Xe xôi lề đường đưa cháu vào đại học
Căn phòng cuối xóm trọ nghèo ở phường 16, quận Gò Vấp (TP.HCM) rộng chừng 15m2 là nơi bà Thạch Kim Sa cùng hai cháu nội sinh sống. Buổi chiều muộn, những cơn mưa nặng hạt của Sài Gòn mùa này cứ lộp độp trên mái tôn, hắt vào khiến nền nhà sũng nước.
Trần Thị Hoài Trinh và bà nội bên chiếc nồi hầm đậu chuẩn bị cho mẻ xôi bán vào sáng hôm sau – Ảnh: B.MINH
Bà Sa, 78 tuổ.i, ngồi cạnh bếp, tay đảo đều nồi đậu đen. Thi thoảng bà lại bóp thử vài hạt xem đậu đã mềm chưa.
Gần 30 năm, bà vẫn cặm cụi nấu xôi mỗi buổi chiều muộn đến tận khuya. Hàng xôi ấy vừa đưa cô cháu gái Trần Thị Hoài Trinh vào giảng đường Trường ĐH Ngân hàng TP.HCM.
Lời hứa với con trai
Suốt cuộc trò chuyện, chưa khoảnh khắc nào bà Sa rơi nước mắt, chỉ có tiếng cười nhưng lại nghe chua chát, không giấu được nỗi buồn.
Hoài Trinh ngồi trên chiếc giường tầng đặt sát góc phòng, đôi mắt lúc ấy đỏ hoe, ầng ậc nước như thấm từng vất vả, cơ cực của bà nội.
Trinh lên 2 tuổ.i, mẹ bỏ đi để lại hai chị em nheo nhóc. Bà nội cô bé kể cũng không biết con dâu đi đâu vì vốn dĩ từ đầu mẹ hai đứ.a tr.ẻ ấy đã ở riêng. Ba năm sau, cha Trinh gặp bạo bệnh rồi qua đời.
Bà Sa nhớ như in khi con trai mắc bệnh, nhà làm gì có tiề.n đi bệnh viện, chỉ ra tiệm mua ít thuố.c uống đỡ qua ngày.
“Trước lúc mất, nó có trối lại, năn nỉ tôi nuôi hai đứa nhỏ. Tôi đã hứa với nó rồi, nên có cỡ nào cũng phải ráng làm nuôi hai đứa cháu ăn học cho thành người”, bà Sa kể.
Hàng chục năm trời, bà Sa một mình cặm cụi với hàng xôi mỗi ngày, mưu sinh và chở che hai đứa cháu tội nghiệp.
Cứ 13h mỗi ngày bà bắt đầu nổi lửa hầm đậu, ngâm nếp đến tận khuya. Nhiều khi mệt quá, bà lên giường chợp mắt dăm mười phút rồi lại bật dậy xuống làm tiếp.
2h sáng, công đoạn hấp xôi mới bắt đầu để kịp gần 6h đẩy xe ra đầu ngõ bán. Tuổ.i cao, sức mỗi ngày một yếu, lại đau xương khớp nhưng bà đều cố gắng tự bưng bê, làm hết mọi thứ vừa vì quen tay vừa không muốn hai đứa cháu vất vả.
“Tôi không muốn phiền tụi nó học hành, làm không quen lỡ đâu đổ nước sôi lại phỏng thì tội. Chỉ hôm nào làm không kịp, tận 11h đêm mà chưa ngâm nếp tôi mới đành gọi bé Trinh phụ”, bà Sa cười.
Mình muốn học lên cao, có công việc ổn định để còn kịp chăm sóc bà. Bà đã nỗ lực, hy sinh cả cuộc đời cho cháu…
TRẦN THỊ HOÀI TRINH
Tôi ráng bán nhiều xôi mới có thêm đồng ra đồng vào lo cho cháu. Học hành là tương lai của tụi nó, để không phải nhọc thân như bà nội bây giờ.
Bà THẠCH KIM SA (bà nội Hoài Trinh)
Phải thay đổi cuộc sống
Trong nỗi cơ cực qua năm tháng, điều không chỉ bà nội mà cả cô cháu gái nhắc đi nhắc lại chính là khát khao phải thay đổi cuộc sống.
Niềm hy vọng ấy đang được đặt vào cô cháu gái vừa có những ngày đầu tiên của đời tân sinh viên, đặt chân vào giảng đường.
Sau nhiều năm không liên lạc, mới đây mẹ Trinh có trở về gặp con nhưng hiện đã có gia đình mới, có thêm con riêng.
