Vương gia triều Thanh và cuộc sống xa hoa đến mức điên loạn khiến hậu thế choáng váng
Đằng sau cánh cửa Tử Cấm Thành, ngoài những câu chuyện về Hoàng thượng, Hoàng hậu và các phi tần thì sự giàu sang của các bậc Vương gia nhà Thanh cũng khiến người đời không khỏi kinh ngạc, không ít thú vui, hưởng lạc xa xỉ tới mức điên loạn…
Những đặc quyền đặc lợi khủng khiếp
Triều đại nhà Thanh của Trung Quốc đã phát triển một hệ thống xếp hạng quý tộc rất phức tạp. Tất cả các tước hiệu đều do con trai trưởng của nhà quý tộc thừa kế, nhưng bị giáng xuống một cấp. Tuy thế, vẫn có ngoại lệ khi Hoàng đế phê chuẩn cho một tước hiệu được cha truyền con nối, và đây là một vinh dự rất lớn cho người mang tước hiệu.
Hoàng tộc nhà Thanh chia thành “Tông Thất” và “Giác La”, những người có dòng máu Hoàng tộc. Cụ thể, Tông Thất là những người đeo dây lưng vàng “Kim hoàng thinh đái”, bao gồm các con cháu trực hệ của Hoàng đế, bắt đầu từ con cháu của Thanh Hiển Tổ Tháp Khắc Thế, tức là con cháu hoặc cháu anh em của Thanh Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Từ đó, những Hoàng tử là con cháu thế hệ trực tiếp của Hoàng đế đều mang Hoàng đái tử.
Về phần “Giác La” là những người đeo dây lưng đỏ “Hồng thinh đái”, gồm con cháu của các anh em thúc bá của Thanh Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích, đây có thể xem là dòng dõi xa của Hoàng thất.
Tông Thất có địa vị cao hơn Giác La và có nhiều ưu đãi hơn trong việc phong tước, bổ nhiệm chức vụ. Điển hình chính là việc Giác La không thể được phân tước hiệu hoàng tộc “Nhập Bát phân công”, mà đều chỉ có thể hưởng tước của quý tộc bình thường. Tước vị quý tộc Mãn Thanh cho nam giới Tông Thất, tức hậu duệ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích hoặc hậu duệ của anh em cùng cha của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, đều chia ra hai hạng Nhập Bát phân và Bất nhập Bát phân, cơ bản có 12 tước vị cùng 2 tước vị đặc thù.
Căn cứ theo Khâm định Đại Thanh hội điển sự lệ, lương bổng của các tước vị trên đều là theo năm. Trong đó, người hưởng bổng lộc cao nhất là tước vị Tông Thất – Hòa Thạc Thân vương với 10.000 lạng bạc/năm và 10.000 hộc gạo/năm. Nếu quy đổi ra đơn vị tiền tệ của Trung Quốc ngày nay, đãi ngộ của họ tương ứng với mức thu nhập lên tới xấp xỉ 6 triệu nhân dân tệ.
Mức bổng lộc này đối với những người ở phẩm cấp thấp hơn Thân vương là các Quận vương cũng lên tới con số 3 triệu Nhân dân tệ. Cấp thấp nhất trong hàng ngũ Vương gia là Phụng ân Tướng quân cũng có mức bổng lộc là 110 lượng bạc/năm và 110 hộc gạo/năm.
Về lương bổng phụ nữ Hoàng tộc đời Thanh thì tương đối đơn giản hơn, chia ra hai dạng là gả ở kinh sư và gả đi ngoại phiên (tức gả đi lấy các Vương công thuộc về Mông Cổ Minh kỳ). Khi gả trong kinh sư, Cố Luân Công chúa mỗi năm lãnh 400 lượng bạc, Hòa Thạc Công chúa là 300 lượng bạc, lại còn ban thêm số hộc gạo tương ứng. Khi gả xa, Cố Luân Công chúa tăng lên 1.000 lượng bạc, Hòa Thạc Công chúa là 400 lượng bạc, đổi gạo thành lụa là gấm vóc.
