Vụ nữ bệnh nhân t.ử von.g bất thường tại phòng khám Maria Những dấu hiệu mờ ám
Đã một ngày trôi qua, cái chế.t bất thường của chị Phong vẫn đang trong quá trình xác minh làm rõ nguyên nhân, còn sự bức xúc của gia đình nạ.n nhâ.n xấu số đã được đẩy lên đến cực độ trước thái độ vô cảm đến lạnh người từ phía phòng khám này.
Chiều 15-7, th.i th.ể chị Phong đã được chuyển đến Nhà tang lễ BV Bạch Mai để khám nghiệm. Bên ngoài cửa nhà tang lễ, người thân của nạ.n nhâ.n đứng ngồi không yên, người thì ngất lên ngất xuống, người thì khóc cạn nước mắt.
Bố chồng chị Phong, ông Nguyễn Văn Nhất là người đầu tiên trực tiếp tìm đến phòng khám Maria. Nghe ông Nhất kể, dù là người ngoài cuộc mà chúng tôi cũng không khỏi xúc động.
“Khoảng 18h chiều 14-7, Phong điện về nhà nói cả nhà cứ ăn cơm trước, nó vào khám bệnh về muộn. Tưởng con bé chỉ khám bệnh sơ sài vì 7, 8 năm về làm dâu nhà tôi nó không đau ốm bao giờ. Thế nhưng, mới ăn cơm xong một lát, lúc ấy khoảng gần 21h, Phong lại tiếp tục điện về nhà cho con gái út của tôi (em chồng) là Nguyễn Thị Bích nói “chị đang mệt lắm, em ra đón chị về ngay” khiến cả nhà tôi vô cùng hốt hoảng. Tôi vội đèo Bích phóng ra phòng khám Maria, tuy nhiên khi đến nơi nhân viên bảo vệ và lễ tân ở tầng 1 của phòng khám yêu cầu chúng tôi ngồi đợi, không cho lên. Tôi bảo con gái điện thoại cho Phong nhưng không bắt máy… Ngồi chờ phải đến 50 phút, nữ y tá làm hướng dẫn ở tầng 1 mới mời tôi lên tầng 5 để vào phòng con dâu tôi đang điều trị. Tại đây, một bác sĩ từ trong phòng đi ra hỏi người nhà bệnh nhân, tôi xưng tên thì ông bác sĩ này ghi luôn tên tôi vào tờ biên bản mà ông ta đã cầm sẵn trên tay. Tôi ngoái nhìn thấy đó là tờ biên bản t.ử von.g có ghi tên con dâu tôi thì dựng hết tóc gáy, liền hỏi bác sĩ tại sao như vậy. Khi đó, ông bác sĩ mới cho biết con dâu tôi đã chế.t. Tôi như người mất hồn, vội vàng chạy vào phòng bệnh, thấy th.i th.ể con dâu đã lạnh buốt, cứng đờ, chắc chắn đã t.ử von.g trước đó khá lâu…”.
Anh Nguyễn Quốc Đạt, em trai nạ.n nhâ.n kể, “khi gia đình chúng tôi vào phòng nơi chị tôi qua đời, ngoài hai nhân viên của 115 do phòng khám gọi đến nhờ chuyển xác thì trong phòng không còn bất cứ một vị y, bác sĩ nào. Toàn bộ hồ sơ bệnh án của chị Phong cũng đã bị họ thu và giấu đi. Nhìn khắp phòng, ngoài một chiếc cáng xanh để chuyên chở bệnh nhân thì có một chai truyền dịch treo ở đầu giường, dán nhãn Gluco, đã truyền hết sạch tuy nhiên trên tem không hề ghi thời điểm truyền và tên bệnh nhân”. Nhận được tin báo, cơ quan công an cũng lập tức vào cuộc và sau quá trình kiểm tra hiện trường, họ đã thu lại được một số giấy tờ nhưng đều không có chữ ký của người có trách nhiệm. Khi cơ quan điều tra đang khám nghiệm thì có bà Nguyễn Thanh Vân đến, công an có truy hỏi thì bà này nói rằng bà chỉ tình cờ đi qua chứ không liên quan gì rồi định bỏ đi. Tuy nhiên công an đã giữ bà Vân lại và truy hỏi thì cuối cùng được xác nhận, bà Vân chính là Phó Giám đốc của phòng khám Maria. Tuy vậy, bà Vân cũng chỉ trả lời rằng mình phụ trách đối ngoại nên không nắm bắt được chuyên môn và không trả lời được bất cứ câu hỏi gì của cơ quan điều tra.
