Vừa mua được nhà mới, tôi phải gánh thêm cả gia đình em chồng
Đến nay là 6 tháng ở cùng, gia đình em gái chồng vẫn chưa có ý định tìm nhà mới để thuê. Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi. Vợ chồng tôi có một trai, một gái. Con gái lớn năm nay 7 tuổi, con trai 5 tuổi.
Từ khi cưới nhau, chúng tôi ở phòng trọ. Cuộc sống không quá khó khăn nhưng vì mục tiêu cố gắng mua nhà để “an cư lạc nghiệp”, cho con cái môi trường sinh hoạt tốt, chúng tôi phải tiết kiệm chi tiêu nhiều năm liền.
Gia đình chồng tôi có 2 anh em. Vì là anh cả nên chồng tôi mặc định gánh thêm trách nhiệm với em gái. Sau khi ra trường, anh phụ trách nuôi em ăn học, tìm việc và lo dựng vợ gả chồng, giúp em gái yên bề gia thất.
Tôi rất thoải mái về điều đó. Vì với tôi, anh chị phải có trách nhiệm cùng bố mẹ lo cho em. Tuy nhiên, trách nhiệm về kinh tế nên dừng lại khi có gia đình riêng, anh cũng cần vun vén cho tổ ấm nhỏ của mình.
Tôi biết rằng sau lưng tôi, anh vẫn gửi tiền cho em gái. Nhiều lần tôi khuyên anh nên để cô ấy tự lo cho cuộc sống riêng. Anh thương em nhưng chính tình thương vô điều kiện đấy lại khiến cô ấy ỉ lại.
Vì thế, vợ chồng không ít lần hậm hực. Tôi đành nhắm mắt làm ngơ, lên tiếng nhiều lại sợ mang điều tiếng với nhà chồng.
Thực tế bao năm qua, vợ chồng tôi và vợ chồng em gái vẫn ở 2 nhà trọ cạnh nhau. Chồng tôi nói, nếu có điều kiện thì anh em sống cạnh nhau vẫn hơn, có gì còn chạy qua chạy lại.
Phải cưu mang thêm em gái chồng khiến tôi rất mệt mỏi (Ảnh: Freepik).
Video đang HOT
Nghe hợp tình hợp lý nhưng ở cạnh nhau tôi mới thấy, đó chẳng qua là sự ỉ lại của em gái chồng.
Vợ chồng cô ấy có con gái 3 tuổi nhưng việc đưa đón con đi học mặc định là chồng tôi, vì anh ấy thuận đường. Ban đầu, em chồng nhờ tôi nấu cơm cho cả nhà cô ấy vào hôm cô ấy về muộn.
Lâu dần, chẳng cần nhờ vả mà mặc định mỗi tối đi làm về, kéo sang nhà tôi ăn cơm, xong vợ chồng đèo con đi dạo phố, bỏ mặc tôi dọn dẹp bát đũa. Nếu cằn nhằn với chồng, anh sẽ là người dọn dẹp, không bao giờ góp ý một lời với em chồng.
Sự ỉ lại như thói quen khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, áp lực và thực sự như gánh nặng.
Mãi đến đầu năm nay, vợ chồng tôi cuối cùng cũng thực hiện được giấc mơ sở hữu căn nhà chung cư nội thành Hà Nội. Mặc dù chỉ là căn nhà nhỏ khoảng 70m2, với tôi, đó là tổ ấm hạnh phúc – vừa có môi trường sinh hoạt tốt hơn, vừa giãn khoảng cách với gia đình em chồng.
Sau một tháng dọn về nhà mới, em chồng nhắn cho tôi: “Cuối tuần này, nhà em dọn đến ở nhờ nhà hai bác khoảng một tháng, trong lúc tìm thuê nhà mới. Bên chủ nhà thu lại nhà trọ để quy hoạch. Chị dọn phòng Sam, Sóc (tên 2 con của tôi) cho vợ chồng em nhé”.
Gọi ngay cho chồng, anh biết chuyện nhưng không nói với tôi. Với anh, việc cưu mang em gái là cần thiết, dù sao cô ấy chỉ ở đến khi tìm được nhà mới.
Tôi góp ý thẳng với em chồng, giờ ai cũng có công việc bận rộn, chiều về lại xoay với con cái nên em cố gắng phụ cùng chị việc nhà.
Ấy vậy, cô em chồng cắt ngang: “Chị không cần nấu cơm, nhà em sẽ ăn ngoài trước khi về nhà. Nhà em chỉ mượn phòng của 2 cháu để ngủ thôi. Chắc chưa đến một tháng là tìm được nhà mới”.
Ai dám để cô ấy ăn ngoài cả tháng? Đã không phụ cơm nước, đằng này nhà cửa cũng không dọn dẹp. Quần áo tắm xong vứt ngổn ngang, vợ chồng cô ấy ăn đêm thì bát đũa để nguyên trong bồn rửa.