Nhìn chung tước vị Cố Luân Công chúa là lớn nhất và lương bổng các Tông nữ khác đều thấp hơn rất nhiều trung bình Tông Thất nam giới. Những Tông nữ không được phong, không có bổng lộc, trong một số tình huống đặc thù có thể xin trợ cấp như quả phụ hoặc mồ côi, một tháng được 2 lượng bạc.
Ngạch phò (chồng của các công chúa) tuy cũng có lương bổng, nhưng đều chưa đến 500 lượng bạc. Từ năm Càn Long thứ 36 (1771), Ngạch phò của những Tông nữ thuộc hậu duệ của Thuận Trị Đế trở về sau mới có bổng lộc, còn những Ngạch phò của Tông nữ thuộc những chi hệ khác thì chỉ có tước vị mà không có bổng lộc. Tương tự với việc “Nội mệnh phụ” là tước vị thuộc về nhà chồng thì “Ngạch phò” cũng là tước vị thuộc về Tông nữ và Hoàng thất. Sau khi Tông nữ qua đời, nếu Ngạch phò không cưới vợ kế thì có thể giữ lại tước vị, một khi đã tái giá thì mọi tước vị và đãi ngộ đều lập tức hủy bỏ.
Từ đó có thể thấy, việc chảy trong mình dòng máu hoàng tộc đã khiến tầng lớp này nhận được mức đãi ngộ “trên trời” và thậm chí chỉ đứng sau Hoàng đế.
Sa đọa trong ăn chơi, hưởng lạc
Không phải nghiễm nhiên mà những Vương gia triều Thanh lại được hưởng mức đãi ngộ cao ngất ngưởng như vậy. Nhiều người cho rằng, lý do nằm ở việc Hoàng đế vì muốn củng cố quyền lực của mình nên dĩ nhiên sẽ không để cho các nhánh khác trong Tông thất có cơ hội lớn mạnh, luôn cảnh giác với họ. Bất cứ lúc nào Hoàng đế cũng sẵn sàng dập tắt mưu toan gây dựng cơ đồ riêng của các Vương gia.
Do đó, cách giải quyết tốt nhất cho vấn đề này chính là ban thật nhiều bổng lộc để họ chìm trong hưởng lạc. Đồng thời, Hoàng đế nhà Thanh cũng nghĩ ra cách tập trung toàn bộ các Vương gia ở tại kinh thành, bề ngoài thì ban cho họ một tòa vương phủ rộng lớn nhưng thực chất lại giống như giam giữ những thành viên hoàng tộc ấy trong lồng son. Một khi không có chỉ dụ từ Hoàng đế, các Vương gia sẽ chẳng có cơ hội rời khỏi kinh thành. Thậm chí có những người cả đời chỉ quẩn quanh trong kinh đô, ngay tới việc du ngoạn tứ phương cũng chỉ là mộng tưởng.
Video đang HOT
Bởi vậy, cuộc sống của các Vương gia thời nhà Thanh chỉ quanh quẩn ở 3 phương diện là ăn, uống và tiêu khiển, đúng nghĩa “Ăn uống hưởng lạc”. Trong số đó, phương diện đầu tiên được họ chú trọng hơn cả chính là ẩm thực. Người Trung Quốc vốn có câu “dân dĩ thực vi thiên”, ý nói bách tính lấy ăn làm đầu, các vương gia thời bấy giờ cũng không phải ngoại lệ. Tuy nhiên, khác với những bữa ăn của dân thường chỉ nhằm no bụng, đối với các Vương gia thì họ đã đưa ẩm thực lên một mức độ cầu kỳ và xa xỉ hơn rất nhiều.
