Xin lỗi vì anh đến trễ trong cuộc đời em!
Anh im lặng cho lần chúng ta quyết định rời xa nhau, im lặng bởi anh không lấy được danh phận gì để giữ em lại đây, im lặng vì em… vì hạnh phúc của em. Em à, với anh im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương….
Hai giờ sáng, tất cả đang chìm trong thinh lặng ngoài tiếng lách cách của chiếc đồng hồ treo tường, hình như có tiếng gió rít nhẹ, tiếng gió lành lạnh báo hiệu một cơn mưa rào sắp đổ. Còn anh thì đang loay hoay bên những ngày của quá khứ, những ngày của mưa, những ngày với một giọng nói nhẹ nhàng &’NÊMÔ cà phê anh nhé”. Một góc quán cà phê quen thuộc của đôi ta…
Có những tình cảm phải chẳng bao giờ được hoàn mỹ…
Có những lời yêu thương anh sẽ giấu nơi đây mãi thôi.
Có những lần hạnh phúc tắc đường… để anh đến trễ trong cuộc đời em…
Anh có thể làm gì cho một tình yêu đau buồn như thế này đây…
Một khoảng trời thật gần giữa hai chúng ta mà sao như xa xôi quá.
Sài gòn… những cơn gió lùa lạnh đến tận gai sống cái đêm chúng mình chia tay…
Anh chỉ biết ôm mình trong bóng tối, ôm mình trong nỗi cô đơn lặng lẽ, và những gì anh có thể làm là khóc… khóc đến quên đi cả cái cứng rắn của bản thân.
………………..
Chúng ta… những con người đã có cho mình một nửa trái tim… Vậy thế mà vòng xoay của duyên số lại cho chúng ta gặp nhau… Để rồi yêu thương của chúng ta trở thành sai trái.
Những ngày bắt đầu cho đến kết thúc của anh và em thật ngắn so với cái tình cảm mình dành cho nhau. Anh nhớ những ngày bình yên bên em, những ngày ấy thật vui và hạnh phúc biết mấy, nhưng cũng những ngày ấy anh biết em lại phải đấu tranh giữa lí trí và con tim, anh biết em mệt mỏi và bế tắc… vì anh cũng không khác…
Video đang HOT
Có lần em hỏi anh:
- Anh sẽ yêu em trong bao lâu?
- &’…….’” Anh ngập ngừng không trả lời vì câu hỏi như một kí kết.
- Thế anh hỏi lại em đi.
- Em sẽ yêu anh trong bao lâu?
- Anh có biết những gì giữ trong tim ta còn hơn cả cái gọi là yêu không, anh… em sẽ giữ anh trong tim em, một góc nhỏ thôi nhưng sẽ chẳng bao giờ em xóa nó đi.
- Vậy anh cũng giữ em trong tim nhé?
- Mình…ngang trái quá anh ha.
- Ừ, giá như… anh không đến trễ trong cuộc đời em…
- &’….”
Chúng ta lại cùng nhau im lặng mà như đọc được tất cả suy nghĩ của nhau…
Cái cảm giác một người cứ mãi ở trong tầm mắt, cứ mãi nằm trong tim, nhưng không bao giờ ở trong vòng tay mình thật tệ, nó giống như việc ngước nhìn bầu trời cao vời vợi quá xa tầm với, dù luôn ở rất gần nhưng không bao giờ chạm tới được, đó gần như là cảm giác tuyệt vọng!
Anh mở nhật kí ra đọc lại yêu thương của chúng mình, anh chợt thấy đắng nghét vị chia ly ở những trang cuối, những dòng chữ chỉ còn xót lại cho một người đến trễ…
Một vài dòng chữ nghệch ngoạc sự buồn bã mà cảm giác như vẫn còn đâu đó:
&’Hôm nay, anh gặp em, có cả anh ấy, chồng em… Anh nhìn thấy hai người bên nhau, một điều hết sức bình thường, vậy mà với anh sao lại khó chịu quá, khó chịu đến mức nghẹt thở, anh lại tự nhủ và biết rằng mình không có quyền như thế”.
Bao nhiêu lần anh hứa với lòng sẽ để em yêu thương một cách bình yên, sẽ trả em về với người ấy, thế mà mỗi lần như thế anh lại có làm được đâu… lại trống rỗng, lại nhớ em… nhớ em đến mệt nhoài cả lí trí…
Anh im lặng cho lần chúng ta quyết định rời xa nhau, im lặng bởi anh không lấy được danh phận gì để giữ em lại đây, im lặng vì em… vì hạnh phúc của em. Em à, với anh im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương….