“Trong quá trình làm việc với cơ quan điều tra, bà Nguyễn Thanh Vân thường xuyên trao đổi tin nhắn với ai đó. Thấy nghi ngờ, tôi giằng điện thoại của bà xem có chuyện gì mờ ám không thì đọc được nội dung tin nhắn: tìm người nào có thẩm quyền chuyển cái xác đi” – anh Nguyễn Quốc Đạt bức xúc kể lại thông tin khiến anh thêm hoảng hồn. Còn ông Nhất, bố chồng nạ.n nhâ.n cũng phát hiện một thông tin khác gâ.y số.c không kém: “Đến chiều nay tôi mới được xem lại tờ biên bản t.ử von.g của con gái tôi lập ở phòng khám Maria tối hôm trước do công an đưa thì bất ngờ thấy phần ghi tên tôi còn có chữ ký mà rõ ràng tôi không hề ký, cũng chưa từng được sờ vào tờ biên bản này trước đó. Có ai đó đã giả mạo chữ ký của tôi…” – ông Nhất hoài nghi.
Bà Lưu Thị Liên, Phó Giám đốc Sở Y tế Hà Nội cho biết, khi có thông tin sự việc, Sở Y tế Hà Nội đã chỉ đạo Thanh tra Sở phối hợp với cơ quan công an làm rõ sự việc. Toàn bộ hồ sơ bệnh án của nạ.n nhâ.n đã được niêm phong, Thanh tra cũng đã làm việc với phòng khám Maria. “Hiện dù chưa có kết quả giám định pháp y th.i th.ể của chị Phong nhưng theo thông tin sơ bộ ban đầu thì nạ.n nhâ.n đến đây khám và điều trị bệnh viêm lộ tuyến cổ tử cung”, bà Liên cho biết.
Trao đổi qua điện thoại với phóng viên, ông Nguyễn Việt Cường, Chánh Thanh tra Sở Y tế Hà Nội cho biết, hôm nay (ngày 16-7), Sở sẽ có buổi làm việc với phòng khám Maria xung quanh nguyên nhân chế.t của chị Phong. Trước đó không lâu, phòng khám đa khoa Maria cũng đã bị phát hiện một loạt sai phạm về quy chế hành nghề, bị nhiều bệnh nhân nộp đơn khiếu kiện và Thanh tra Sở đã xử phạt phòng khám này gần 12 triệu đồng. Năm 2011, phòng khám này cũng đã bị xử phạt 2 lần.
Theo ANTD
Video đang HOT
Tôi phải làm gì, khi con gái 16 tuổ.i vào nhà nghỉ?
"Mẹ không được xúc phạm con!" - con gái tôi đã gào lên như thế, rồi đẩy tôi ra, chốt chặt cửa phòng. Từ hôm ấy đến nay, đã hơn một tháng rồi, cả nhà tôi căng thẳng vô cùng.
Con gái tôi từ bé đã nổi tiếng chăm ngoan, học giỏi. Tôi vô cùng kỹ lưỡng trong việc chăm sóc, giáo dục cháu, đặc biệt là vấn đề giới tính. Thậm chí từ khi cháu còn đỏ hỏn, việc vệ sinh cho cháu bao giờ tôi cũng tự làm, không để bố cháu động tay.
