Vừa đi làm vừa chăm chị dâu ở cữ không một lời kêu ca nhưng khi tình cờ nghe được cuộc điện thoại của chị ấy mà em điếng người
Ai ngờ được, hôm qua buổi trưa em về nấu cơm trưa cho chị lại tình cờ nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của chị với mẹ đẻ.
Nhà em có 2 anh em, anh trai em đã lập gia đình, còn em vẫn độc thân. Vợ chồng anh trai và em đều làm việc trên thành phố, thi thoảng rảnh rỗi em cũng sang chơi nhà anh chị ấy.
Chị dâu em vừa sinh bé cách đây nửa tháng. Lúc chị ấy chuẩn bị sinh, gia đình em đã bàn bạc và quyết định em sẽ là người chăm sóc chị ấy trong thời gian ở cữ. Mẹ chị dâu bận việc, không lên với con gái được. Mẹ em ở quê cũng phải chăm sóc ruộng vườn, lợn gà, mà sức khỏe bà yếu, không thức đêm nổi.
Anh trai em không xin nghỉ được, chỉ tối mới về với vợ. Hơn nữa đàn ông vụng về, gọi là phụ được chút nào thôi. Em vẫn phải đi làm nhưng chỗ làm gần nhà anh chị, có thể tranh thủ ghé về được. Em thiết nghĩ như vậy là khá ổn thỏa, nhà neo người và ai cũng bận thì đành phải vậy.
Lúc chị dâu ở viện thì 2 bà nội ngoại có lên vài hôm, khi chị về nhà chỉ còn em chăm chị. Sáng em sang sớm, đưa đồ ăn sáng nấu sẵn từ nhà và tranh thủ giặt giũ nếu có đồ bẩn. Trưa em ghé về nấu cơm trưa cho chị, tối cũng về nấu nướng, giặt giũ rồi bế cháu và chị cần giúp gì thì giúp.
Video đang HOT
Nghe chị dâu nói xấu mình mà em thấy chán quá. (Ảnh minh họa)
2 tuần chạy như con thoi, chẳng có thời gian nghỉ ngơi, đến ăn uống còn vội vàng, thật sự em cũng mệt lắm. Nhưng nghĩ hết 1 tháng chị dâu dậy làm nhẹ nhàng được thì tối em mới ghé qua thôi, không cần ngày mấy “cuốc” đi đi lại lại như thế nữa.
Ai ngờ được, hôm qua buổi trưa em về nấu cơm trưa cho chị lại tình cờ nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của chị với mẹ đẻ. Chẳng được lời cảm ơn em chồng thì thôi, chị ấy toàn chê bai em với mẹ. Nào là em nấu ăn không ngon, không biết dỗ cháu làm chị ấy ăn cũng không được yên bữa cơm. Rồi trách em không nhiệt tình, có tối 8 giờ mới cho chị ấy ăn cơm, ăn uống thế lấy đâu ra sữa cho con bú…
Chị ấy nói nhiều lắm, cả những cái nhỏ nhặt vô cùng cũng mang ra kể hết. Cái hôm 8h tối mới có cơm là vì em phải tăng ca không thể về sớm được, anh trai em cũng vậy. Đồ ăn vặt, trái cây, sữa các loại, hạt ngũ cốc… trong nhà có đủ thứ chứ chị ấy không hề bị đói, chị ấy đẻ thôi chứ có phải nằm liệt giường đâu mà không tự dậy lấy ăn được.
Nghe chị dâu nói xấu mình mà em thấy chán quá, cảm thấy công sức và lòng tốt của mình cho đi thật vô ích. Em nghĩ trách nhiệm chăm chị ấy đâu phải của mình, thậm chí còn chẳng phải của ông bà nội ngoại. Ông bà khỏe mạnh giúp được là cái tốt, chứ các cụ yếu bệnh thì anh chị ấy chẳng phải tự chăm nhau hay sao?
Em giận không còn muốn đến nấu nướng, dọn dẹp nữa, cho hai anh chị ấy tự sắp xếp chuyện của mình. Em có nên viện cớ đi công tác để từ chối không chăm chị ấy nữa hay thôi cố gắng đến hết tháng cho vẹn tình vẹn nghĩa ạ?