Em rể là người hút thuốc, mặc dù chỉ hút ngoài ban công vẫn không tránh được việc ảnh hưởng đến không gian sống của cả gia đình, đặc biệt là 2 con tôi.
Thêm nữa, các con tôi đã lớn, cần có không gian riêng để sinh hoạt và học tập, nay chen chúc trong phòng với bố mẹ, tôi thấy xót xa vô cùng.
Có lẽ mọi sự khó chịu sẽ dừng lại khi gia đình em chồng chủ động chuyển đi sau một tháng như dự kiến ban đầu. Đến nay là 6 tháng, gia đình cô ấy vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Sau mỗi giờ tan làm, tôi không muốn về nhà. Nghĩ đến cảnh có nhà riêng nhưng không có không gian riêng, tôi rất mệt mỏi.
Đã nhiều lần tôi ý kiến với chồng nhưng anh đều ậm ừ cho qua. Tôi phải nói gì để em chồng có lòng tự trọng và tự lập cho gia đình riêng của cô ấy?
Chồng tôi muốn khởi nghiệp ở tuổi 60
Chồng còn khỏe, tôi ủng hộ việc anh ấy muốn khởi nghiệp. Nhưng khi biết anh muốn dùng cả gia tài để góp vốn thì tôi hoang mang thật sự.
Ảnh minh họa
Vợ cũ của chồng tôi mất trong 1 vụ tai nạn giao thông. Anh ở vậy nuôi con suốt 9 năm. Khi các con đã yên bề gia thất thì chồng tôi mới đi bước nữa. Khi cưới tôi, anh 51 tuổi, còn tôi 37 tuổi.
Ngày tôi quyết định lấy anh, cả nhà tôi không ai đồng ý. Mọi người cho rằng tôi "vơ bèo vạt tép", lấy người đàn ông lớn tuổi như thế rồi phải hầu hạ lúc về già. Nhưng khi đó, tôi yêu anh rất nhiều nên chẳng quan tâm đến những lời gièm pha chê bai của mọi người.
Sau khi cưới, chồng ngỏ ý không muốn có con vì không chịu được cảnh cha già con mọn. Thế nhưng tôi nghĩ vợ chồng sống với nhau mà không có đứa con chung thì trước sau cũng chia tay. Tôi không muốn quãng đời còn lại phải dựa vào con riêng của chồng.
Nếu chẳng may tôi nói hay làm gì không phải, bọn trẻ sẽ ghi hận cả đời và những năm cuối đời chắc gì tôi đã được chúng đối xử tốt. Dù chồng ngăn cản đủ đường nhưng tôi quyết tâm có con bằng mọi giá. Cuối cùng anh cũng đồng ý cho vợ mang thai.
Hiện tại con trai tôi đã 8 tuổi, còn chồng tôi nghỉ hưu được hơn 1 năm nay. Thật may, chồng chăm sóc và yêu chiều con rất chu đáo. Mỗi khi con cần gì là anh tìm mọi cách đáp ứng nguyện vọng của con.
Tối hôm kia, 2 vợ chồng ngồi nói chuyện về tương lai của con. Chồng tôi bảo muốn cho con 1 tương lai xán lạn. Với đồng lương hưu của anh và tiền lương ít ỏi của tôi khó mà lo cho con học đại học được.
Chồng bảo mấy ngày trước có 1 người em họ gọi anh hùn vốn mở cửa hàng buôn bán thiết bị văn phòng phẩm. Nếu mở cửa hàng thì chồng tôi sẽ quản lý, còn người em họ lo nhập đầu vào. Chồng rất muốn khởi nghiệp để xem sức mình tới đâu.
Địa điểm mở ở gần 2 trường học lớn nên chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua. Nghe kế hoạch chồng đưa ra rất khả thi nhưng đến khi anh ấy nói đến việc góp vốn thì tôi sợ xanh mặt.
Anh nói là không có tiền tiết kiệm nên phải dùng sổ đỏ của ngôi nhà vay tiền ngân hàng. Tôi không đồng ý với ý tưởng này của chồng. Chẳng may chuyện làm ăn bị thua lỗ thì mẹ con tôi phải ra đường ở sao.
Chồng bảo muốn giàu có thì phải đánh đổi và liều. Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ thất bại, không muốn bỏ ra đồng nào thì làm sao giàu được. Anh khẳng định bản thân sẽ làm được, không bao giờ đẩy mẹ con tôi ra đường.
Dù anh nói rất nhiều nhưng tôi cảm thấy rất bất an. Theo mọi người, tôi phải làm sao bây giờ?
Lấy 600 triệu rồi đưa con cho chị gái, 8 năm sau tôi nhận kết đắng khiến mình ôm hận cả đời Tôi đã cầm kết quả ấy mà không dám nói cho chồng. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi gọi cho chị gái và muốn chị trả con. Chỉ cần chị ấy gật đầu, tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho chồng và mong anh yêu thương con tôi như con ruột. Tôi là người khá lận đận tình duyên. Ở tuổi 33 như...