Mỗi món ăn của tầng lớp ấy đều cần tới các nguyên liệu sơn hào hải vị với mức giá trên trời. Ví dụ như nấu món canh gà hầm, đầu bếp trong vương phủ cũng phải lựa chọn gà ác quý hiếm nấu cùng tùng nhung – loại nấm được xem là đắt đỏ nhất. Dụng cụ dùng bữa của các vương gia thường được tạo tác từ bạc, nếu quý giá hơn sẽ dùng ngọc mà chế thành. Mỗi bữa ăn được coi là “giản dị” đó của Vương gia triều Thanh cũng tiêu tống một lượng tài vật khó mà kiểm đếm.
Phương diện thứ hai được các vương gia Thanh triều chú trọng chính là thức uống. Đây cũng là một phương diện đã khiến Vương gia Thanh triều tốn không ít tâm tư. Vào thời đại bấy giờ, để có thể làm mát đồ uống giữa những ngày hè oi bức, các Vương gia sẽ bỏ ra một số bạc khổng lồ để chế tạo phòng băng trong phủ. Họ sẵn sàng bỏ một số tiền lớn để có đượ các loại “ xe băng” chỉ để đông lạnh những nguyên liệu chế tạo đồ uống, mà trái cây là một trong số đó.
Sau khi đã đáp ứng được những yêu cầu về phương diện ăn uống, các vương gia nhà Thanh lại hao tâm tổn trí để sáng tạo ra các thú tiêu khiển mới. Thú vui đơn giản và phổ biến nhất vào thời bấy giờ chính là ngắm hoa, câu cá, săn thú. Tuy nhiên khi đã nhàm chán với những việc này, họ sẽ chuyển sang một trò tiêu khiển khác có phần thú vị hơn đó là nuôi dế, chọi dế.
Vào thời nhà Thanh, chọi dế vốn là trò chơi giải trí hết sức thịnh hành của giới quý tộc. Điểm đáng nói nằm ở chỗ, một con dế quý cũng có thể sở hữu mức giá trên trời. Ngay từ đồ đựng dế, lồng nuôi dế cũng phải do những thợ mộc cao tay đích thân chế tạo, và giá trị của chúng vốn là thứ mà thường dân bách tính khó có thể tưởng tượng nổi.
Chưa dừng lại ở đó, các vương gia thời bấy giờ còn sẵn sàng bỏ ra cả đống của cải để thiết kế những hoa viên hoặc lâm viên tại gia để thưởng ngoạn, cũng có khi sẽ mời bằng hữu tới đây uống rượu, vui đùa.
Nhiều người cho rằng, cũng chính bởi lối sống xa xỉ thành quen ấy mà tới cuối thời nhà Thanh, một số vị vương gia hết thời vì không cáng đáng nổi số tiền chi tiêu khổng lồ nên đã rơi vào cảnh túng quẫn tới mức phá sản.
Hoàng đế nhà Thanh và bí ẩn quy tắc khi thị tẩm xong phải lập tức đuổi phi tần đi
Hậu cung của triều đại nhà Thanh cũng có những quy tắc riêng mà các phi tần buộc phải tuân theo, một trong số đó là quy định về thị tẩm
Hoàng đế xã hội phong kiến Trung Hoa thường được biết đến là những người sở hữu tam cung lục viện với số lượng phi tần cung nữ lên đến hàng trăm người, mỗi tối muốn ai đến thị tẩm thì gọi người đó, đêm đêm làm tân lang, mỗi ngày đổi một tân nương.
Song không phải Hoàng đế triều đại nào cũng được làm như thế, đặc biệt là Hoàng đế nhà Thanh kể ra còn "thảm" hơn chúng ta nghĩ nhiều.
Sau khi nhà Thanh tiến vào trung nguyên, người Mãn dần bị Hán hóa, lễ giáo Nho gia có ảnh hưởng rất lớn đến các vị Hoàng đế nhà Thanh. Bởi vì nhà Thanh được người Mãn lập nên, vì thế để có được sự công nhận của Nho gia, các vị Hoàng đế nhà Thanh lại càng coi trọng lễ giáo hơn bất kỳ Hoàng đế vương triều nào trong lịch sử. Chính vì thế cho nên các quy tắc trong Hoàng cung nhà Thanh lại càng nghiêm khắc hơn các triều đại khác.
