Xa anh là điều em không thể
Xa anh la điêu minh không muôn. Minh rât buôn không biêt phai lam sao nưa, trong long rôi lăm..Xa anh la điêu minh không muôn.
Ảnh minh họa
Minh va anh quen nhau trong 1 lân tâp văn nghê ơ quân đôi. Minh va anh ây băng tuôi nhau. Minh ơ Binh Dương la con ut trong gia đinh. Con Anh ơ Bên Tre la con ca (con 1 ngươi em gai nưa). Tui minh mơi quen khoang 3 thang thôi nhưng hai đưa noi chuyên rât hơp va hiêu nhau như đa quen tư lâu. Anh rât thương va quan tâm đên minh. Minh cung vây.
Nêu noi mơi quen ma đa danh tinh cam như vây thi co hơi qua nhưng thât sư 2 đưa rât thương nhau. Thơi gian gân đây minh va anh suy nghi rât nhiêu vê tương lai cua hai đưa. Hai thang nưa anh ra quân, anh phai vê dươi đo. Minh thi ơ lai trên nay, chăc se buôn rât nhiêu. Minh la giao viên cung co công viêc ôn đinh, anh thi tôt nghiêp Cao Đăng nganh thuê gì đo rôi. Gia đinh anh cung co quen biêt nên muôn anh lam trong nha nươc. Anh thi không thich go bo nên muôn tư lâp. Minh la con ut nên ba me cung không muôn ga đi ma se băt rê. Anh thi muôn vê dươi lâp nghiêp anh không muôn ơ trên đây.
Minh không thê bo gia đinh công viêc theo anh vê dươi đươc. Con anh cung không thê nao bo gia đinh đê lên đây sinh sông. Me anh noi anh đi nghia vu 2 năm ơ nha me đưng ngôi không yên rôi. Giơ anh noi anh lên đây thi me phai lam sao. Minh va anh cung tưng nghi hay thôi minh dưng lai nhưng 2 đưa thương nhau rât nhiêu lam sao co thê noi buông la buông. Anh co y đinh sau khi ra quân anh se qua Nhât đi xuât khâu lao đông. Anh muôn sau thơi gian 3 năm se co 1 sô tiên đê lo sau nay thư nhât la lo cho ba me, thư 2 la săp tơi em gai phai lên Thanh Phô hoc. Chuyên gia đinh anh không muôn anh lên đây va chuyên minh không thê vê dươi đo đa rât kho cho 2 đưa rôi. Giơ anh lai muôn sang Nhât 3 năm đê lam viêc nưa….
Video đang HOT
Anh noi anh không muôn lam minh buôn. Anh thương minh nhưng không muôn chia tay minh vi con thương rât nhiêu. Minh cung không thê nao rơi xa anh đươc. Anh noi vơi minh thương Anh chi thây ơ trong phim hay trong truyên người ta thương nhau ma không đên đươc vơi nhau do hoan canh thôi nhưng không biêt hoan canh nay lai xay ra giưa minh vơi anh. Anh noi minh đưng buôn va suy nghi lung tung nưa. Anh cung se lam vây tơi đâu tinh tơi đo. Cư sông vui ve hanh phuc thơi gian nay.’
Môt ngươi ban thân cua minh khuyên thôi dưng lai đi…vi trươc sau gi anh cung vê dươi anh không muôn ơ trên nay. Sau nay ngươi đau khô cung la minh thôi, minh cung đa tưng nghi vây nhưng minh không thê lam đươc…Xa anh la điêu minh không muôn. Minh rât buôn không biêt phai lam sao nưa, trong long rôi lăm..Xa anh la điêu minh không muôn. Minh rât buôn không biêt phai lam sao nưa, trong long rôi lăm…
Mong moi ngươi cho minh lơi khuyên đê minh biêt minh phai lam gi. Cam ơn moi ngươi nhiêu.
Theo blogtamsu
Mất hết mục đích sống chỉ vì sự khó tính của mẹ
Tôi năm nay 20 tuổ.i. Bố mẹ li dị, tôi cùng mẹ và em gái qua Mỹ cách đây 2 năm. Thú thật, trong suốt thời gian trước khi qua Mỹ cho đến bây giờ, tôi luôn bị ám ảnh bởi mẹ tôi. Tôi luôn luôn cô đơn, khi tôi cố gắng nói chuyện với mẹ, mẹ tôi toàn đem cái khổ lên cho tôi thấy.
