Xấu hổ vì sở thích “chém gió” của chồng
Vừa chân ướt chân ráo đi làm đã vội cưới, chúng tôi phải ở chung với bố mẹ. Chồng tôi chẳng dễ chịu chút nào với việc này, anh thường xuyên cho rằng ở rể như ‘chó chui gầm chạn’ nên hễ mở miệng là đòi ra ở riêng.
Ảnh minh họa
Không biết bao nhiêu lần tôi giải thích với anh rằng điều kiện kinh tế hai vợ chồng không cho phép, thu nhập của anh mỗi tháng chỉ 3-4 triệu, của tôi nhỉnh hơn chút ít, nhưng nếu ra ngoài thuê nhà, tháng mất 2 triệu, lại còn ăn uống chi tiêu, xăng xe đi lại thì chẳng còn dư đồng nào, thậm chí còn thiếu, tôi khuyên anh ở lại nhà tôi cho đỡ phải thuê, ăn uống cùng ông bà cũng đỡ tốn kém.
Bản thân tôi chưa từng coi thường chồng khi mà bạn bè tôi ai cũng có gia đình sang trọng, chồng giàu có, tài giỏi. Chỉ là, tôi buồn khi thấy chồng mình không có tiền nhưng lại không có chí và vô cùng sĩ diện, anh chỉ giỏi vẽ ra trước mắt một thế giới trong mơ, nhưng chẳng bao giờ lên kế hoạch để thực hiện nó. Trong khi đó, tôi cố gắng từng ngày, đi làm, cặm cụi vun vén mọi việc. Hoàn thành công việc chính, tôi lại lăn xả buôn bán để kiếm thêm, lúc nào cũng mong gia đình mình có thêm thu nhập, sau này còn tính toán những chuyện to tát hơn.
Được nương tựa bố mẹ nhưng mỗi tháng hai vợ chồng phải chi trả rất nhiều khoản. Từ tiền ăn, tiền điện, tiền nước, rồi đến những khoản lặt vặt khác. Nhiều khi tôi đau đầu vì không biết lúc có con rồi, cuộc sống của vợ chồng tôi sẽ ra sao. Nhiều đêm tôi trằn trọc, hoang mang vô cùng, tôi gầy rộc vì thiếu ngủ và stress. Còn anh, ngày nào cũng ăn vận bảnh bao, đầu tóc bóng mượt, 2 tay đút túi quần, anh cứ thế nhởn nha với cuộc sống có vẻ rất “sang chảnh” của mình.
Anh cũng chưa bao giờ nhìn nhận thẳng thắn về thực lực của mình, lúc nào cũng tỏ ra mình là người giỏi giang không thua kém gì ai. Lương ba cọc ba đồng nhưng đi ra ngoài, gặp bạn bè của tôi hay bạn bè của anh, anh đều nói rằng, anh đi làm ở một công ty lớn, lương tháng vài ngàn đô. Nghe anh nói mà tôi phát ngượng. Trước khi cưới, tôi không hề hay biết anh sĩ diệnđến mức ấy.
Có hôm tôi hỏi anh: “Anh nổ quá trời như thế để làm gì?”. Anh hồn nhiên cười, bảo: “Có mất gì đâu mà không nói vậy. Nói vậy, người ta nghĩ mình giàu, có công việc tốt, người ta sẽ cho mình những cơ hội tốt”. Cơ hội tốt chưa thấy đâu, tôi chỉ biết chưa ít lần anh làm tôi muốn tìm lỗ nẻ để chui cho đỡ xấu hổ.