Theo quy tắc trong Hoàng cung nhà Thanh, Hoàng đế không chỉ không được phép tùy ý sủng hạnh cung nữ, hơn nữa cũng không thể tùy tiện cùng phi tần qua đêm.
Hoàng đế có thể lật thẻ bài chọn phi tử đến thị tẩm mỗi đêm nhưng điều đó không có nghĩa là Hoàng đế có thể giữ phi tần đó ngủ qua đêm tại tẩm cung của mình.
"Quyền được ngủ qua đêm tại cung Hoàng đế" chỉ có riêng Hoàng hậu mới có, phi tần thị tẩm xong chỉ có hai lựa chọn, một là đến cung Hoàng hậu để nghỉ ngơi, hai là quay về cung của chính mình để nghỉ ngơi. Cho nên, Hoàng đế nhà Thanh chịu rất nhiều hạn chế, không thể tự do làm điều mình muốn.
Quy định trên có từ khi nào?
Hoàng đế nhà Thanh chịu nhiều khuôn khổ, gò ép như vậy, nếu muốn trách chỉ có thể trách tiền triều nhà Minh, cụ thể là trách Minh Thế Tông Gia Tĩnh Đế Chu Hậu Thông của vương triều nhà Minh.
Gia Tĩnh Đế là vị Hoàng đế Đạo giáo rất nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, thời gian đầu khi ông trị vì, đã cống hiến rất nhiều cho quốc gia, từng cho ban hành "Gia Tĩnh tân chính", thực hiện hàng loạt cải cách.
Nhưng về sau, Gia Tĩnh Đế bắt đầu theo đuổi thuật trường sinh bất lão, sùng bái Đạo giáo, bỏ bê chuyện triều đình, quốc gia, suốt hơn 20 năm không hỏi han chuyện triều chính.
Mà việc khiến Gia Tĩnh Đế bỗng nhiên thay đổi nhiều như thế chính là bởi sự kiện "Nhâm Dần cung biến" diễn ra vào giữa những năm Gia Tĩnh.
Sự kiện này xảy ra vào đêm Gia Tĩnh Đế ngủ lại trong Dực Khôn cung của Tào Đoan Phi. Trong đêm ấy, Gia Tĩnh Đế suýt chút nữa đã bị Tào Đoan Phi cùng cung nữ của Vương Ninh Tần bóp cổ chết, may mắn nhờ có Phương Hoàng hậu kịp thời nghe tiếng chạy tới cứu giá.
Sau khi điều tra rõ ràng mới biết được Vương Ninh Tần lệnh cho cung nữ của mình hợp mưu với cung nữ ở tẩm cung của Tào Đoan Phi để tìm cách giết Gia Tĩnh Đế. Kết quả, Gia Tĩnh Đế hạ lệnh xử tội chết Vương Ninh Tần, Tào Đoan Phi, cung nữ mưu phản Dương Kim Anh cùng những người có liên quan khác.
Sau sự việc lần đó, Gia Tĩnh Đế ngày càng trở nên nhạy cảm, đề phòng hơn, một mình sống tại Tây Uyển, tâm hướng Đạo giáo. Vì muốn ngăn chặn con cháu đời sau của mình gặp phải chuyện như mình nên Gia Tĩnh Đế đã đặt ra quy định trong cung, đó là Hoàng đế buổi tối chỉ được ngủ một mình nếu muốn qua đêm thì chỉ có thể ngủ qua đêm cùng Hoàng hậu.
Cũng từ đó về sau, các vị Hoàng đế không thể tùy ý ngủ lại qua đêm tại tẩm cung của các vị phi tần như trước, nếu Hoàng đế muốn sủng hạnh vị phi tần nào thì chỉ có thể cho gọi đến tẩm cung của mình để "hành sự", sau khi xong việc thì phải để các nàng quay về cung của chính mình nghỉ ngơi.
