Yêu 4 tháng, tôi tới nhà anh chơi thì phải chạy mất dạng khi chạm mặt người em trai…
Tôi cười tươi bước vào nhưng rồi đĩa hoa quả trên tay tôi rơi xuống khi chạm mặt Nam. Nam cũng sốc khi nhìn thấy tôi. Cả hai đều ú ớ: “Không thể nào”.
ảnh minh họa
Ngày gặp Tuấn tôi cảm thấy mình đã tìm được định mệnh của cuộc đời. Tôi muốn yêu anh và gắn bó với anh mãi mãi. Lâu rồi trái tim tôi mới được hâm nóng như vậy. Tuấn hiểu tôi, yêu chiều tôi vô cùng, nhờ anh mà tôi thấy cuộc đời này của mình như bước sang 1 trang khác.
Tôi như chú chim non suốt ngày ríu rít bên người yêu. Tôi thích cảm giác được chia sẻ, được quan tâm. Ngày nào đi làm về muộn thì anh vẫn tranh thủ qua gặp tôi 5, 10 phút rồi mới chịu về. Tôi không nghĩ sau cái lần vấy ngã của mối tình đầu ấy giờ mình lại có thể vui tươi, hạnh phúc thế này.
Tôi từng yêu 1 người đàn ông rất nhiều, có thể nói là yêu hơn cả bản thân. Ngày đó hai đứa vui buồn nghèo khổ có nhau. Sau hơn 4 năm yêu đương cuối cùng anh buông lời chia tay phũ phàng qua tin nhắn. Rồi Nam biến mất mãi mãi, để lại nỗi đau trong tôi vô bờ bến. Tình đầu của tôi cũng cùng quê với Tuấn, nhưng vì không muốn nhắc lại quá khứ đau buồn ấy nên tôi chưa bao giờ kể với Tuấn về anh ấy cả.
Sau 3 năm chia tay giờ tôi mới có thể mở lòng nên tôi không muốn gợi lại chuyện cũ, người cũ. Tôi quen Tuấn qua mạng, nên từ ngày anh nói lời yêu tôi anh chuyển về Hà Nội làm hẳn, còn trước đây anh định cư học tập làm việc trong Sài Gòn.
Giờ đã 27 tuổ.i, tôi cũng muốn có 1 cuộc sống ổn định, muốn có 1 mái ấm riêng. Dù tình yêu của chúng tôi chưa trải qua nhiều thử thách, nhưng tôi thật sự muốn kết hôn sớm. Tôi không muốn cứ yêu nhau lâu rồi chia tay như ngày trước nữa.
Hôm đó Tuấn rủ tôi về quê anh chơi, nghe vậy tôi hồi hộp lắm. Sau 4 tháng yêu nhau hai đứa dường như muốn xác định tương lai xa hơn. Sáng sớm Tuấn qua đón tôi ra bến xe, tôi xách lịch kịch đủ các túi quà to nhỏ. Về đến quê anh cũng đã xế chiều, không khí đồng quê thật sự thích. Tôi nhảy nhót hò hét còn Tuấn nhìn tôi trêu chọc.
Đi 1 đoạn cuối cùng cũng về nhà anh, tôi ngây ngất nhìn dàn hoa thiên lý. Bố mẹ anh chào đón chúng tôi bằng nụ cười đôn hậu. Tôi thấy họ thật ấm áp và thân quen. Vào nhà rửa ráy xong Tuấn đưa tôi lên nhà để giới thiệu với cậu em trai. Nghe nói người đó bị ta.i nạ.n cụt cả hai chân nên phải ngồi xe lăn nên tôi rất thương cảm. Tuấn kể về Khánh khiến tôi thấy rất thương và chua xót. Tôi bước lên tầng, Tuấn nhẹ nhàng nói:
- Em vào đi đây là em trai anh.
Video đang HOT
Tôi cười tươi bước vào nhưng rồi đĩa hoa quả trên tay tôi rơi xuống khi chạm mặt Nam. Nam cũng sốc khi nhìn thấy tôi:
- Em sao vậy, em không khỏe à?
- Anh… anh nói đây là em trai anh sao?
- Đúng vậy, tên ở nhà của nó là Khánh còn tên khai sinh là Nam. Mọi người gọi tên ở nhà quen rồi nên em cứ gọi nó là Khánh cũng được.
- Sao có thể như vậy?
- Em sao vậy, hai đứa bị làm sao thế. Hai đứa quen nhau à.