Tôi nhớ có lần, anh và tôi cùng đi chơi với bạn bè, hôm đó là sinh nhật một cô bạn học cùng cấp 3 với tôi. Nhìn anh sáng láng nhất bữa tiệc, ai cũng xúm vào hỏi anh làm gì, anh nói làm ở công ty nước ngoài, rồi lương cao khủng, có nhiều mối quan hệ. Chẳng biết anh lôi ở đâu ra cả tá những người có tiếng, rồi nói là anh quen biết này nọ, rồi chém gió cho họ tin “sái cổ”. Có lúc anh lại khoe nhà mình rộng, to cả 100 mét vuông, rồi trong nhà nội thất sang trọng này nọ. Anh còn nói mình có xe hơi nhưng thật ra, vợ chồng tôi, đến cái xe tử tế cũng không có.
Video đang HOT
Có hôm đi chơi với anh em ở cơ quan, vì lỡ miệng “nổ” rằng mình có xe hơi nên anh lóe ra ý tưởng thuê xe tự lái rồi nói là xe nhà mình. Ngồi nghe anh chém, mặt tôi đỏ như gấc nhưng cũng không thể làm anh xấu hổ trước mặt bạn bè.
Khi về nhà, tôi cố gắng nói cho anh hiểu rằng không nên như thế, sau này mọi người biết sẽ nghĩ vợ chồng mình thế nào, thậm chí có thể họ sẽ nghĩ tôi là người tiếp tay cho anh… Nhưng anh bỏ ngoài tai những lời tôi nói: “Kệ, chả sao cả, cứ nói mình có nhà cửa rộng rãi, còn hơn là nói mình đang ở rể, người ta cười cho thối mũi”. Anh còn trách tôi không thức thời.
Tôi chán nản và mệt mỏi vì không hiểu cái tính sĩ diện hão của anh manh nha từ khi nào mà bây giờ ngày càng nặng. Giá như anh sĩ diện nhưng anh tu chí thì lại là một nhẽ. Nhưng đằng này, anh chỉ giỏi chém gió. Tôi vất vả, nai lưng, tiền lương một mình tôi chi tiêu bao nhiêu thứ, còn tiền của anh, anh chỉ giữ cho bản thân, bảo để lo chuyện quan hệ làm ăn.
Kể cả những lần về quê anh, tôi buồn và thất vọng vô cùng khi chứng kiến anh nói dối và chém gió với cả bố mẹ đẻ của mình, thậm chí là anh chị em ruột trong nhà. Tôi thật sự không còn lời nào để nói về anh. Nhiều lúc nghĩ đến cảnh tôi sinh nở mà không đủ tiền mua sữa, bỉm, áo quần… cho con, tôi căng thẳng tột độ.
Thấy tấm thiệp mời trên bàn, tôi liếc qua thì sốc vì tên vợ cũ chình ình ở phần nhà gái, lời giải thích của cô ấy càng khiến tôi xấu hổ
Tối ấy, tôi trở về nhà thì không thấy vợ cũ chuẩn bị cơm canh gì. Thay vì thế, tôi lại thấy tấm thiệp mời ở trên bàn, và cô ấy chính là cô dâu!
Tôi và Thanh đã ly hôn được 2 năm, nhưng vẫn sống chung một nhà. Chuyện này ai nghe xong thì cũng sửng sốt, nhưng thật tình tôi thấy khá tốt. Chúng tôi ai nấy có cuộc sống riêng, chỉ ở chung để chăm cho 2 đứa nhỏ, và để các con không bị thiếu thốn tình cảm. Tôi và Thanh đều có thể thoải mái đi với bạn bè, qua lại, tìm hiểu đối tượng mới... mà chẳng ai quản, chẳng bị ai đánh giá. Nếu buồn hay cô đơn quá, thi thoảng vợ chồng tôi cũng vẫn "vui vẻ" với nhau.
Lý do khiến chúng tôi bắt đầu cuộc sống như thế này là do Thanh. Hồi ấy, khi phát hiện tôi ngoại tình, cô ấy điên cuồng đòi ly hôn. Tôi cũng xin lỗi, xuống nước nhiều mà Thanh chỉ khóc bảo không chịu được cảnh bị phản bội. Mỗi lần nhắm mắt là cô ấy tưởng tượng ra hình ảnh ấy, lại buồn.