Việc Gia Tĩnh Đế định ra quy tắc này được các vị triều thần trong triều nhất loạt đồng thuận, bởi vì dù gì đi chăng nữa, đây cũng là một quy tắc tốt, như vậy có thể tránh việc Hoàng đế trầm mê trong tửu sắc, cho nên hành động này của Gia Tĩnh Đế được các vị triều thần vô cùng tán dương và ủng hộ. Từ đó về sau trong hậu cung nhà Minh luôn tồn tại quy tắc này.
Bên cạnh đó hàng năm trong Hậu cung có thêm rất nhiều nữ nhân mới, cũng được xem là có thêm nhiều mối nguy hiểm. Trong tẩm cung của Hoàng đế vào thời điểm thị tẩm cũng chỉ có Hoàng đế, phi tần và 1-2 thái giám, thế nên để đảm bảo an toàn tính mạng của Hoàng đế, cần phải chắc chắn rằng phi tần không mang theo bất kỳ vật dụng nào. Tuy nhiên, bên ngoài tẩm cung của Hoàng đế luôn có các thái giám đứng đợi sẵn, nếu vị phi tần kia có bất kỳ hành động nguy hiểm nào, họ sẽ lập tức tiến vào trong bảo vệ "Thiên tử".
Ngoài ra, đây cũng là cách để Hoàng đế gìn giữ sức khỏe, tránh ham mê quá độ mà ảnh hưởng đến long thể. Trong Hậu cung chỉ có 1 người duy nhất có thể ngủ cùng Hoàng đế, đó chính là Hoàng hậu.
Quy định có phần nghiêm khắc hơn
Sau khi nhà Thanh tiến vào trung nguyên, về cơ bản đều thừa kế, tiếp nối chế độ của nhà Minh, hơn thế nhà Thanh cũng cho rằng quy định này không hề sai, nhờ nó có thể ngăn chặn việc Hoàng đế trầm mê tửu sắc cho nên vẫn tiếp tục giữ vững quy tắc này trong cung.
Vương triều nhà Thanh không chỉ kế thừa chế độ cung đình của nhà Minh, mà còn tiếp tục thay đổi khiến nó trở nên nghiêm khắc hơn cả nhà Minh. Hoàng đế nhà Thanh không cho phép cung nữ hầu hạ, cũng không được phép tùy ý sủng hạnh cung nữ.
Từ sau khi vua Thuận Trị nhà Thanh vào trung nguyên, vua Thuận Trị đã đề ra một quy định, để tránh việc con cháu sau này của mình hoang dâm vô độ, Thuận Trị Đế đã quy định các vị Hoàng đế đời sau không được tùy ý sủng hạnh cung nữ, bên cạnh Hoàng đế cũng không cho phép có cung nữ hầu hạ.
Theo những ghi chép trong cuốn "Nửa đời trước của tôi" do vị Hoàng đế cuối cùng của nhà Thanh là Phổ Nghi hồi tưởng lại các quy định trong cung đình nhà Thanh, theo đó trong cung đình nhà Thanh, các cung nữ chủ yếu là hầu hạ Thái hậu, Hoàng hậu, các vị phi tần cùng các nữ chủ nhân, còn bên cạnh Hoàng đế thường sẽ do Thái giám lo liệu, hầu hạ.
Trong cung cấm Thanh triều, nếu cung nữ muốn ra ngoài làm việc thay nữ chủ nhân của mình thì phải đi từ nhóm hai người trở lên, chứ không thể đi làm một mình.
Với một số nữ nhân ngày xưa, được nhập cung chính là một cơ hội đổi đời. Một khi được Hoàng đế sủng ái, vị phi tần đó sẽ có địa vị cao hơn, sự giàu sang và quyền lực cũng ngày càng nhiều hơn. Tuy nhiên, cũng có không ít trường hợp bị "mắc kẹt" cả đời ở thâm cung, sống đau đớn ngày qua ngày cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay. Quy định trong cung rất nghiêm khắc, dù là ở vị trí nào cũng đều phải tuân theo, đặc biệt là khi hầu hạ Hoàng đế tại tẩm cung riêng.
