Xin lỗi em, vợ của anh .
“Ngồi viết những dòng tâm sự vụng về này, nụ cười của em, ánh mắt của em, sự chăm sóc yêu thương mà em dành cho tôi bấy nhiêu năm, khiến tôi cảm thấy có lỗi với em vô cùng.
Em – vợ của tôi, người tôi yêu từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Sau 6 năm yêu nhau, chúng tôi kết hôn và có hai thiên thần nhỏ đáng yêu. Em và con là tất cả với tôi.
Cuộc sống của chúng tôi bị đảo lộn từ khi em sinh con thứ 2, em bận rộn hơn nhưng trên gương mặt em lúc nào cũng toát lên vẻ hạnh phúc mỗi khi ôm con vào lòng. Lúc này với em thế giới chỉ có em và hai con với bỉm, bột, sữa … và tất cả những điều tốt nhất cho con mà em góp nhặt được trên diễn đàn. Em không còn thời gian dành cho tôi.
Thú thực sau 9 tháng chỉ được ôm em, sau khi chào đón thành viên nhí thứ 2, tôi luôn muốn được ôm em vào lòng, hôn em, yêu em mà thật khó bởi dường như mọi mệt mỏi của cuộc sống đang vây lấy em, gạt tôi ra ngoài. Sinh hoạt vợ chồng của tôi và em không còn những giây phút thăng hoa, không còn những cái ôm siết thật chặt như ngày xưa. Tôi biết, dù nhiều lúc không muốn em vẫn cố chiều tôi, nhưng thực sự tôi và em đều cảm thấy giống như cả hai đi vào khoảng trống, lạc điệu. Thật sự tôi thèm được yêu, thèm được em ôm vào lòng, thèm cuộc sống vợ chồng giống như trước khi sinh.
Thiếu sự chăm sóc của em, trong một lần bạn bè rủ rê trong lúc men say, tôi đã tặc lưỡi đi bóc bánh trả tiền. Giờ đây tôi cảm thấy hối hận vô cùng, tôi là thằng đàn ông xấu xa, tồi tệ. Xin hãy tư vấn giúp tôi.” (Thành Nam, Hà Nội)
Theo bác sỹ Trần Hoàng Oanh, Trưởng khoa Bệnh viện Xanh Pôn, việc đi bóc bánh trả tiền là một việc rất sai lầm và anh không nên tiếp tục tái diễn.
Sau khi sinh, phụ nữ thường dành nhiều thời gian cho con, anh hãy dành nhiều thời gian chăm sóc con cùng chị để chị đỡ vất vả và có thời gian nghỉ ngơi, kiêng cữ. Anh có thể phụ giúp thêm những công việc gia đình khác, công việc sẽ khiến anh bận rộn, tạm thời thời quên đi nhu cầu bản năng.
Sau khi sinh phụ nữ thường bị giãn rộng âm đạo làm mất khả năng đàn hồi khiến chất lượng yêu bị giảm xuống. Lúc này, cơ vòng âm đạo bị nứt, rách qua các lần sinh nên không co thắt, ôm siết lấy cơ quan sinh dục nam lúc quan hệ vợ chồng như trước, khiến cả hai cảm thấy lạc lõng. Để khắc phục việc này, sau thời gian sinh con khoảng 3 tháng, anh có thể đưa chị đi đến bệnh viện, trung tâm y khoa uy tín để thực hiện phương pháp thu nhỏ âm đạo.
Phương pháp thu nhỏ âm đạo (Vaginoplasty) cho phụ nữ sau sinh chỉ cần thực hiện trong khoảng thời gian ngắn khoảng 30 phút. Sau khi gây tê, bác sĩ sẽ nối những cơ vòng của ống âm đạo, làm chặt và nhỏ lại, cắt bỏ những phần da thừa của âm đạo, kiến tạo lại cơ vòng của cửa mình. Thủ thuật này làm cho ống âm đạo và cửa mình thu lại chặt hơn, có thể làm cho người phụ nữ dễ kiểm soát các cơn co thắt âm đạo hơn.
Video đang HOT
Sau phẫu thuật khoảng từ 4 đến 6 tuần chị nhà sẽ hoàn toàn bình phục. Trong thời gian hồi phục, kiêng giao hợp hay khiêng làm việc nặng.
Chúc anh và chị tìm lại được sự thăng hoa trong cuộc sống vợ chồng, gia đình luôn hạnh phúc và gặp nhiều may mắn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Anh nghiện mùi hương của em!"
Hoà lẫn trong bồn tắm là cả một tâm hồn, một cơ thể đang rạo rực được yêu đương
Có một khoảng trời mà ở đó con người có thể sống được là chính mình? Có một nơi mà ở đó con người ta sống mà không phải khóc... và nếu như có khóc sẽ là khóc trong nụ cười. Nơi tôi muốn nói đến đó chính là trái tim. Một ngăn cho bản thân, một ngăn cho gia đình và vô vàn ngăn cho những thứ khác.
Kết thúc chuyến công tác ở vùng biển - một khu du lịch vẫn còn hoang sơ, cô cảm thấy tiếc nuối nên đã dành trọn ngày cuối cùng của chuyến công tác cho sự khám phá: Con người, cảnh vật... và vô vàn những thứ khác.