ảnh minh họa
Tôi nhớ một lần năm học lớp 8, tôi quen một người bạn nam thân thiết, rồi từ tình bạn trở thành tình yêu học trò. Tôi vui lắm. Nhưng từ khi yêu nhau đến 1 năm sau, khi tôi học lớp 11 thì bạn ấy chia tay tôi không lý do. Tình yêu đầu tiên của tôi vỡ vụn, tôi khóc. Mẹ trách tôi: "Đấy! Ai kêu yêu sớm làm gì cho khổ rồi khóc? Nói rồi không chịu học đi, chừa chưa?". Hình ảnh một người mẹ an ủi con cái hay một cái ôm chia sẻ, hay lau nước mắt trong tôi vỡ vụn lần 2 cùng với tình yêu. Chuyện tình cảm chắc chắn sẽ xảy ra là do số tôi phải gặp thôi, ai mà không yêu thời tuổ.i teen? Từ đó trở đi, tôi không còn nói chuyện với mẹ nữa, nhất là chuyện học hành và chuyện tình cảm.
Mẹ tôi nói, "ế" là 1 điều tốt, ở 1 mình chẳng phải lo, được tự do bay nhảy, đi chơi, đi ăn uống ko cần ai phải nhắc nhở. Nói chung "ế" là tự do tự đại, là niềm sung sướng nhất trong cuộc đời. Tôi đã 20 tuổ.i rồi, đến tận bây giờ, sau chuyện tôi chia tay tình đầu, tôi không biết yêu là gì, thương nhau, giận nhau, hay là được nắm tay người yêu, một cái ôm yêu thương... tôi đều chưa bao giờ được biết 1 cách dài lâu. Việc của tôi chỉ là đi học, đi về nhà là hết.
Tôi luôn lủi thủi 1 mình. Trong suốt những năm đi học, tôi ghen tỵ với các cặp đôi hạnh phúc. Nhiều lần tôi thấy họ ôm hôn nhau, tôi quay mặt đi, lầm lũi như không nhìn thấy gì. Mẹ tôi dặn tôi nhất định đến 28 tuổ.i mới được yêu và lập gia đình. Tiêu chuẩn của mẹ tôi là: phải là người Việt Nam, cao, lớn tuổ.i (mẹ tôi nói con trai nhỏ tuổ.i thì đàn bà mau già rồi sau này xấu đi họ sẽ bỏ mình), có học vấn cao, làm ra tiề.n.... Tôi kiếm người ấy ở đâu bây giờ? Ở "ế" nó cũng có cái giá của nó chứ.
Chẳng thằng con trai nào dám đến nhà tôi chơi dù tôi thích chơi với con trai. Chúng nó nói, đến nhà tôi chơi toàn bị hỏi như tội đồ. Mẹ tôi hỏi sát đến tận nút: "Học ở đâu? Học với ai? Làm gì? Học trường nào? Nhà sống ở đâu? Ba mẹ làm gì? Học có giỏi không? Rồi đến chuyện làm sao biết tôi, biết tôi được bao lâu?"... Ngày hôm sau, tôi không thấy bạn bè tôi đến nữa.
Anh hai tôi cũng từng bị dính chuyện, mẹ tôi bắt anh phải đưa nick Skype của bạn gái, rồi tra khảo chị ấy như tra khảo bạn tôi. Lần thứ 2, chị ấy không dám nói chuyện với mẹ tôi nữa. Mẹ tôi ngây người: "Sao không thấy con bé đâu nhỉ, nick không thấy để mà gọi?". Tôi biết câu trả lời. Tôi im lặng. Tôi nghĩ, khi tôi yêu một người thật lòng, tôi sợ cảnh mẹ tôi điều tra kỹ lưỡng như cảnh sát, chẳng đứa bạn nào của tôi cảm thấy hài lòng sau lần gặp mặt đầu tiên, rồi người ta không dám quen tôi nữa. Tôi sợ bị bỏ rơi. Tôi sợ ở một mình. Tôi đã chịu đựng cô đơn khá lâu rồi.