- Hai người ra khỏi phòng em đi, nhanh lên. Anh đưa chị ấy đi đi, em muốn được yên tĩnh.
- Kìa Khánh, em bình tĩnh đã, anh biết rồi, em đừng giận.
Nhìn thấy Nam – mối tình đầu của tôi cũng là em trai của Tuấn đang ngồi trên xe lăn quay mặt đi đau khổ mà trái tim tôi như có nghìn mũ.i da.o đâ.m vào. Tại sao lại ra nông nỗi này, tại sao anh ấy lại giấu tôi việc mình bị ta.i nạ.n? Tại sao khi anh ấy khó khăn nhất mình lại không ở bên cơ chứ? Hàng nghìn câu hỏi vây bủa quanh đầu.
(Ảnh minh họa)
Mặt tôi tái mét hoảng loạn bỏ chạy thục mạng ra khỏi nhà Tuấn. Tuấn chạy theo nhưng tôi cứ khóc mãi, tôi nằng nặc đòi lên Hà Nội luôn trong đêm. Tôi gửi lời xin lỗi bố mẹ Tuấn. Thấy anh khổ sở nhìn tôi với ánh mắt đỏ ngầu khi không hiểu chuyện gì xảy ra mà trái tim tôi đa.u đớ.n.
Trên đường về Hà Nội tôi khóc như mưa, tự dưng mọi cảm xúc xưa cũ lại ùa về. Tôi thương Nam vô cùng, tôi tự trách mình vô tâm khi ngày đó không tìm mọi cách để tìm về quê anh. Tôi chỉ biết trách móc mà không nghĩ ra trường hợp tệ nhất như vậy. Phải làm gì khi hai người họ là anh em đây? Tôi không thể lấy Tuấn khi biết anh ấy lại là anh trai của Nam được. Mấy hôm nay tôi tắt máy trốn tránh Tuấn, tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. Lần này tôi còn thấy đa.u đớ.n hơn so với 3 năm trước khi bị bỏ rơi phũ phàng. Xin hãy cho tôi lời khuyên, thực sự bây giờ tôi rất bế tắc, khổ sở.
Theo blogtamsu
Sau chuyến "công tác đặc biệt" 1 tuần với thư ký trẻ đẹp, tôi chạm mặt vợ mà cứ ngỡ mình..
Vừa bước chân vào cửa, mặt tôi xám nghoét lại, làm rơi cả chiếc vali trên tay. Hình như tôi đi nhầm nhà rồi hay sao ấy!
Em gật đầu mỉm cười nói tôi cứ yên tâm mà đi. (Ảnh minh họa)
Tôi, có được như ngày hôm nay một phần cũng là nhờ vào sự góp công giúp sức của vợ tôi. Người ta chẳng nói của chồng công vợ đấy thôi. Tôi có tiề.n nhưng nếu không nhờ vào những mách nước của em thì chắc sẽ chẳng thể có được cơ ngơi khang trang như ngày hôm nay và tôi cũng chẳng thể có được cái chức giám đốc mà muôn người kính nể.
Sau khi cơ nghiệp vững vàng, em lui về phía sau, giúp tôi chăm sóc chuyện con cái, nhà cửa và báo hiếu bố mẹ hai bên. Mọi việc nhà em đều dành làm hết, ngay cả việc đưa đón con đi học mỗi ngày. Em nói tôi cần nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn vì công việc ở công ty đã quá vất vả rồi. Nhiều lúc tôi không biết mình có phúc phận gì mà lấy được người vợ như em. Đảm đang, hiền dịu, tháo vát lại còn thấu hiểu tâm lý chồng nữa. Tôi luôn tự nhủ với lòng không bao giờ được phép làm em buồn. Chỉ có điều vận đời luôn biến đổi, nói là một chuyện và làm được hay không lại là một chuyện khác.
Từ ngày Linh xin vào làm trợ lý thư ký thì trong tôi không ngày nào là không xốn xang mỗi khi đến công ty. Linh thực sự quá đẹp, một vẻ đẹp sắc sảo quyến rũ đến mê người. Nhưng tôi đã có em, có các con, tôi không thể làm chuyện có lỗi với em, với gia đình mình được. Hơn nữa chuyện mà bại lộ thì sẽ xấu mặt vô cùng. Rồi...