Hậu cung của triều đại nhà Thanh cũng có những quy tắc riêng mà các phi tần buộc phải tuân theo, một trong số đó là quy định về thị tẩm: Các phi tử phải cởi bỏ trang phục và quấn chăn kín người trước, sau đó đợi thái giám đưa đến tẩm cung của Hoàng đế. Đây không phải là cách để tạo ấn tượng với vua hay thể hiện nét đẹp cơ thể của các cung tần mỹ nữ như nhiều người lầm tưởng.
Trong triều đại này, hệ thống phân vị Hậu cung được quy định rất chặt chẽ, đồng thời quy tắc "lật thẻ bài" chọn phi tần thị tẩm cũng đã được áp dụng từ đây. Tên các Hậu phi sẽ được khắc trên các thẻ gỗ, sau đó Hoàng đế sẽ lựa chọn thẻ bài, người được chọn sẽ hầu hạ vua trong tối ngày hôm đó.
Tuy nhiên, cũng có rất nhiều mỹ nữ chọn cách "trốn chạy" và nghĩ mọi lý do để trì hoãn việc thị tẩm. Bởi ngay đến việc lựa chọn thời điểm ân ái với Hoàng đế, các nàng cũng không được tự quyết định thì nói chi đến tình cảm thật sự.
Khi theo dõi những bộ phim cổ trang Trung Quốc nói về triều đại nhà Thanh, cảnh Hoàng đế sủng hạnh phi tần không phải hiếm gặp. Sau khi Hoàng đế chọn thẻ bài xong sẽ có người đến báo cho vị phi tần đó để chuẩn bị. Nữ nhân may mắn sẽ thay y phục, tắm rửa sạch sẽ và thoa một số hương liệu lên cơ thể. Khi đã chuẩn bị xong họ sẽ lên giường nằm, quấn chăn kín người và chờ 3-4 thái giám nâng đến tẩm cung của Hoàng đế. Trong suốt khoảng thời gian này, vị phi tử đó không thể tự ý di chuyển.
Sau khi đến tẩm cung của Hoàng đế, chờ thái giám bẩm báo rằng vị phi tử kia đã sẵn sàng thì họ mới bắt đầu thực hiện chuyện vợ chồng. Dựa theo các ghi chép lịch sử, khi phi tần được đưa đến tẩm cung của Hoàng đế, họ sẽ phải từ phía chân của Hoàng đế bò lên giường. Sau khi kết thúc màn ân ái, họ sẽ bò xuống giường theo đường cũ, quấn chăn kín người rồi đợi thái giám đưa về cung của mình.
Vương triều nhà Thanh nghiêm cấm việc Hoàng đế sủng hạnh cung nữ, điều này còn hà khắc hơn cả nhà Minh. Hoàng đế nhà Thanh nếu muốn sủng hạnh cung nữ thì phải do Hoàng hậu, Hoàng quý phi cùng các thành viên trong Phủ Nội vụ tiến cử, khi Hoàng đế sủng hạnh cung nữ thì bắt buộc phải có sự thống nhất quản lý sắp xếp của Phủ Nội vụ.
Theo ký ức của Phổ Nghi, vào năm 13 tuổi, khi ông đi thỉnh an Cẩn Thái Phi của vua Quang Tự, khi Phổ Nghi vừa bước vào cung, tất cả các cung nữ trong cung tự động lui ra ngoài, trong cung chỉ còn lại mỗi bà vú già hầu hạ Phổ Nghi cùng Cẩn Thái Phi trò chuyện.
Việc này chính là để ngăn chặn mọi nguy cơ từ trong trứng nước, một Phổ Nghi mới chỉ 13 tuổi cũng đã bị ngăn cấm không được tiếp xúc với cung nữ, từ đó có thể thấy quy định trong cung đình nhà Thanh nghiêm khắc đến nhường nào.