Vòng tay ôm
Ngày biết mẹ mang bầu, con nhảy nhót tưng bừng, đi khoe khắp nơi, con mừng vì sắp có bạn để chơi cùng mà. Đi học về là hỏi em bé khỏe không, mẹ có bị mệt không, khiến mẹ xúc động.
Bố thường dặn dò: “Con sắp làm anh rồi, phải gương mẫu, không được khóc nhè nữa, đừng để mẹ cáu giận, quát tháo, em bé ở trong bụng sẽ sợ hãi”. Và con đã rất nghe lời bố mẹ.
Em bé chào đời, choán hầu hết thời gian của mẹ, con cũng biết nhường, không dám mè nheo đòi mẹ bế, nhưng có vẻ con vẫn còn “thèm” mẹ lắm. Mẹ cứ vừa đặt em xuống tính tranh thủ dọn dẹp gì đó, thì con đã nhảy gọn vào lòng mẹ, mẹ định quát xê ra, nhưng nhìn đôi mắt mở to của con lại không nỡ. Con ngước nhìn và hỏi “Mẹ, mẹ có yêu con không?”. Mẹ cười: “Có chứ”. Con lại giụi đầu vào ngực mẹ khiến mẹ động lòng. Đã bao lâu rồi mẹ không bế con? Mẹ chẳng nhớ nữa, chắc từ hồi có chửa em bé, mẹ đã hay bẳn bó và hắt con sang bố, hai bố con cứ lủi thủi bên nhau, bố tắm cho con, cho con ăn, đọc truyện và cho con đi ngủ…
Thế rồi hôm nay một tấm ảnh chợt lọt vào mắt mẹ, đó là hình một em bé lấy phấn vẽ hình người mẹ thật to trên nền đất, rồi em ấy nằm cuộn tròn vào giữa hình vẽ ấy, có lẽ em cũng nhớ và thèm một vòng tay ôm giữa lòng mẹ mình. Mẹ lặng người nghĩ đến con.
Nhớ hôm nửa đêm em bé thức giấc, mẹ dỗ em và bỗng không thấy bố đâu, mẹ đi tìm thì thấy hai bố con đang ôm nhau ngủ bên phòng con. Sáng ra mẹ ngạc nhiên hỏi bố, ra là đêm con gọi “Mẹ ơi” mấy lần mà mẹ không hề biết, bố vội chạy sang vỗ mông con, thế là con choàng lấy cổ bố ôm níu xuống, thế là bố mủi lòng nằm cùng con, rồi đôi bàn tay gầy guộc nhưng ôm rất chặt ấy khiến bố ngủ thiếp đến tận sáng. Nghe bố kể lại mà mắt mũi mẹ cứ cay cay.
Mẹ nhớ cả những buổi sáng con luôn kịp thức dậy sớm trước cả bố mẹ, tranh thủ lúc em bé chưa dậy để chạy sang phòng ôm mẹ một lúc rồi mới dậy hẳn. Mẹ chẳng nỡ từ chối con điều nhỏ xinh như thế. Chỉ là một cái ôm thôi sao phải hà tiện nhỉ?
Video đang HOT
Con còi dí, vậy mà mỗi lúc mẹ nhờ “Con ôm em để mẹ nấu cơm nhé!” là con lại ngồi dựa vào tường ngay ngắn, chìa hai tay ra: “Mẹ, con bế em cho” dù chỉ được vài phút con đã kêu to: “Con mỏi quá mẹ ơi”, “Mẹ ơi em khóc”, mẹ vội vàng chạy đến thấy con đang lấy bàn tay bé xíu vỗ vỗ vào người em “Anh đây, anh yêu”. Có lúc đang dở tay mẹ nhắc với vào “Con hỏi chuyện em đi” là con lại đọc thuộc lòng: “A, em bé à, em có ngoan không? Có à. Có yêu anh không, có à? Anh cũng yêu em lắm. Con hỏi chuyện em xong rồi mẹ ơi”, “Con lấy xúc xắc chơi với em, hát cho em nghe đi”. Con lại kiên nhẫn làm theo…
Hình như con không ghen tị với em, mà chỉ là thấy trống vắng vì mẹ thiếu quan tâm đến con hơn xưa thôi, đúng không! Hôm nay mẹ sẽ giành việc của bố, sẽ đưa con đi đánh răng, đọc truyện con nghe, ôm con thật chặt và ru con ngủ nhé. Con yêu của mẹ đã ra dáng anh cả quá rồi!
