Vừa khoe bộ nail mới 100k chồng liền nổi giận tát vợ cháy má, tôi dứt khoát đáp trả khiến anh nghẹn họng
Gần 3 năm sống chung với Thành, nhiều lúc tôi đau khổ vô cùng nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện b.ỏ chồn.g. Tuy nhiên sau lần này thì tôi không chịu đựng nổi.
Ngày tôi đi lấy chồng, mẹ vừa khóc vừa nắm chặ.t ta.y tôi trách móc: “Nói không nghe, lấy chồng xa sau này sướng khổ thì đừng kêu ai nhé”.
Tôi cũng khóc, nắm chặ.t ta.y mẹ khẳng định chắc nịch: “Mẹ yên tâm, con gái mẹ nhất định sẽ hạnh phúc “. Mẹ tôi vẫn không yên tâm. Bà nói với giọng điệu giận dỗi: ” Ừ, chị giờ đủ lông đủ cánh rồi, có thèm nghe theo bố mẹ khuyên bảo nữa đâu. Lấy chồng xa sau này lúc ốm đau, lúc sinh con đẻ cái thì cứ thui thủi một mình. Tao say xe đi làm sao được…”.
Nói đến đó, thì mẹ quay vào nhà, cố giấu đi 2 hàng nước mắt ngân ngấn. Bố tôi thì quát mẹ: “Ơ cái bà này, con nó đi lấy chồng là chuyện vui mà cứ khóc tu tu. Mày không phải nghĩ ngợi con ạ. Cứ lên xe hoa đi…”.
3 năm trước tôi mặc lời khuyên can của mẹ để lấy Thành cho bằng được. Chồng tôi ở tỉnh khác, cách nhà tôi hơn 300km. Anh có công việc ổn định, lương cao. Ngày yêu nhau, anh rất chiều tôi. Chính vì vậy tôi luôn tin rằng hôn nhân của mình chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Tuy nhiên, cuộc sống không màu hồng như tôi tưởng. Càng ngày Thành càng bộc lộ thói gia trưởng và keo kiệt của mình. Anh chỉ coi trọng bên nội mà thôi, còn bên đằng nhà tôi, lấy vợ xong là Thành coi như không quen biết. Trước kia, anh hứa, khoảng 1-2 tháng sẽ cho tôi về quê thăm bố mẹ một lần ( vợ chồng tôi đang ở Hà Nội nên về quê ngoại gần hơn, chỉ khoảng 150km). Nhưng lần nào tôi rục rịch chuẩn bị về quê thì anh lại có cớ để “cầm chân” vợ. Mỗi lần tôi gửi quà hay tiề.n về biếu bố mẹ thì anh lườm cháy mặt, lẩm bẩm nói tôi chỉ biết dấm dúi mang về nhà ngoại.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Mâu thuẫn giữa 2 chúng tôi nảy sinh nhiều hơn khi Thành được thăng chức. Lương của anh gấp đôi của tôi. Chồng cho phép mình có quyền được khinh vợ. Chỉ cần tôi mắc lỗi nhỏ như quên bật nút nồi cơm, quên lau nhà, hay không nấu món ăn anh thích,… là Thành cằn nhằn cả buổi. Anh nói tôi ăn hại, không biết làm vợ, con người kém cỏi… Nhiều lúc tủi thân, nhưng tôi cũng chẳng dám gọi về kể cho mẹ.
Sau khi tôi sinh con thì cái vui vẻ, lãng mạn của hôn nhân tắt ngóm. Bởi khi đó tôi ở nhà chăm con, không thể đi làm. Thành là trụ cột chính, lo tất tật chi tiêu trong gia đình. Mỗi tháng anh đưa cho tôi 5 triệu để lo cho con, mua đồ ăn và trang trải điện nước. Thử hỏi mọi người số đó có đủ không, so với mức sống ở trên Hà Nội? Vậy mà Thành vẫn giáo huấn tôi: ” Em học cách chi tiêu đi, lấy chồng sinh con rồi thì bỏ những cái sở thích vô bổ như mua sắm quần áo, mỹ phẩm… đi. Giờ đẹp thì có ai nhìn? Anh không phải ngân hàng để cho em hoang phí”.
Nói thật, từ ngày mang thai, tôi đã chẳng sắm sửa gì cho bản thân rồi. Quần áo bầu, tôi toàn đi xin của người này, người kia. Bạn bè cứ trách móc từ ngày tôi lấy chồng là mất tích. Nhưng thực tình tôi chẳng có tiề.n mà đi gặp mặt chúng nó. Vậy mà anh vẫn nói tôi hoang phí.
Đỉnh điểm là sáng nay, tôi với chồng vừa cãi nhau 1 trận to. Chuyện là sang tuần em gái tôi cưới. Đã lâu không làm đẹp, tôi chỉ muốn mình trông chỉn chu, xinh đẹp hơn 1 chút trong ngày vui của em. Vì vậy tôi đã đi làm nail, hết 100.000 đồng.
Làm được bộ nail ưng ý, tôi chạy về khoe chồng. Vậy mà anh vừa nhìn thấy đã đùng đùng nổi giận, đạp tung chiếc ghế trước mặt, lao ra tát tôi cháy má. Mắt Thành trợn ngược, môi mím chặt. Anh đay nghiến tôi: ” Tôi đã bảo cô chi tiêu tiết kiệm cơ mà. Cưới em gái chứ có gì đâu mà phải đẹp? Tiề.n mừng cưới cũng đến tay tôi lo đây này. 1 triệu bạc chứ ít gì. Đúng cái loại ăn bám nên không biết xót của…”.
