Xin cho em được sự bình yên
Xin cho em được bình yên, đừng khuấy động cuộc sống êm đềm của em rồi anh ra đi.
Đừng bảo với em điều không có thật, em nghe những lời đó chỉ là vô nghĩa mà thôi. Khi người ta hứa thật nhiều nhưng chẳng làm được gì cho em thì đó chỉ là một tình yêu vô nghĩa. Đừng tạo cho em nhiều hy vọng, rồi ngày nào đó hy vọng càng lớn tổn thương trong em càng nhiều, là con gái em hay nghĩ suy.
Suy nghĩ về hiện tại không chưa đủ, suy nghĩ về cả tương lai nữa, em muốn tất cả điều phải chắc chắn nằm trong tay em và không thể nào tuột khỏi, trừ phi em buông tay.
Em sẽ không hy vọng để rồi em sẽ không bị thất vọng. (Ảnh minh họa)
Em không muốn anh yêu em khi cần thì đến, không thì vứt bỏ sang bên. Em không cần thứ tình yêu ấy. Em sợ những lời hứa chỉ làm cho em thêm hoài nghi về thứ tình yêu mà em xây nên trong thế giới này.
Video đang HOT
Những buổi ban đầu đến với nhau ân cần đưa đón, rồi quen nhau lâu thì những điều đó chỉ là những thứ không cần thiết đối với anh, thì em nghĩ tình yêu như anh nói chẳng là gì cả. Nó chỉ là thứ phù du cuốn hai linh hồn vào trong một thế giới tưởng chừng chỉ có hai đứa, một ngày nào đó, tất cả điều trôi qua như đám khói bụi bay thoảng qua trong đời.
Đừng bảo em phải làm thế này, làm thế kia, đừng đòi hỏi gì ở em cả, em chỉ muốn một điều nếu thật sự anh yêu em, anh sẽ làm tất cả vì em, vì anh thật sự muốn như vậy, còn nếu không yêu cho dù bắt anh làm thì anh cũng không hào hứng vui vẻ để làm. Con người mà anh, ai cũng thế thôi.
Tình yêu hạnh phúc không được bao nhiêu chỉ đau khổ là nhiều, tình yêu là vậy phải không anh. Tình yêu của anh xây trên những lời hứa sao anh. Đừng đến với em như thế, đừng làm cho em thêm nhiều ảo tưởng. Một ngày nào đó em tỉnh lại thì em sẽ đau khổ lắm anh biết không?
Thật tàn nhẫn mà. Xin cho em được bình yên, đừng khuấy động cuộc sống êm đềm của em rồi anh ra đi. Đừng nhìn em bằng ánh mắt trìu mến đầy thương yêu, rồi ngày nào đó, anh sẽ dành cho người khác không phải em.
Tình yêu ơi xin ngủ yên! Anh biết không, người ta sống hạnh phúc vì 1 trong 2 lý do, 1 là đang sống trong những kỉ niệm đẹp của thời quá khứ, 2 là sống mà đang hy vọng. Em sẽ không hy vọng để rồi em sẽ không bị thất vọng.
Tình yêu quá xa vời để có thể với tới ảo tưởng, mộng mị… em không muốn ngủ nữa, em sẽ tỉnh lại đây.
Theo Khampha
Bị bố đánh gãy 8 cái roi vì quên không nấu cơm
Bị quật đến mông lằn đầy vết roi, dúi đầu vào bồn cầu, xé quần áo, tát sái quai hàm...tôi đều trải qua. Có lần mải chơi quên không nấu cơm, ông đánh tôi gãy 8 cái roi mới thôi.
Đọc báo thấy em bé 8 tuổi bị bố dùng điếu cày đánh đến chết. Lại nghĩ đến tuổi thơ đầy đòn roi của mình, tôi tự hỏi không biết đến bao giờ các bậc cha mẹ mới thôi dùng đòn roi để dạy con, mới thôi cái kiểu "thương cho roi, cho vọt"?
Ngày bé, tôi "ăn" nhiều đòn roi đến mức không còn biết đau, biết sợ là gì. Nghịch bẩn, bố đánh. Ăn vãi cơm, bố tát. Không chịu nấu cơm bố xách roi quật. Nhiều khi chẳng có lý do gì, ông cứ thấy ngứa mắt, không vừa ý là cầm roi vụt, xin cũng không tha. Rất nhiều lần ông vụt đến chân tay tôi tướm máu, mông lằn đầy vết roi.
Minh họa. Nguồn: Internet
Năm tôi 9 tuổi, vì mải chơi quên không nấu cơm mà tôi bị bố lấy roi vụt, gãy liền 8 cái roi tre. Ông ác đến mức bắt tôi cởi hết quần, vụt thẳng vào da thịt. Tôi hận ông lắm, nhưng không làm được gì.
Mỗi lần bị đánh, người tôi có thể cầu cứu duy nhất là mẹ tôi. Nhưng mẹ tôi là người đàn bà cam chịu, cả đời chỉ lẳng lặng phục vụ chồng, không dám hé răng nửa lời. Hàng xóm láng giềng thì coi "không phải chuyện nhà mình" nên dù tôi có bị bố treo chân ngược cành cây cũng chả ai thèm lên tiếng.
Tôi hận cha tôi đến nỗi phải cố gắng học thật giỏi để rời xa ngôi nhà đầy đòn roi này. Giờ đây tôi đã lấy vợ, có cuộc sống riêng, nhưng những ám ảnh về người cha cay nghiệt, về những trận đòi roi vẫn còn đó. Tôi vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho ông, không thể thân mật, gần gũi được với cha mình nữa. Mỗi lần về thăm nhà, dù nhìn cha đau ốm nhưng tôi chỉ đứng xa nhìn, không muốn nói chuyện với ông.
Tôi tự nhận thấy mình là một người dễ nổi nóng và ưa bạo lực. khi tôi ý thức được điều đó, nhưng không thể kiềm chế được bản thân. Và đáng sợ hơn, mặc dù tôi biết bạo lực là không tốt nhưng đôi khi trong các cuộc cãi vã với vợ, tôi đã tát cô ấy. Ức chế với thằng cháu không nghe lời, tôi cầm roi vụt. Tôi buồn về cách hành xử của mình nhưng không sao kiểm soát được, cứ ức chế là tôi lại muốn dùng bạo lực để giải quyết.
Tôi kể ra câu chuyện của mình, chỉ với mong muốn các bậc phụ huynh nhìn lại cách dạy con của mình. Đừng đi vào vết xe đổ của cha tôi và đừng để những đứa con của mình bị ám ảnh đòn roi như tôi. Và đừng xảy ra bi kịch như người cha cầm điếu cày đánh con, đến lúc hối hận thì cũng đã muộn.
Theo VNE
Đang 'cao trào' bị con đấm bùm bụp Có con, nhiều cặp vợ chồng rơi vào hoàn cảnh 'mỡ treo miệng mà mèo thường xuyên đói". Đọc truyện ê a mãi mới dụ được con ngủ, anh Vinh (Vũ Thạnh, Hà Nội) nháy mắt ra hiệu 'yêu' vợ và nhanh chóng được thuận tình. Tuy nhiên, đến đoạn cao điểm thì anh giật nảy mình, cấm khẩu và 'đơ' ngay tại...