Cháu đi mẫu giáo, tôi đã dạy cháu tránh xa các chú, không được ôm ấp các bạn khác giới, như thế là "xấu"...
Những năm cháu học phổ thông, tôi không nghiêm cấm nhưng cũng thường xuyên để ý các mối quan hệ khác giới của cháu.
Vì cháu nhận thức rất nhanh, nên khi cháu 10 tuổ.i, tôi đã mua sách giáo dục giới tính, dạy cháu phân biệt sự khác nhau của nam và nữ; dạy cháu cách tự phòng vệ cho mình.
Tôi đã nghĩ rằng mình thành công hơn nhiều phụ nữ khác trong vấn đề này, hay ít nhất cũng thành công hơn những người phụ nữ có con bị xâm phạm mà báo chí thường thông tin.
Vậy mà, con tôi đột nhiên thay đổi 180 độ khi vào cấp 3. Mới 16 tuổ.i, còn đang đi học, nó đã thích trang điểm. Khi bị tôi phê bình, cháu bỏ đồ vào cặp sách, ra khỏi nhà mới tô tô trát trát, trước khi về đến nhà thì lau sạch.
Tệ hơn, nó rất thích mặc những đồ sexy, cổ trễ càng sâu có vẻ như càng thích. Váy thì ngắn được đến đâu là cố ngắn đến đó, áo đồng phục thì lúc nào cũng phải vô tình "quên" cài cái cúc trên... tôi nhìn mà thấy tức hết mắt. Có lần tôi đã cắt nát mấy cái áo ra, rồi cuối cùng phải tuyên bố không cho nó đi học nếu không mặc kín đáo.
16 tuổ.i, con gái ít nói chuyện với tôi hơn, đi học về, ăn cơm xong là chui vào phòng chốt chặt cửa. Hễ tôi hỏi dò chuyện học hành, chuyện bạn bè là nó cáu gắt...
Tôi đã tin chắc rằng, đó chỉ là những thay đổi tâm sinh lý bình thường khi con gái dậy thì. Tôi vẫn đinh ninh chỉ cần mình kiên trì bảo ban, chú ý đến con thì dần dần cháu sẽ quay trở lại đúng quỹ đạo.
Niềm tin của tôi đã vỡ vụn. Con tôi thực sự đã trở thành một đứa con gái hư thân. Nó tự biến mình thành đàn bà khi mới 16 tuổi! Tôi đã đổ quỵ hoàn toàn khi bắt gặp cuốn nhật ký trong một lần dọn phòng của con.
Ảnh minh hoạ
Tôi không biết có người mẹ nào đau khổ hơn tôi không, đứa con gái duy nhất tôi dành cho tất cả tình yêu, hy vọng đã quật lại tôi bằng chính những dòng ghi của nó.
Ngày nào nó và thằng ấy bắt đầu quen nhau. Ngày nào chúng nó bắt đầu trốn học đi chơi riêng với nhau. Ngày nào chúng nó cầm tay... ngày nào chúng nó hôn hít... Rồi cả cái ngày chúng nó dắt nhau vào nhà nghỉ...
Đứa con gái đổ đốn của tôi, nó miêu tả từng cơn vặn vẹo, từng cảm giác tê rần chạy theo mỗi tế bào khi thằng ấy lần mò trên cơ thể nó, miêu tả cả nụ cười mãn nguyện của thằng ấy khi nhìn thấy trên tấm drap trắng của khách sạn giọt má.u trinh tiết của nó... Nó viết những điều mà thậm chí bố mẹ nó cả đời không dám nói ra lời này với nhau, lù lù trên trang giấy.
Tôi hình như đã ngất ngay trong phòng con. Tôi không nhớ rõ, tôi chỉ thấy từng con chữ cứ nhảy múa, rồi tim tôi đau nhói. Lúc mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm viện. Chồng tôi ngồi cạnh, khuôn mặt méo mó như không thể méo mó hơn. Nước mắt tôi lại chảy từng dòng.
