Với tôi, bố đã chết kể từ khi ông đặt tay lên đùi người phụ nữ đó
Bố ngoại tình nên tôi khuyên em trai đừng hận đừng ghét bố. Song thật ra hình ảnh bố trong lòng tôi đã chết từ năm tôi học lớp 8 khi thấy bố cười cợt nhả và đặt tay lên đùi người phụ nữ đó.
Chồng mình ngoại tình có thể không tha thứ, còn bố ngoại tình thì tha thứ được không? Đây là câu chuyện của gia đình tôi lúc này, rất mong mọi người lắng nghe và cho lời khuyên.
Ngày xưa khi tôi còn nhỏ, hình như bố tôi đã lén lút vụng trộm bên ngoài. Lúc đó tôi chưa nghe và chưa hiểu khái niệm ngoại tình ngang dọc thế nào. Tôi chỉ biết sau khi bố mẹ cãi nhau, bố thường bỏ nhà đi mấy hôm còn mẹ thì nằm úp mặt xuống gối khóc. Nếu tôi có hỏi thì mẹ sẽ nói “không có chuyện gì, con yên tâm”. Còn nếu hỏi bố thì thể nào cũng bị ăn nguyên một cái bạt tai vào mặt vì “Mày nhiễu sự giống hệt mẹ mày”.
Năm tôi 6 tuổi, mẹ tôi mang thai em tôi. Lúc đó tôi háo hức được gặp em ấy lắm, hôm nào tôi cũng cùng mẹ nói chuyện với em. Nhưng em ấy không bao giờ chào đời. Sự hiện diện của em trên cõi đời chỉ là một nấm mồ cỏn con trong vườn sau nhà.
Hình ảnh người bố trong lòng tôi đã chết từ năm lớp 8, khi nhìn thấy bố cười cợt nhả và đặt tay lên đùi người phụ nữ đó
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Mẹ tôi nói em ấy yếu quá nên không thể đợi đến 9 tháng 10 ngày. Đến mãi tận lớp 10 tôi mới nghe bà ngoại tôi kể do bố tôi ngoại tình, mẹ tôi đi tìm rồi xảy ra xô xát nên ngã và bị sảy thai. Đau đớn hơn là người đẩy mẹ tôi ngã chính là bố tôi. Bố tôi đã ngăn mẹ lại để cho người tình chạy thoát.
Vì chuyện sảy thai mà bên nhà nội chì chiết mẹ tôi mãi không thôi. Tôi chứng kiến bà nội tát mẹ tôi mấy cái liền vì tin chắc đứa cháu vừa mất chính là cháu trai. Cũng vì thế mà lần nào bố tôi ngoại tình bị bắt quả tang đều được bao che. Mọi người khuyên mẹ tôi nên gắng sinh lấy một đứa con trai thì bố tôi sẽ hết ngoại tình. Nhưng sau này khi em trai tôi ra đời, bố tôi cũng vẫn giữ nguyên thói trăng hoa ấy.
Có một lần lớp 8 đi học về muộn, tôi đạp xe ngang đường thì thấy bố tôi chạy chiếc xe Cup chở một người phụ nữ. Một tay bố đặt trên đùi người đó, cả hai cùng cười nói rất sôi nổi. Tôi run rẩy không biết làm gì, tự dưng lúc đó tôi thấy sợ hãi, thế là lao cả xe vào một đống rơm bên đường, ngã lăn ra rồi nằm luôn dưới đất khóc ngon lành. Tôi khóc mãi cho đến lúc về nhà. Khi mẹ hỏi tôi chỉ nói là do bị ngã, nhìn mẹ tôi khi đó sao mà tội nghiệp đáng thương quá.
Tôi rời nhà lên thành phố học cấp 3, đại học rồi ở lại làm việc cho đến bây giờ. Vì cuộc sống ngày xưa của tôi khó khăn nên tôi rất quyết tâm làm giàu. Tôi luôn mong mỏi cho mẹ và em trai tôi một cuộc sống tốt hơn. Cũng chính vì vậy mà tôi rất bận, nhiều khi quên bẵng những câu chuyện dang dở ngày trước. Tôi hay gọi điện nhưng ít về thăm nhà, chỉ gửi tiền và quà cáp.
Mấy hôm trước em trai tôi nhắn tin cho tôi vẻn vẹn vài chữ “chị đừng gửi tiền về nữa”. Tôi tưởng nó giận nhưng do bận nên đến tối về mới gọi hỏi lại vì sao. Nó khóc nức nở trong điện thoại bảo chị gửi bao nhiêu tiền thì bố lấy đi cho gái hết. Nó còn bảo nó hận bố vì bố không thương mẹ và năn nỉ tôi hãy đem nó lên thành phố vì nó chán ghét cuộc sống hiện tại.