Bà Sa bảo cũng không kỳ vọng gì từ con dâu, thôi thì vẫn gánh trên vai mình trách nhiệm nuôi cháu như lời hứa với cha tụi nhỏ trước khi nhắm mắt.
Những ngày ngồi rửa đậu, thổi xôi, bao dòng suy nghĩ, ký ức của những tháng năm qua cứ hiện về.
Người bà đầu tóc bạc trắng nhắc hồi ba con Trinh mới mất, bà phải bỏ hai chị em Trinh lên xe xôi rồi đẩy đi bán cùng để còn trông cháu. Ngày nắng không nói, ngày mưa lớn nhỏ gì mấy bà cháu cũng phải đi bán, lay lắt rồi cũng qua ngày.
Mấy chục năm bán xôi, bà Sa nói mình hiểu rất rõ giá trị của việc học. Hồi đó bà từng được học hết lớp đệ tam rồi lấy chồng sớm và cuộc đời cứ thế không thể ngoi lên được nữa dù muốn lắm.
Bất chợt, bà Sa ngẩng lên bảo: “Nhiều khi nghĩ thấy tủi, ngày nào cũng lủi thủi, nhưng buồn cũng phải làm thôi. Có ngày đi bán tôi chỉ mong nghỉ được một bữa, được vậy chắc tôi mừng lắm”.
Cũng như bà, Hoài Trinh tâm niệm phải học mới mong thay đổi cuộc sống. Vì thế, cô học sinh lớp chọn của Trường THPT Trần Hưng Đạo (quận Gò Vấp) đã cố gắng học mỗi ngày, mà suốt 12 năm qua chưa bao giờ không là học sinh giỏi.
Thương bà lắm nhưng c.ô b.é ít khi nói với ai, ngay cả nói cùng bà. Bởi bà nội giờ là người thân ít ỏi còn lại với Trinh trên đời này.
“Lúc nào bà cũng chỉ dặn mình ráng học chứ chưa bao giờ kể nỗi vất vả của bà nhưng mình biết hết, hiểu rõ việc nội làm cho mình nên lúc nào cũng phải ráng học thật giỏi”, Trinh bộc bạch.
Làm công nhân may để kiế.m tiề.n trước khi đỗ thủ khoa đại học
Trúng tuyển đại học, nhà không có tiề.n, Huyền không thể nhập học, cô quyết định xin đi làm công ty may.
Một năm sau, cô xuất sắc đỗ thủ khoa ngành Kế toán, Học viện Ngân hàng với số điểm 28,05 khối A00.
Tân sinh viên Trịnh Thị Thanh Huyền, Học viện Ngân hàng xuất sắc đỗ thủ khoa ngành Kế toán với số điểm 28,05 chưa tính điểm cộng ưu tiên - Ảnh: HÀ THANH
Một năm trước, Trịnh Thị Thanh Huyền (19 tuổ.i, quê Hà Nam, hiện là tân sinh viên Học viện Ngân hàng) trúng tuyển vào Trường ĐH Thương mại. Nhưng dịch COVID-19 bùng phát, kinh tế lao đao, trong nhà chẳng xoay trở nổi 10 triệu đồng đóng học ban đầu, vậy là Huyền quyết định không nhập học nữa.
"Tôi có trao đổi với mẹ là muốn đi học, nhưng điều kiện kinh tế không có, nếu tôi đi học mẹ phải vay mượn rất mệt nhọc. Cả nhà chỉ có một mình mẹ cáng đáng, không có công ăn việc làm ổn định. Lúc không đi học nữa, tôi bàn với mẹ: "Hay con đi làm công ty một năm, năm sau mẹ cho con thi lại nhé?" - Huyền bộc bạch.
Bàn bạc với mẹ xong, Huyền xin làm cho một công ty may ở gần nhà. Đôi tay gầy guộc của cô gái nhỏ không thuần thục đường kim mũi chỉ, nên chỉ đành xin phụ việc.
Cô đảm nhận việc ủi vải, khâu móc, làm gia công, mỗi tháng được trả 3 triệu đồng tiề.n công, nếu tăng ca sẽ được 4 triệu đồng.
Tân sinh viên Trịnh Thị Thanh Huyền trải lòng từng "đứt gánh học" vì nghèo khó, nay cô quyết tâm theo đuổi việc học đến cùng - Video: HÀ THANH
Tôi chưa bao giờ trách bố mẹ, làm sao mà trách được? Bệnh tật chẳng ai chọn được cả, biết gia đình như vậy mình phải cố gắng hơn thôi. Tôi sẽ không khóc nữa đâu, vì mỗi người một hoàn cảnh, có thể mình thấy mình khổ cái này nhưng người ta còn khổ hơn mình nữa
Tân sinh viên TRỊNH THỊ THANH HUYỀN, Học viện Ngân hàng
Có bữa phải làm đến đêm, mệt lắm mà lương không cao. Lúc đó cô nghĩ nếu không đi học, nếu chỉ làm như thế này thì cả đời không thể khá lên được. Do đó, cô quyết tâm thực hiện ước mơ học tập, không để "đứt gánh học" nữa.