Bị đứt tay nhờ chồng rửa bát, không ngờ phản ứng của anh khiến tôi vừa sững sờ vừa hối hận khôn nguôi
Lúc đó tôi đã đứng như "trời trồng" và không hiểu mình lấy chồng để làm gì?
Chúng tôi lấy nhau được 5 năm, con gái cũng đã 3 tuổi rồi, tình cảm vợ chồng không được ngọt ngào như những gia đình khác. Tính chồng nóng nảy lại gia trưởng nên tôi luôn phải nhẫn nhịn để không khí bớt căng thẳng.
Cả hai cùng đi làm, lương chồng cao gấp đôi lương vợ nên sau mỗi giờ đi làm về là anh ấy không bao giờ động tay chân vào việc nhà, còn tôi phải đưa đón con, đi chợ và nấu ăn....
Những lúc làm việc nhà, con quấn lấy chân cứ khóc đòi mẹ bế, bảo chồng dừng chơi game mà hãy đưa con đi đâu đó nhưng anh tỉnh bơ như điếc, chỉ đến khi gọi ra ăn cơm thì mới nghe rõ.
Có lần góp ý với chồng hãy cùng làm việc nhà với vợ để san sẻ bớt công việc cho nhau, chứ người chơi người làm khó coi lắm. Anh ấy gắt lên bảo có vài cái việc vặt không làm được thì thuê giúp việc chứ chồng không bao giờ động vào mấy "việc của đàn bà".
Chồng người ta thì làm giúp vợ hết việc này đến việc khác còn chồng mình thì chỉ có chờ đợi vợ hầu đến tận miệng, buồn lắm, tôi chỉ biết khóc cho vơi đi nỗi uất ức thôi.
Tôi thật sự không hiểu mình lấy chồng để làm gì nữa? (Ảnh minh họa)
Hôm qua, lúc đang thái rau thì tôi không may bị đứt ngón tay, vết cắt rất sâu nên máu chảy nhiều lắm, vội vàng nhờ chồng băng giúp. Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt giận dữ, trách tôi là vụng về, có thái rau mà cũng đứt tay, khi thấy vợ im lặng không nói gì nữa thì chồng mới đi lấy băng cá nhân dán vết thương lại cho.
Sau đó anh cũng chẳng nấu cơm giúp tôi mà bỏ lên nhà xem tivi, còn tôi vẫn phải dùng tay còn lại nấu xong bữa tối. Đến khi ăn xong, tôi nhẹ nhàng nhờ chồng rửa bát vì vết thương cần kiêng nước. Chồng cũng bưng mâm bát đi nhưng không phải rửa mà mang đổ hết vào thùng rác. Thấy vậy tôi vội chạy đến hỏi chồng làm cái gì vậy? Anh nói: "Cô rửa được thì rửa, không thì vứt hết chứ đừng có ngồi đấy mà sai bảo chồng".
Tiếc đống bát, tôi vừa khóc vừa nhặt từng cái bát trong thùng rác ra rửa bằng một tay. Tôi thật sự không hiểu mình lấy chồng để làm gì nữa? Hạnh phúc chẳng thấy đâu, chỉ toàn thấy đau khổ và mệt mỏi thôi.
Còn khỏe còn tự làm được, không biết rồi khi tôi bị bệnh nằm liệt giường thì chồng trả về ngoại hay ném ra đường đây? Tôi không biết phải nói thế nào để cho người chồng gia trưởng hiểu mà cùng gánh vác việc nhà cùng với vợ. Mọi người giúp tôi với.
Chán ngán khi vợ là tiểu thư đểnh đoảng Lắng nghe lời tâm sự của anh từ ngày "rước nàng về dinh", mọi người không khỏi bật cười. Chăm con mọn khổ trăm bề. Anh trai tôi vừa vui mừng đón nhận cô con gái đầu lòng sau hơn một năm chờ đợi tiếng khóc trẻ thơ trong tổ ấm. Vui thì vui thật nhưng anh đang thấm thía vô cùng cảnh...