3 năm hôn nhân, nhiều lúc tôi đau khổ vô cùng nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện b.ỏ chồn.g. Tuy nhiên, chính khoảnh khắc này tôi thấy chẳng có gì đáng tiếc nữa. Tôi quay sang Thành, lau hàng nước mắt chảy dài trên má mình, dứt khoát nói với anh: ” Hơn 1 năm rồi, nay tôi mới dám bỏ 100.000 đồng ra chăm sóc cho bản thân mình. Vậy mà anh đã diếc móc không ra gì. Anh co.i thườn.g nhà tôi 1 vừa 2 phải thôi. Ngày xưa, khi mình cưới, em tôi mừng 2 chỉ vàng đấy. Lúc anh cầm vàng, sao không thấy nói gì. Vậy mà mừng lại em có 1 triệu anh đã kêu đó là gánh nặng? Thôi, mình l.y hô.n đi. Tôi mệt mỏi sống trong cảnh này lắm rồi…”.
Thành sửng sốt khi thấy tôi dám đưa ra đề nghị ấy. Nhưng anh chưa kịp nói thì tôi tiếp: ” Một năm qua tôi ở nhà, không kiếm ra tiề.n, nhưng sao anh không nghĩ ai chăm con, ai nấu ăn, ai dọn dẹp, giặt giũ cho anh? Anh chỉ biết có tiề.n, tiề.n và tiề.n mà thôi! Mình giải thoát cho nhau đi, như vậy anh cũng không phải đau đầu nuôi con ăn bám là tôi nữa”.
Thành nghẹn họng không nói lên lời. Còn tôi thì chán nản đi thẳng về phòng. Tôi nghĩ cuộc hôn nhân này đáng ra nên kết thúc từ lâu rồi, tới giờ tôi mới quyết là còn quá muộn!
Chồng như người tự kỷ vì suốt ngày ôm máy tính "cày" game
Chồng cô là người hiền lành, không có nhiều tật xấu như rượu chè, cờ bạc, hút thuốc... Nhưng tật nghiện game đến quên vợ, quên con của anh khiến cô cảm thấy chán nản, thất vọng.
Ảnh minh họa
Hai vợ chồng ít có sự kết nối, tương tác vì vậy.
Trước khi có dịch Covid-19, anh cũng chơi game nhưng không nhiều. 2 năm nay, do dịch nên anh ít việc hơn trước. Thay vì đi kiếm việc nơi nọ nơi kia để kiếm thêm thu nhập thì anh dành thời gian ở nhà chơi game.
Cô mới sinh con nhưng anh mải chơi game nên không phụ cô việc nhà, việc chăm sóc con chút nào. Những hôm con thức đêm quấy khóc, trong khi cô quá mệt vì phải bế ẵm, dỗ dành con thì anh bỏ sang phòng khác ngủ. Anh hoàn toàn "cách ly" với con cho đến khi con biết đi, biết nói. Có lần con ốm, cô cũng phải một mình tự bắt taxi để đưa con đi dù thời gian đó anh đang thất nghiệp ở nhà. Với anh, chinh chiến trên "đấu trường game" vô cùng quan trọng, thậm chí quan trọng hơn sức khoẻ của con. Lúc anh đang "căng thẳng vì đấu game", cô biết thân biết phận tự lo cho con, bởi nếu nhờ đến anh, anh sẽ nổi giận và không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Anh nghiện game đến mức lúc nào cũng gắn chặt với máy tính, không có nhu cầu giao tiếp với bất kỳ ai, kể cả bố mẹ đẻ của anh. Chính vì thế, mọi việc trong nhà, từ nhỏ đến to, từ nhẹ đến nặng, đều mình cô xoay xở. Việc nào khó quá, nặng quá, nếu không làm được, cô chủ động đi thuê người. Chồng cô dửng dưng, cứ như người không liên quan đến mọi việc trong nhà.
Những hôm có việc, 6 giờ chiều đi làm về là anh "lao ngay vào game". Anh chơi liên tục, không ngừng nghỉ đến tận 2 giờ đêm. Dọn cơm ra, cô thường phải ăn cơm một mình và chuẩn bị sẵn cho anh một tô cơm lớn có đầy đủ thức ăn để anh vừa ăn vừa chơi. Còn những hôm không phải đi làm, anh sẽ ngồi trước màn hình máy tính cả ngày, không cần biết mọi việc xung quanh ra sao.
Anh vẫn đưa lương cho cô đều đặn. Cô con gái cũng rất yêu bố. Không ít người bảo cô, chồng ở nhà chơi game vẫn yên tâm vì vợ có thể quản lý được, chứ chồng đi ra ngoài có người phụ nữ khác thì vợ mệt mỏi hơn nhiều. Cô thì chẳng muốn so sánh. Bởi, sống với người chồng thờ ơ, bàng quan với mọi việc của gia đình, vợ con, cô cảm thấy không hạnh phúc. Cũng từ lâu lắm rồi cô không biết đến hạnh phúc là gì. Cô muốn được yêu thương, quan tâm chứ không phải đơn giản chỉ là có một người đàn ông "chình ình" trong nhà.
Chồng trách vợ để mẹ ốm nằm 1 mình trong viện, cho đến khi nhìn bức ảnh cùng nơi cô đang ngồi, anh ta "nghẹn họng" "Đúng lúc có người gọi tới, em nghe thay nhưng còn chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia 1 giọng phụ nữ đã mặc cả...", người vợ kể. Đối với người chồng đầu ấp má kề mỗi ngày thì khi còn yêu, còn tin, phụ nữ có thể sẵn sàng hi sinh bản thân để lo cho tổ ấm. Ngược lại nếu...