Theo VNE
Vợ lên giường với một ông lão 72
Khi phát hiện vợ mình không mảnh vải che thân đang trong vòng tay của một ông già tóc bạc, chân tay tôi như rụng rời.
Tôi vốn là chàng trai con nhà nghèo. Mang cái án nghèo, bản thân tôi lại chẳng có gì là phong độ của một người đàn ông. Tôi lam lũ từ nhỏ nên đứa trẻ suy dinh dưỡng càng khó có cơ hội phát triển. Tôi không dám trách mẹ vì mẹ tôi cũng không muốn con mình như vậy, đôi lúc mặc cảm tôi chỉ trách khéo ông trời.
25 tuổi, tôi chỉ được 42 cân với chiều cao khiêm tốn 153 cm. Nhiều người trong thôn đều nghĩ rằng tôi khó có người lấy vì "nhỏ con" và nhà nghèo. M. (vợ tôi) hơn tôi 2 tuổi. M. sở hữu chiều cao khá lý tưởng 162cm và 52kg, nước da trắng. Ngoài ra, gia đình của M. thuộc dạng khá giả trong thôn. Ngày tôi đi nam về, mợ tôi hớn hở chạy sang bảo "mày đến hỏi cái M. đi, nó vừa cao to, gia đình có điều kiện. Mẹ nó nói chỉ cần mày đến bà ấy sẽ gả cho mày".
Tôi lấy hết can đảm đến nhà M. chơi, ban đầu M. tỏ ra khinh tôi ra mặt, không tiếp. Mẹ M. thì đon đả hơn và khéo léo khoe tính nết con gái cưng. Nhiều người trong làng đồn thổi tôi đúng là "chuột sa chĩnh gạo". Biết tôi có ý định hỏi M. làm vợ, mẹ tôi chẳng tham gia thêm. Dì tôi đưa đẩy: "Nó đi làm "cave" chán rồi về quê lấy chồng. Hơn năm rồi chẳng có ma nào rước, nên mẹ nó mới gả vội cho mày".
Tôi chậc lưỡi "thôi kệ!". Đám cưới của chúng tôi tiến hành trong một tháng. Tôi có ít vốn từ miền nam mang về. Mẹ tôi lấy dựng tạm căn nhà cấp 4, nói là nhà nhưng còn thua xa bức tường rào nhà M.
Sợ con gái khổ nên mẹ M. cũng nhanh nhảu sắm cho con giường, đệm, chăn chiếu để con được bằng bạn, bằng bè. Mẹ tôi không có tiền nên đành gạt tự ái cho nhà gái lo liệu.
Đêm tân hôn, tôi tràn ngập niềm vui của một gã trai tân lần đầu tiên được ôm người con gái. Tôi rạo rực mong chờ phút giây này. M. cũng không ngần ngại "trả bài" tôi. Trong lúc tôi đang hưng phấn nhất thì cô ấy buông một câu "người nhỏ nên cái gì cũng nhỏ".
Sau đêm hôm ấy, tôi luôn mặc cảm vì "người nhỏ nên cái gì cũng nhỏ". Vợ tôi thì chỉ "gặp" chồng cho qua và thường xuyên so sánh "của chồng" với người khác. Cô ấy đã nhiều tuổi nên cũng muốn có con. Hai vợ chồng tôi quyết định sinh con trong khi thu nhập không nổi 200 nghìn đồng một tháng.
Khi phát hiện vợ mình không mảnh vải che thân đang trong vòng tay của một ông già tóc bạc, chân tay tôi như rụng rời... (Ảnh minh họa)
Con gái tôi ra đời trong niềm vui khôn xiết. Cháu đúng là một thiên thần. Người trong làng ai cũng nói "đứa trẻ thu lượm được những cái đẹp cả bố và mẹ: mắt bồ câu, lông mi cong, da trắng, miệng duyên..." Tôi hãnh diện vì con gái rất đáng yêu.