"Em có thể tha thứ, nhưng lại không thể quên. Em sợ rồi chung sống nhưng lâu lâu đem ra dằn vặt anh, càng khổ cho cả hai" - Tôi nhớ Thanh đã nói như thế.
Rồi tôi cũng không níu kéo nữa, ký vào đơn và ra tòa. Nhưng sau một khoảng thời gian ra tòa lần 1, lần 2... và được hòa giải, tôi với Thanh lại thấy thoải mái với nhau hơn. Đặc biệt, em không gay gắt như hồi đầu nữa, cũng mở lòng, muốn cho cả hai một cơ hội. Cũng có thể vì thời gian đó tôi chịu khó chăm sóc con, đỡ đần việc nhà và nịnh vợ hơn nên Thanh cảm động?
Tuy nhiên, điều khiến em quyết định vẫn chung sống dù thủ tục ly hôn đã xong xuôi chính là bởi 2 đứa con. Hồi đó, con gái lớn mới 5 tuổi và đứa út 2 tuổi. Thanh nói chúng quá bé để chịu cảnh chia ly, mỗi đứa mỗi nhà, cả tuần gặp bố/mẹ có ngày cuối tuần.
Một lần con gái bị ngã trầy xát chân tay và phải vào viện, vợ chồng tôi hộc tốc chạy vào, con bé đã cầm tay cả hai và khóc: "Bố mẹ đừng sống riêng được không? Bạn Bông bạn ấy bảo cả tuần mới được gặp bố, mà gặp bố lại không có mẹ đi cùng. Bạn ấy bảo con phải ngăn bố mẹ..."
(Ảnh minh họa)
Thế rồi chúng tôi sống cùng một nhà. Tuy nhiên, mỗi vợ chồng một phòng. Về việc này, Thanh bảo: "Dù sao trên giấy tờ vợ chồng mình cũng ly hôn rồi, em muốn mình tách bạch rõ ràng, phân chia việc nhà, tiền sinh hoạt sòng phẳng, chỉ sống chung vì con thôi... Mình thử sống như thế này một thời gian xem, nếu còn yêu thì mình cho nhau thêm cơ hội, khi đó cũng chưa muộn."
Tôi đồng ý. Và chúng tôi dù cùng nhà, nhưng tiền ăn hôm nào chia hôm đấy, mỗi vợ chồng sẽ chịu trách nhiệm đưa - đón một đứa nhóc. Khi nào có việc bận, có thể nhờ người kia hỗ trợ, nếu người kia bận không giúp được thì cũng không được trách mà phải tự tìm cách.
Hồi đầu chúng tôi khá vui vẻ và cảm giác không khác gì khi xưa lắm, chỉ có điều tôi không bị vợ quản tiền nhưng làm việc nhà nhiều hơn. Tuy nhiên, sau một thời gian tôi có quen người mới. Và khi đó, tôi lại bắt đầu yêu đương...
Thanh có biết, em có vẻ giận, suốt 2-3 tuần sau đó em không nhận lời đưa đón con gái giúp tôi 1 lần nào. Nhưng lúc đó tôi đang mải miết yêu đương thì làm gì quan tâm tới cảm xúc của vợ hờ nữa. Và tôi chẳng buồn quan tâm tới Thanh nữa. Thậm chí con gái tôi cũng có phần hờ hững.
Nhiều lần tôi trở về lúc nửa đêm, Thanh đã chặn cửa và trách tôi vô trách nhiệm với con, nếu không có cô ấy thì con bé sẽ thế nào. Nhưng tôi cũng cãi cùn, rằng cô ấy cứ tự ôm việc vào người rồi lại mắng tôi. "Con đã lớn rồi, em để nó tự lập chút đi. Trường cách nhà bao xa? Không để nó tự đi bộ được à? Ngày xưa 3-4 tuổi anh cũng tự đi học đâu cần ai đón đưa?
