đang HOT
Mẹ anh còn bảo sợ tôi không xin được việc tử tế, sau này công việc không ổn định lại bắt con trai bà nuôi. Theo bà phải là viên chức nhà nước ở Hà Nội thì mới được.
Thực tình, bà cũng không nghĩ cho tôi một tí nào, tôi thì vừa mới ra trường, chưa có kinh nghiệm hay quan hệ, chỗ quen biết cũng không có thì làm sao có thể xin được vào làm nhà nước. Mà người ta cũng làm tư nhân đầy ra đấy chứ có sao đâu, cuộc sống vẫn tốt, lương vẫn cao hơn nhiều người công việc “ổn định” như bà vẫn nói.
Giờ tôi cũng kiếm được trên 7 triệu một tháng, cố nữa thì hơn, vậy thì lo gì vấn đề việc làm, lương lậu. Còn anh thì rất có tương lai dù công việc của anh có phần vất vả. Vả lại tôi yêu anh ấy cũng thiệt thòi lắm chứ, cả tuần may ra anh đưa tôi đi chơi được một lần. Tôi cũng không được cưng chiều quà cáp như những đôi yêu nhau khác.
Tôi biết, dù chúng tôi không có nhiều thời gian dành cho nhau vì cả 2 đứa đều bận nhưng tình cảm tôi và anh dành cho nhau là chân thật. Tôi là đứa khó thay đổi, nên tôi không muốn yêu người khác. Chị tôi thì cứ động viên rằng mình lấy người ta chứ có lấy mẹ người ta đâu, miễn là anh ấy yêu và quyết tâm là được.
Tôi cũng buồn lắm chứ! Tôi có đến nỗi nào! Cũng con nhà đàng hoàng tử tế, học hành đến nơi đến chốn, vậy mà phải khó nhục mới lấy được chồng ư?
Anh thì cũng hiền, chỉ biết động viên tôi, bảo rằng sẽ lựa lời khuyên nhủ bố mẹ. Nhưng tôi thấy có vẻ hai bác không muốn tôi qua lại với con 2 bác nữa lắm rồi. Đợt tết vừa rồi, 2 bác còn đưa một cô gái về giới thiệu cho anh, bắt anh chở cô ấy đi chúc tết họ hàng, đưa đi mua sắm đồ đạc.
Đúng là nhà cô ấy có điều kiện hơn nhà tôi, cô ấy được bố mẹ mua cho nhà Hà Nội, rồi xe máy xịn, lại có ô dù lớn… Nên công việc sau này chắc chắn sẽ “ổn định” không bấp bênh như tôi.
Anh thì vẫn nói không có tình cảm gì với cô ấy, sống chết gì cũng muốn lấy tôi. Nhưng liệu tình yêu của chúng tôi có trọn vẹn khi bố mẹ lúc nào cũng lạnh nhạt với tôi? Thậm chí, mẹ anh còn nói thẳng với tôi rằng nếu 2 chúng tôi cứ khăng khăng không chia tay thì bà từ mặt anh luôn.
Thực sự chữ tình và chữ hiếu luôn khó vẹn toàn. Giờ tôi rất thương anh, biết anh sẽ thiệt thòi nếu cứ tiếp tục yêu và lấy tôi. Có lẽ tôi nên từ bỏ tình yêu này. Các bạn là người ngoài cuộc, sẽ sáng suốt hơn tôi, hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Em phải làm sao khi nhớ anh?
Sau một buổi tối đi chơi cùng bạn bè và em trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi vô cùng. Em nhớ anh!
Thời gian gần đây trời cứ mưa suốt, buổi sáng ngủ dậy chỉ nghe tiếng mưa vậy mà hôm nay em nghe tiếng cuộc sống ngoài kia náo nhiệt lắm, trời xanh và nắng nhẹ nhưng lòng em rượi buồn. Đã lâu rồi em không có một ngày vui, đêm qua đi chơi với bạn bè em đã tưởng mình vui lắm, nhẹ nhàng lắm... em uống một chút, nhưng không, thứ nước uống đó trong tiếng nhạc ồn ào chỉ chỉ như một liều thuốc gây ảo giác, khiến em nhớ anh hơn, và làm chính bản thân mình tổn thương thêm anh ạ.
Đã lâu rồi em không biết chia sẻ chuyện của mình cùng ai, từ ngày anh đi, những người bạn thân của em đã không còn muốn nghe em nhắc về anh nữa. Em chịu đựng một mình tất cả, lúc nhớ anh em viết vào điện thoại, vào máy tính, vào sổ tay... tất cả mọi thứ trong cuộc sống của em vẫn còn vương vấn hình ảnh của anh nhiều lắm. 2 năm qua cứ đều đặn như vậy, để em có thể vượt qua nỗi nhớ anh hàng ngày...