" Lúc nào đầu tôi cũng chỉ quanh quẩn với câu hỏi: phải làm gì bây giờ?" - Nguyễn Minh Ly
Từ viện về nhà, tôi không làm được gì hơn là khóc. Cả tuần liền tôi cứ ngồi ở góc phòng mà khóc như thế. Con tôi im lặng trong phòng.
Tôi đã dần bình tĩnh hơn. Ngày thứ 7 sau khi biết chuyện, tôi sang phòng nó. Ban đầu, con bé rất sợ hãi khi thấy mẹ qua. Nó đứng nép vào cạnh bàn học, tay mân mê cạnh bàn.
Lúc ấy, nhìn con phờ phạc, xanh rớt, lòng tôi trào lên nỗi xó.t x.a. Nhưng không hiểu sao tôi nở một nụ cười khẩy trên môi.
Tôi đã nói rất nhiều với nó. Tôi đọc lại những dòng nó viết trong nhật ký. Hình như tôi còn khen nó giỏi. Có lẽ tôi đã cười. Tôi bảo nó rằng tôi phúc đức quá nên đẻ ra đứa con gái tí tuổ.i đầu đã lên giường với trai. Tôi bảo nó rằng có cần tôi khoe giúp chiến tích của nó với bạn bè, bàn dân thiên hạ không???
Mặt con bé chuyển dần từ tái xanh sang đỏ, rồi sang những sắc màu gì nữa, tôi không nhớ hết.
Khi những giọt nước mắt lăn trên má con thì cơn điên của tôi bùng lên. Tôi đã lao vào tát nó.
Tôi đã gào lên trong vô vọng: "Mày là thứ con gái bẩn thỉu, thối tha. Tuổ.i học không lo học. Người ta bảo đẹp đẽ phô ra, xấu xa đậy lại, mày tưởng cái việc mày làm là đẹp lắm hay sao mà còn định ghi chép để lưu danh thiên cổ. Cái thứ con gái tí tuổ.i đầu đã chó tha quạ mổ như mày để xem sau này cái thằng ấy có rước không...".
Tôi đã buông ra bao nhiêu lời mà có lẽ sống thêm mười kiếp nữa tôi cũng không bao giờ nghĩ nổi mình sẽ nói.
Con bé đã từ từ khuỵu xuống. Còn tôi như con hổ thấy con mồi yếu thế, càng nhảy vào tấ.n côn.g.
Nhưng bất ngờ nó đứng bật dậy, hét lên "Mẹ không được xúc phạm con" rồi đẩy tôi ra khỏi phòng, chốt chặt cửa. Chồng tôi đứng ngoài theo dõi hai mẹ con cũng bất ngờ, chỉ kịp đỡ tôi loạng choạng khỏi ngã.
Từ hôm ấy đến nay, đã một tháng rồi. Con tôi đi về câm lặng không nói một câu, đôi mắt vô hồn. Chồng tôi cho rằng tôi đã quá thiếu kiềm chế khi đối thoại với con.
Tôi thì thực sự chẳng thiết sống, thiết làm gì nữa, lúc nào đầu tôi cũng chỉ quanh quẩn với câu hỏi: phải làm gì bây giờ?
Theo ANTD
Cận cảnh nhà 4 tầng nghiêng, sắp đổ trên phố Thái Thịnh, Hà Nội Ngôi nhà 4 tầng số 132 phố Thái Thịnh, quận Đống Đa (Hà Nội) hiện đang trong tình trạng sụt lún nghiêm trọng và có thể sụp đổ bất cứ lúc nào Hiện UBND quận Đống Đa phải di dời nhiều hộ dân gần kề. Chủ nhân của ngôi nhà - chủ doanh nghiệp vàng bạc Kiều Xuân và một số hộ dân...