Rồi đến chuyện học, lâu lâu mẹ lại thuyết giáo tôi. Mẹ yêu cầu tôi phải học ngành dược, ngành accounting, hoặc tệ lắm là ngành giáo viên vì theo mẹ tôi, những ngành đó ở Mỹ là những ngành dễ kiếm việc làm, có ngày nghỉ, được lãnh tiề.n nhiều. Tôi không thích, tôi đang học ngành máy bay vì ngành đó đang rất cần người và ít người học. Mẹ mắng tôi: "Cái đồ con hư bất hiếu, cái đồ cá không ăn muốn cá ươn!". Tim tôi nhói lên khi nghe mẹ nói thế, nhưng tôi quen rồi, có điều nó đụng chạm đến tâm hồn tôi.
Mẹ tôi than thở, nào là ngày xưa mẹ học giỏi nhất nhì trường, đi đâu cũng có người yêu mến, có thể làm đủ việc không sợ gì, rồi nhà nghèo khó đến nỗi ăn khoai mì, bảo tôi sống trong nhung lụa không hiểu được cảm giác đó, rồi mẹ tôi lại đem chuyện "con nhà người ta" ra mặc dù tôi chẳng biết thằng nào. Mẹ hỏi tôi có ý kiến gì không, tôi lý nhí nêu ý kiến của tôi nhỏ nhẹ, thế là mẹ tôi lại thuyết giáo. Từ lâu lắm, cứ khi tôi nêu ý kiến là bị mẹ tôi gắn mác "không được". Tôi toàn sống vì mẹ tôi, chứ đời tôi thì chưa bao giờ đạt đúng mục đích của mình. Mẹ tôi toàn những ý tưởng đâu đâu, đòi phải dẫn bạn tới nhà chơi để mẹ gặp mặt xem có đúng con nhà đàng hoàng không, đòi lưu cả số phone bạn bè tôi với lý do "để lỡ có chuyện thì gọi hỏi chứ"...
Tôi xin thề, tôi không phải dạng con gái hư hỏng, tôi không biết uống rượu bia, không hút thuố.c, không chơi "đá", thậm chí tôi không bao giờ chơi với những đứa có thói hư tật xấu, tôi không vung tiề.n quá trán, tôi cũng dạng học hành và cư xử đúng mẫu mực con ngoan trò giỏi... Nhưng cách cư xử của mẹ tôi nhiều lần làm tôi rất chán nản. Nếu tôi nói gì đi chăng nữa, mẹ tôi lại nói nhiều đến nỗi tai tôi muốn lùng bùng, làm tôi nhiều khi muốn cáu lên, nhưng tôi sợ mẹ tôi nói "cái đồ cá không ăn muối cá ươn" lần nữa nên thôi. Nếu hôm nào xui mà mẹ tôi đem ra thuyết giáo, ví dụ chừng 2 tiếng, tôi mà có ý kiến là sẽ tăng thêm 2 tiếng nữa, nhưng ý kiến của mẹ tôi chưa bao giờ làm hài lòng tôi.
Sẽ có bạn kêu tôi rằng tôi ích kỉ, tôi chẳng biết suy nghĩ ngược lại với mẹ tôi, hay bảo tôi có cha có mẹ là hạnh phúc lớn, hoặc có bạn sẽ bảo tôi trẻ con, có ý nghĩ non nớt của 1 người chưa trưởng thành... Tôi nhận hết, nhưng mong các bạn hãy đứng ở vị trí của tôi, các bạn sẽ hiểu được nỗi lòng của tôi. Tôi phải chịu cô đơn đến 28 tuổ.i thật sao?
Theo VNE
Hơn chục năm che giấu tình yêu với bạn cùng lớp Tuổ.i 27, thời thanh xuân sắp qua đi, liệu tôi có nên dũng cảm nói "Tớ yêu cậu", hay nghe lời bố mẹ để đến với một anh chàng hiền lành, tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, giàu sang. ảnh minh họa Chúng tôi gặp nhau vào một ngày hè đầy nắng gió khi bước vào năm học lớp 10, tôi yêu cậu...