Tự thưởng cho mình một ngày nghỉ trong một khách sạn nhỏ, một căn phòng có thể nhìn ra biển. Không gian lãng mạn một chút, cô đơn một chút... mỗi thứ một chút thôi cũng đủ làm cho con người ta "chết". Cô đang "chết" trong nỗi nhớ anh... Nỗi nhớ lúc da diết, khi mãnh liệt như hàng ngàn con sóng đang vỗ mạnh vào bờ cát trắng.
Khi cô không thể lột sạch mọi thứ trên người để ngâm mình trong bồn nước, ngụp lặn trong bồn tắm để cho cảm giác bềnh bồng, để cho làn nước được thoả sức vuốt ve cơ thể của mình, để cho nỗi nhớ được "đóng băng"... cô với tay lấy chiếc điện thoại nhắn tin cho anh, " Em nhớ anh, anh đến bên em nhé!" Và cô khóc, hoà lẫn trong bồn tắm là cả một tâm hồn, một cơ thể rạo rực yêu, cô nhớ anh....
Với tay lấy chiếc khăn tắm mang theo lau sạch cơ thể, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Khoác lên mình bộ cánh dịu dàng, cô đi dạo dọc bờ biển đón để ngắm nhìn hoàng hôn. Cô rất thích nhìn cảnh mặt trời lặn vì nó báo hiệu kết thúc một cái gì đó buồn tẻ để khởi đầu những điều mới mẻ hơn. Cô mong cái mới đó sẽ tốt hơn cái hiện tại... cô tiếp bước chân trần trên cát cứ như vô định...
Cô sẽ phải trở về với cái thực tại của mình với những nỗi lo đời thường (Ảnh minh họa)
Bỗng dưng "rầm", cô choáng váng khi chữa hiểu điều gì xảy ra thì cô đã nghe thấy giọng nói, "Bạn có sao không? Lần sau nhớ cẩn thận nhé". Cậu trai mỉm cười như chuộc lỗi, còn cô tiếp tục cuộc hành trình của mình. Cô tưởng tượng mình đang đến được chân trời để có thể khám phá...
Một ngày cuối cùng sắp kết thúc, cô sẽ phải trở về với cái thực tại của mình với những nỗi lo đời thường. Cô muốn ngay lúc này sẽ sống theo bản năng của mình, sống như cô chưa được sống.
Reng... Reng... - Cô với tay lấy điện thoại.
- Em đón anh đi, anh đang ở biển.
-Anh...
- Em đón anh đi, nhanh nhé!
Anh cúp máy, cô đứng chết trân không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa? Tại sao anh biết cô đang ở biển? Tại sao anh lại có mặt? Tự trách mình khi không kiềm chế được đã nhắn tin cho anh... nhưng cô vui vì cô có thể được ở cùng anh một thời gian, anh sẽ là của cô trong phút giây này, một lần và mãi mãi. Cô cười.
- Sao anh biết em ở đây?
- Em có đi đâu anh cũng sẽ tìm ra. Em có thể trốn anh nhưng không thể trốn bản thân mình.
Cô cười nhưng thấy mắt cay cay... Anh có thể vì cô, ít ra trong cuộc đời này cũng có người thật lòng với cô, không nhìn nhận cô với con mắt của kẻ thực dụng. Một tuần ở đây cô cũng khám phá đủ để có thể cùng anh lang thang.
Hâm thật... Biển về đêm đẹp, gió rì rào qua hàng thông... rì rào như đang tâm tình cùng nhau. Có khi nào rừng thông cũng đang yêu? Cảm giác của cô khi cùng anh đi trên cát, cùng tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi và mong manh... mong manh đến kỳ lạ!
Anh luồn tay vào mái tóc ngắn cũn của cô để cảm nhận gió biển thổi tung mái tóc, để cảm nhận mùi hương riêng của cô mà như anh nói " anh nghiện mùi hương của em". Cô cười... Cô sợ... sợ mình nhắm mắt lại và khi mở ra mọi thứ lại tan biến như bọt xà phòng... mong manh.
Vòng tay anh ôm trọn người cô.
- Em gầy quá!
- Em gầy đi vì nhớ anh!
Nói rồi, cô dúi mặt vào ngực anh để cảm nhận nhịp tim anh đang lập loạn nhịp. Cô trêu đùa, " Em có làm gì anh đâu mà tim anh đập mạnh dễ sợ vậy?". Anh siết tay ôm chặt cô vào lòng khiến cô cảm giác nghẹt thở...
- Buông em ra đi anh!
- Không! Anh muốn em là của anh trọn lúc này! Hãy thả lỏng cơ thể để cảm nhận, đừng cứng nhắc. Anh biết em đang nghĩ gì nhưng hãy để mọi thứ tự nhiên em à!
... Và một lúc sau, hai trái tim khát khao yêu đương đã đập loạn nhịp vì nhau dưới sóng biển rì rào..
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xin lỗi anh vì quá khứ của em! Tôi đã cô gắng lây hêt can đảm đê nói ra cho nhẹ nôi lòng. Khi đọc xong bài "Nỗi đau bị anh họ lạm dụng" tôi đã giât mình vì không hiêu tại sao chị ây lại có quá khứ trùng hợp với tôi như vây. Khác môt nôi, người đã " lạm dụng" tôi không phải là anh họ, mà chính...