Nhờ đi làm công nhân may kiếm được tiề.n, mỗi tháng cô đưa cho mẹ 1 - 2 triệu đồng lo chi phí trong nhà, còn lại xin được giữ lại để dành tiề.n đi học.
Để không quên kiến thức, ngày đi làm, nếu đêm nào được về sớm, cô gái nhỏ sẽ dành thời gian ôn luyện. Miệt mài làm ở công ty may đến dịp ra Tết, Huyền xin nghỉ việc để tập trung cho ôn thi.
Không khuất phục trước khó nghèo, bằng nỗ lực không ngừng nghỉ, Trịnh Thị Thanh Huyền (19 tuổ.i) trúng tuyển vào Học viện Ngân hàng. Với số điểm 28,05 khối A00 chưa tính điểm cộng, Huyền xuất sắc trở thành thủ khoa đầu vào của ngành Kế toán.
Cô thật thà thừa nhận, sau khi tìm hiểu kỹ lưỡng đã quyết định chọn ngôi trường này để theo đuổi ước mơ, cũng vì học phí ít tốn kém hơn các trường khác. Với số tiề.n 10 triệu đồng dành dụm được nhờ làm công nhân, Huyền đóng học phí ban đầu hơn 4 triệu đồng, còn lại để trang trải chi phí đắt đỏ ở thủ đô như tiề.n trọ, tiề.n sinh hoạt phí, tiề.n xe buýt...
Huyền dự tính, sau khi ổn định chỗ ở sẽ đi kiếm việc làm thêm, vào dịp tết hoặc dịp hè được nghỉ học, cô sẽ về quê xin làm công ty tiếp để dành dụm tiề.n cho năm sau.
Vừa học vừa làm đòi hỏi phải biết sắp xếp, cân bằng thời giờ, nhưng cô sẽ quyết tâm tìm kiếm thêm các học bổng để trang trải cho việc học.
"Tôi mong sẽ nhận được học bổng Tiếp sức đến trường để có tiề.n đóng học cho năm tới. Tôi biết rằng các quỹ học bổng chỉ trợ sức ban đầu thôi, điều quan trọng nhất là mỗi sinh viên phải tự thân, do đó tôi sẽ nỗ lực đi làm thêm, kiế.m tiề.n.
Tôi cũng mong muốn trong quá trình học sớm được công ty nhận thực tập, sau đó có công ăn việc làm ổn định, có mức lương tốt để nuôi sống bản thân, có khoản tiết kiệm cho mẹ" - tân sinh viên Trịnh Thị Thanh Huyền bày tỏ mong ước.
"Không cho con học, sau này có gì sẽ hối hận lắm"
Chồng qua đời vì bệnh tật, từ đó một mình bà Nguyễn Thị Nhung phải cáng đáng mọi chuyện trong nhà, nuôi hai đứa con ăn học, dưới Huyền còn một em trai hiện đang học lớp 12. Năm ngoái, người mẹ đành nén nỗi đau để con gái lỡ dở việc học.
"Ngày làm công nhân, đêm nào về con cũng khóc và xin mẹ cho con đi học lại. Nhưng nhà không có tiề.n, lấy đâu ra tiề.n cho con học" - bà Nguyễn Thị Nhung nhớ lại khoảng thời gian khó khăn.
Nhưng năm nay thấy con đỗ cao và quyết chí theo học đến cùng, bà Nhung nói dù gia đình khó mấy cũng sẽ cố gắng chạy vạy để Huyền đi học.
"Tôi cũng thương con nên sẽ cố gắng vay mượn cho con học. Con chăm học như vậy, không cho nó đi học thì tội lắm, sau này có chuyện gì thì mình hối hận lắm" - bà Nhung giãi bày.
Quảng Trị tiếp sức đến trường cho tân sinh viên nghèo Tối 29/10, tại Trung tâm Văn hóa - điện ảnh tỉnh Quảng Trị, Báo Tuổ.i Trẻ phối hợp với Tỉnh đoàn, Đài Phát thanh - Truyền hình Quảng Trị tổ chức Lễ trao học bổng "Tiếp sức đến trường". Trao học bổng cho các học sinh nghèo vượt khó trên địa bàn tỉnh Quảng Trị. Tại chương trình, Ban tổ chức đã trao...