Mọi chuyện đều yên ổn cho đến thời gian khi con tôi cai sữa. Mẹ vợ tôi đến bảo: "M. ở nhà trông con, thằng D. (tên tôi) đi Hải Phòng làm". Mẹ vợ tôi cũng nhờ mối quen giới thiệu cho mẹ tôi đi giúp việc gia đình ngoài Quảng Ninh.
Tiền lương được bao nhiêu tôi mang hết về cho vợ để nuôi con. Vợ tôi ngày càng phổng phao, trong khi tôi vẫn quắt que như cành củi khô. M. bảo tôi "anh chịu khó làm, về nhà ít thôi để tiền tiết kiệm còn sửa nhà, xây bếp". Từ Hải Phòng về nhà chỉ có 80 km nhưng 3, 4 tháng tôi mới về một lần. Mẹ tôi thì cả năm mới về nhà.
Những ngày về thăm nhà, tôi nghe người ta đồn vợ tôi có quan hệ tình ái với ông T. Mặc dù 72 tuổi nhưng ông ấy rất phong độ. Vợ ông T qua đời cách đây hơn một năm, con cái ông T. sống ở trên tỉnh. Nhà ông T. rộng và giàu có. Chỉ cách ngôi nhà đơn sơ của tôi một bức tường rào B40. Nhìn thấy bờ tường bị cắt thành cánh cửa nhỏ, tôi có nghi ngờ thì vợ tôi chỉ nói "ông quý con mình lắm, ông cắt hàng rào ra để cho mình bế con sang gửi. Nếu em mải, ông cũng đi đón con hộ".
Tôi ngậm ngùi tự trấn an mình "ông ấy già đáng tuổi ông mình, chắc không làm chuyện đó với vợ mình đâu". Cậu mợ và các dì tôi cho rằng "dã tràng xe cát, tôi đi làm ở nhà vợ tôi ăn tiêu, những ngày tôi đi vắng, vợ tôi gửi con nhà ngoại và ông T. vượt hàng rào sang ngủ ở nhà tôi".
Lần đó, tôi nói dối vợ đi Hải Phòng làm, nhưng tôi chỉ bắt xe ô tô lên tỉnh. Ngồi vạ vật đến khi trời tối tôi lại bắt xe về nhà. Tôi đi lang thang ngoài cánh đồng cho đến khi trăng lên quá đỉnh đầu mới về nhà. Nhà tôi không cánh cổng, không hàng rào. Tôi giật mình khi thấy cửa nhà khóa. Tôi tò mò bước đến hàng rào cạnh nhà ông T. Tôi nghe rõ tiếng thì thầm nói chuyện ở nhà ông T.
Tôi cố trấn tĩnh để nghe rõ tiếng người trong nhà nói chuyện. Dựa sát tai vào cảnh cửa sổ - nơi đặt chiếc giường của ông T., tôi nhận ra tiếng vợ mình. M. không tiếc lời chê chồng với ông T. Cô ấy đang hạnh phúc và thỏa mãn dục vọng với một người đàn ông hơn tuổi bố mình. Ông T. dậy bật điện đi vệ sinh. Tôi nhìn rõ vợ mình hơn qua ánh điện. Cô ấy không một mảnh vải trên người nằm cạnh một lão già. Chân tay tôi như run lên. Tôi đau đớn và hận mình hơn.
Tôi hận tôi quá "nhỏ con" để vợ tôi phải lên giường với một lão già. Tôi thương con tôi vì nó sẽ phải nghe điều tiếng về mẹ mình khi lớn lên. Tôi thương mẹ tôi vì nghèo hèn mà phải chấp nhận người con dâu lăng loàn. Tôi không ngăn nổi dòng nước mắt của mình, thầm trách số phận nhỏ bé, nghèo hèn...
Theo VNE
Tôi bị "câm" Bốn năm chồng vợ có dài lắm không mà anh thay đổi quá nhiều như thế? Mà hình như anh chỉ thay đổi khi ở nhà với vợ, còn ra đường hoặc nhận điện thoại là anh huyên thuyên như thể... lâu lắm rồi mới gặp lại bạn cũ. Tôi và anh cùng đi làm chung công việc nhưng mỗi chiều tôi phải...