Mà em thôi ngay kiểu tự chiều con rồi lại đi trách anh vô trách nhiệm đi. Mình ly hôn rồi, việc của anh anh tự lo, kể cả chăm con lớn, dạy dỗ nó thế nào anh tự biết" - Tôi cũng không vừa, đáp trả Thanh.
Những ngày sau đó, mối quan hệ của chúng tôi khá tồi tệ. Thanh chẳng thèm nói chuyện với tôi. Tuy nhiên, chuyện cơm ăn áo mặc của con gái lớn thì em vẫn không đừng được. Lúc nào em cũng lo cho nó tươm tất, tôi thì vẫn tiếp tục yêu đương mà quên luôn cả việc nhà, cả chăm con...
Thi thoảng vui vẻ, em cũng nấu một bữa thịnh soạn và cho tôi ăn ké. Ngẫm đi ngẫm lại, tôi thấy cuộc sống như thế này rất vui vẻ. Có người chăm con, cơm bưng nước rót mà tôi không bị quản thúc hay chịu trách nhiệm gì. Bản thân thì vẫn được vui vẻ, thoải mái yêu đương bên ngoài...
Tuy nhiên, hôm gần đây, tôi trở về nhà thì chẳng thấy ai. Thanh cũng không chuẩn bị cơm nước, hai đứa nhóc có lẽ cũng theo mẹ đi đâu đó. Tôi tiến tới bàn ăn thì chỉ thấy 1 tấm thiệp mời. Tiện tay, tôi cầm lên xem của ai thì sửng sốt khi nhận ra tên vợ mình chình ình ở phần tên cô dâu.
Việc vợ tôi trùng cả họ và tên cô dâu xác suất đã khá hiếm: Phạm Hà Lâm Thanh, chưa kể tên bố - mẹ cô dâu cũng y hệt. Sao có thể? Không lẽ vợ cũ của tôi tái hôn???
Tôi vội vàng gọi điện cho Thanh, nhưng mãi em mới nghe. Ở đầu dây bên kia, bọn trẻ con tíu tít khen mẹ mặc váy này đẹp, váy kia xinh... Tôi sửng sốt lắm, vẫn cố giữ bình tĩnh để hỏi về tấm thiệp cưới, cô ấy bình thản đáp: "À, đó là thiệp mẫu em chuẩn bị đem đi in. Em sắp lấy chồng rồi, nhưng em sẽ chăm cả 2 đứa nhỏ. Em thấy anh không có khả năng lo tốt cho các con đâu!".
"Tại sao em không nói với anh 1 câu? Em làm gì phải thông báo..." - tôi tức giận nói, nhưng chợt nhận ra bị "hớ" nên dừng lại.
"Mình ly hôn rồi mà anh. Anh quen ai, yêu ai em đâu có quản? Vậy nên chuyện này em cũng không có nghĩa vụ phải thông báo. Anh yên tâm, em là mẹ, em vẫn coi con là số 1. Dù lấy chồng mới, em cũng không bỏ bê con đứng chờ cổng trường 1 mình hay để nó đói, nó khát đâu" - Thanh đáp.
Câu nói của em khiến tôi sượng sùng không nói nên lời. Vì tôi đúng là người cha như thế. Tôi giờ mới cảm thấy vô cùng hối hận, cứ nghĩ khi vợ đồng ý ly hôn mà vẫn ở chung là cô ấy sẽ không thể bỏ tôi. Hoặc chẳng 1 gã đàn ông nào dám yêu người phụ nữ như cô ấy, nhưng tôi nhầm rồi...
14 điều bạn không bao giờ nên làm trên giường Những sai lầm trong 'chuyện ấy' có thể khiến mối quan hệ của bạn trở nên tồi tệ hơn. 1. Đừng tự cho mình là đúng Mọi người đều có tính cách và sở thích riêng. Bạn nên tìm hiểu về những sở thích của bạn tình, bởi vì điều này giúp tạo sự thấu hiểu và gắn kết trong mối quan hệ...