Em đã cố quên anh bằng tất cả sự cố gắng của mình, từ việc lao vào công việc từ sáng tới tối, thậm chí chuyển công ty và sau đó là chuyển tới một thành phố khác để bắt đầu công việc lại từ đầu. Nhưng em thất bại với chính mình anh ạ, nên em không cố nữa, cứ để nó mặc nhiên như vậy thôi.
Em nhớ rõ lắm, ngày chúng mình còn yêu nhau, đi đâu anh cũng dẫn em theo cùng, anh luôn tự hào khi ai đó hỏi về em và luôn nhắc đến em trong niềm hạnh phúc. Anh có nhớ ngày em mua cho anh cái áo mới không? Anh mặc ra sân bay và bạn anh chọc em rằng cẩn thận mất anh đó, hôm nay anh mặc đồ đẹp ai cũng nhìn cả. Rồi cũng ngày hôm đó anh đứng đó kể với đồng nghiệp về dự định đám cưới của chúng mình, anh nhắn tin cho em là anh hạnh phúc lắm khi nói về điều đó.
Những ngày anh đến công ty em làm việc, phải nhìn trước ngó sau chờ mọi người không để ý anh mới vội vàng nói nhớ em, và hai đứa mình cười thật hạnh phúc, thậm chí làm việc với nhau mà chỉ lén nhìn vì bạn bè em mà thấy là xúm vào chọc em không chống đỡ nổi. Rồi những khi anh đi làm về tiện ghé đón em, hai đứa ngồi sau xe anh cứ lén cầm tay em còn em thì rút lại vì sợ anh tài xế nhìn thấy, vậy là anh giả bộ giận hờn mà trong lòng hai đứa thì ngập tràn hạnh phúc.
2 năm đã qua rồi em vẫn chưa thể quên anh để yêu thương một người khác (Ảnh minh họa)
Rồi hai đứa mình lên kế hoạch cho đám cưới, mọi thứ cũng đâu vào đó rồi anh nhỉ, khi chúng mình chắc chắn sẽ thành vợ chồng rồi thì những chuyện không đâu lại xảy ra, và chúng mình xa nhau thật. Không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết những đau khổ trong em cả. Em đã vượt qua 2 năm không có anh như thế, cho đến tận bây giờ, chưa ngày nào em thôi nghĩ về anh.
Anh bảo anh hài lòng về con người em nên em không cần thay đổi gì cả, chỉ cần cố gắng học nấu ăn, chỉ cần em nấu thì có dở mấy anh cũng ăn được. Rồi lần đầu tiên em nấu cho anh ăn, em chiên trứng và nấu món canh gì đó, anh bảo em làm như vậy là tốt lắm rồi chứ cứ tưởng em không biết làm gì cả. Em nghĩ lại những chuyện đó và bật cười một mình, em thật sự rất nhớ anh.
Em tự tin rằng mình có thể mang lại cho anh hạnh phúc, và anh cũng đã rất hài lòng về tình yêu của em đúng không anh? Nhưng em đã không có may mắn để được ở bên anh. Anh là sự ao ước của nhiều người nhưng anh chỉ biết đến em, chưa bao giờ em phải lo lắng về tình yêu của anh cả. Em cũng vậy, yêu anh tuyệt đối. Vậy mà một sự hiểu lầm đáng tiếc đã xảy ra kéo theo tất cả những sự việc khác, anh quyết định xa em, xa em mãi vì anh bảo anh cần một người vợ tạo cho anh sự tin tưởng để anh yên tâm làm việc, anh đã mất niềm tin ở em rồi. Anh hận em, vì anh đã yêu em đến vậy mà tại sao em...
Em đau lòng biết mấy, oan ức biết mấy biết không anh? Em yêu anh còn hơn yêu chính mình, luôn chỉ biết yêu anh và nghĩ về anh nhưng chúng mình xa nhau vì một tin nhắn. Nếu tình yêu của anh không đủ lớn để tìm hiểu kĩ vấn đề thì em phải chấp nhận để anh đi, nhưng việc khiến em đau khổ vô hạn là em chỉ biết yêu anh mà cả gia đình anh, bạn bè anh đều không còn coi em ra gì cả. Tại sao bỗng dưng em biến thành con người tồi tệ như thế hả anh?
Em không trách gì anh cả, chỉ thấy mình không có được may mắn để cùng anh đi đến cuối con đường, và một sự không may mắn nữa là 2 năm đã qua rồi em vẫn chưa thể quên anh để yêu thương một người khác. Giờ em sống ở thành phố này một mình, không có gia đình và không có cả anh. Em biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ đến đây, vậy mà em vẫn không thôi tìm kiếm bóng hình anh trên phố. Em phải làm sao bây giờ...
Theo VNE
Thư gửi ba mẹ chồng Con đã làm tất cả vì anh, con chỉ đổi lấy sự thực phũ phàng của ngày hôm nay sao? Kính gửi "Ba Mẹ" của con! Con xin phép hai bác cho con gọi hai bác là ba mẹ, mong ba mẹ đừng buồn con vì sự bất ngờ này. Chắc ba mẹ không biết con là ai? Là người như thế nào?...