Linh tình nguyện dâng hiến bản thân mình cho tôi, tình nguyện làm người tình trong bóng tối của tôi mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì. Linh nói vì tôi quá giống với người yêu cũ đã mất của Linh nên đứng trước tôi Linh thật sự không kìm nén được cảm xúc. Linh chỉ muốn tôi có thể bớt chút thời gian giúp Linh khỏa lấp đi nỗi buồn. Cơ thể của Linh quả thực có một sức mê hoặc khủng khiếp. Khác hẳn với bộ dạng lếch thếch, lôi thôi, luộm thuộm của em ở nhà. Một cơ hội quá tốt đến với tôi, và tôi đã không cho phép mình từ chối. Bởi tôi nghĩ rằng em sẽ chẳng thể biết được bí mật này và rằng, nếu là người khác, họ cũng sẽ hành động như tôi.
Tôi và Linh cặp bồ nhưng chỉ dám lén lút, tàu nhanh chứ nào có dám đưa nhau vào nhà nghỉ. Mà sau mỗi lần như thế, tôi lại càng thấy thèm khát Linh hơn. Về nhà chăn gối với em, tôi chẳng hề có cảm xúc nên chỉ trả bài cho gọi là đầy đủ. Vì rằng trong đầu tôi chỉ tưởng tượng ra mỗi hình bóng của Linh mà thôi. Và tôi đã quyết định làm cái điều đáng khin.h b.ỉ đó bởi tôi đã không thể ngăn được bản năng của mình nữa rồi.
- Anh phải đi công tác đột xuất 1 tuần. Em ở nhà cố gắng chăm sóc con cái, lo lắng mọi việc giúp anh nhé! - Tôi mang thái độ chân thành ra nói với em
Em gật đầu mỉm cười nói tôi cứ yên tâm mà đi. Tôi đâu biết rằng, sau nụ cười hiền ấy, vùng trời bình yên bắt đầu có mây đen kéo đến.
Tôi lại càng hốt hoảng tột độ hơn khi đó là em - cô vợ sề 3 con của tôi. (Ảnh minh họa)
1 tuần với tôi trôi qua nhanh quá. Chuyến công tác thực chất là kì nghỉ riêng tư của tôi và Linh. Một tuần với đầy những mê đắm, cuồng si cũng kết thúc. Kết thúc chuyến công tác đặc biệt, tôi trở về nhà trong tiếc nuối những ngày vừa qua. Vừa bước chân vào cửa, mặt tôi xám nghoét lại, làm rơi cả chiếc vali trên tay. Hình như tôi đi nhầm nhà rồi hay sao ấy! Sao trong nhà tôi lại xuất hiện một người phụ nữ với dáng vẻ cao sang, quý phái, đậm khí chất kia cơ chứ. Cho đến khi người ấy quay người lại. Tôi lại càng hốt hoảng tột độ hơn khi đó là em - cô vợ sề 3 con của tôi.
Đâu rồi cái bộ dạng lôi thôi, lếch thếch, chỉ trong một tuần tôi vắng nhà, em đã có màn lột xác kinh điển đến như vậy. Nhìn tôi, em cười mỉm:
- Sao rồi anh. Chuyến công tác kết thúc tốt đẹp chứ!
Tôi thực sự á khẩu trước câu nói ấy của em. Hình như em đã biết hết những việc tôi làm. Không để tôi kịp lên tiếng, em nói luôn:
- Anh thấy em thế này, có đủ tư cách để thay thế cho cô trợ lý thư ký của anh không? Hay để em đến phỏng vấn xin việc nhé!
Từng lời em nói giống như từng lời buộc tôi phải nhận tội vậy. Không gay gắt, em dịu dàng, nhẹ nhàng mà sâu cay ghê gớm:
- Được, được chứ. Anh sẽ cho cô ấy nghỉ việc ngay ngày mai. - Tôi lắp bắp
Tôi hiểu, đã đến lúc mình nên dừng lại để không phạm thêm những lỗi lầm quá đáng tiếc khác nữa. Tôi cũng thầm kính nể em lắm. Sự lột xác của em đã khiến tôi thức tỉnh. Màn đán.h ghe.n không giống với ai của em thực sự quá cao tay. Và tôi biết mình không nên thử nữa vì sẽ đán.h mất thứ quý giá nhất trong cuộc đời này.
Theo blogtamsu
Sởn gai ốc khi chạm mặt mẹ chồng tương lai Trái ngược hẳn với không khí vui vẻ ở nhà tôi, ngày về ra mắt gia đình anh, tôi sởn gai ốc khi chạm cái nhìn sắc lẹm của mẹ anh. Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên học hết lớp 12 tôi đi làm công nhân may. Sau đó vài năm có...