Mùa thu đến rồi, cái mùa lá rụng, cái mùa xe xát nỗi yêu thương…mùa thu của tháng tám, tháng tám của một ngày ta xa nhau…
Anh biết hai chúng ta đã đi quá giới hạn cho một tình yêu như thế…
Cái đam mê, sự yêu thương kìm nén đã làm anh đánh mất đi vệt ánh sáng cuối cùng còn lại cho tình yêu chúng mình.
Giờ đây bên anh chỉ còn lại một hoàng hôn cho những ngày sắp tới…
Nếu em hiểu tình yêu là chiếc lá xanh tươi.
Chắc em sẽ hiểu nỗi đau mùa lá rụng.
Xin lỗi em…
Xin lỗi chiếc lá mong manh mùa gió lớn….
Xin lỗi… vì anh đến trễ trong cuộc đời em!
Theo VNE
"Ăn vạ" con dâu, mẹ chồng động tí là ngất xỉu
Hễ lúc nào muốn dằn mặt con dâu là mẹ chồng em lại lăn đùng ra ngất xỉu, thế là mọi người trong nhà lại nhìn em như nhìn quái vật.
Ngày đầu tiên về nhà chồng, mọi người đã lưu ý em rằng, mẹ có bệnh tim, mẹ lại rất dễ xúc động, vì vậy đừng có mà làm bà giận dữ, kẻo bà có mệnh hệ gì thì ân hận cả đời. Nghe vậy, em đã biết mình gặp họa rồi, bởi từ hồi yêu nhau em đã biết mẹ chồng không thích em và tính bà ghê gớm, nếu lại kèm theo bệnh tim thì đúng là em rất khó ăn ở.
Sự thật đúng là như vậy, bà cư xử với em cực kỳ bất công, vô lý, nhưng em không được phép phản ứng gì hết. Bà có ngang ngược thế nào, nói sai lè lè thế nào, em chỉ cần lý luận lại một câu, mẹ chồng không cãi được là bà lại ngồi phịch xuống ôm ngực thở hổn hển, tệ hơn thì chỉ tay vào mặt em ra bộ không nói nên lời rồi ngã ra ngất xỉu. Lúc đó kiểu gì cả nhà cũng loạn lên, mắng chửi em thậm tệ. Cô em chồng còn bảo em là giết mẹ cô ấy.
Chồng cũng chẳng bênh em. Khi em trình bày lại với anh ấy đầu đuôi để anh thấy em không sai thì anh còn quát lên: "Em thấy sai với đúng quan trọng hơn tính mạng mẹ anh à, em chịu thiệt chút cho mẹ được an toàn không được à?".
Mẹ chồng ngày càng ngang ngược, vô lý, khiến em muốn điên (Ảnh minh họa)
Thế đấy, cả chồng cũng đổ tiếng ác cho em, không chịu hiểu em. Em làm gì chứ? Đã nói với bà câu nào vô lễ đâu? Cứ như vậy, em luôn bị xử ép, em là nạn nhân, kẻ bị bắt nạt nhưng lại bị coi như thủ phạm, như phù thủy độc ác luôn bắt nạt kẻ yếu ớt tội nghiệp là mẹ chồng em.
Dĩ nhiên không ai trong nhà chồng nghĩ là bà giả vờ ngất xỉu hay đau ngực để bắt nạt em. Nhưng em khẳng định bà giả vờ, vì em đã thử, và nhận thấy 100% những lần bà bị như vậy đều là có người khác ở cạnh. Còn những khi chỉ có mình em với bà, em thử lý sự "nặng đô" hơn thì bà chỉ mắng em chứ không ngất xỉu hay ôm ngực thở dốc bao giờ.
Mà mẹ chồng em ngày càng ngang ngược, vô lý, khiến em muốn điên lên mà không dám phát tác vì sợ bị cả nhà nói là "quân sát nhân" (chữ dùng của cô em chồng).
Giá như chồng cũng hiểu vấn đề để thông cảm, kín đáo chia sẻ với em thì em còn đỡ, đằng này anh ấy luôn cho em là con dâu ích kỷ nghĩ xấu về mẹ chồng. Cứ thế này em sẽ thù cả nhà chồng và ghét cả chồng mất.
Theo VNE
Day dứt vì những tội lỗi trong quá khứ Tôi là người phụ nữ không có lương tâm, tôi tàn ác và không đủ tư cách để làm mẹ của những đứa con mà tôi đã tước đi thiên chức làm người của chúng. Tháng bảy lại về lòng tôi mang bao niềm thương nỗi nhớ, mong mỏi về những đứa con mà tôi đã cướp bỏ đi thiên chức làm người...