Tôi bàng hoàng sững sờ, lâu nay tôi đã quá chủ quan quên mất “tiền án” ngoại tình của bố. Tôi cứ nghĩ tôi là nạn nhân duy nhất khi phải âm thầm gánh chịu nỗi đau của một người con có bố ngoại tình. Không ngờ em trai tôi cũng vậy. Tôi khuyên nó đừng hận đừng ghét bố, dù sao đó vẫn là bố của mình. Nhưng nó không biết rằng thật ra hình ảnh người bố trong lòng tôi đã chết từ năm lớp 8, khi nhìn thấy bố cười cợt nhả và đặt tay lên đùi người phụ nữ đó.
Mẹ tôi đã già hơn nửa cuộc đời vì phải chung sống với một người chồng vô tâm và phản bội. Tôi muốn giải thoát cho mẹ nhưng không biết có nên nhất quyết khuyên mẹ ly hôn với bố không. Mẹ tôi không cần phải sống với bố thêm nữa vì giờ tôi đã có tiền, mặc dù chưa thể mua được nhà ở đây để đón mẹ lên nhưng cũng dư dả để chu cấp cho mẹ sống nhàn hạ.
Tôi muốn giải thoát cho mẹ nhưng không biết có nên bắt mẹ ly hôn với bố không? (Ảnh minh họa)
Còn nếu bố tôi muốn thì tôi vẫn sẽ cho bố một khoản tiền nhỏ hàng tháng, miễn là bố phải tránh xa cuộc đời mẹ tôi. Nhưng không biết làm thế có bất hiếu và bất nhẫn với bố quá không. Dù sao thì năm nay bố cũng đã 60, lại vô công rỗi nghề, lâu nay nếu không có tiền tôi gửi về thì ngay cả cơm trắng bố cũng không có mà ăn.
Xin mọi người hãy cho tôi một lời nguyên. Thật sự thì tôi không thể tha thứ cho bố từ trong thâm tâm và chỉ muốn bắt mẹ ly hôn bố. Như vậy có được không? Cắt đứt với bố có phải là cách giải thoát cho mẹ tôi và nỗi uất hận trong lòng chị em tôi không?
Theo Blogtamsu
Em không dám tự tin, mình đủ sức giữ một chàng trai tham lam bên mình...
Con người vốn dĩ tham lam, em biết, khi chưa có điều gì đó, người ta khao khát đạt được bằng mọi giá, nhưng lúc có rồi, dù có một cách dễ dàng hay khó khăn thì sự ruồng bỏ như một thói quen. Người đi, người ở lại, vết thương đâu dễ lành.
Em đã nghe biết bao nhiêu lần, tình yêu đôi lúc là một cuộc chơi mạo hiểm, thắng thì hạnh phúc tột cùng còn thua thì cay đắng, chát chua lắm. Em bỏ qua tất cả, nhìn cuộc đời và tình yêu bằng lăng kính của một đứa trẻ thơ khi nghĩ rằng sẽ có một tình yêu mãi mãi, có một tình yêu mà con người ta vì nhau mà sống chết, vì nhau mà hi sinh bất kể thứ gì.
Một sự mê muội, chìm đắm trong men tình để rồi say như không cò biết thế gian là gì, chỉ có anh và tình yêu với anh để rồi bây giờ tỉnh dậy chỉ còn sự lụi tàn và đau khổ. Niềm tin mất đi điểm tựa, bơ vơ và trơ trọi... Từng nói với em, có được em là may mắn, anh sẽ cùng em đi tiếp, đi mãi, đến tận cùng, chính anh tiếp cho em niềm tin tuyệt đối khi bao nhiêu người bảo em đang chọn đặt lòng tin sai chỗ, anh rồi cũng chỉ một đám mây để gió cuốn trôi trong cuộc đời em thôi. Sao em tin anh thế, tin những mối tình trước đó của anh tan vỡ cũng chỉ vì anh chưa thực sự yêu họ, và em là người duy nhất anh yêu và chẳng thể nào như người ta nói đâu. Nhưng chính lòng tin ấy phản bội em khi mà anh rời xa.
Em biết, em không đủ sức giữ tay anh lại khi mà ngoài kia bao nhiêucám dỗ, khi mà lòng anh cũng chẳng vững vàng. Có bao nhiêu cô gái ngoài kia sẵn sàng ngã vào lòng anh, anh không đủ bản lĩnh để chối từ. em quá nhỏ bé trước tất cả, phải không. Giữ và kéo anh rồi em ngốc nghếch tự trách mình, phải chăng tay chẳng đủ ấm, yêu chẳng đủ nhiều, để giữ anh ở lại. Em chọn một cuộc chơi đoán trước thua nhiều hơn thắng, nhưng mụ mị tin rằng cảm hóa được anh, trói buộc cái bản tính tham lam của anh bằng con tim chân thành.
Ngựa quen đường cũ, rồi anh vẫn thế, có nhiều thứ ngoài kia, có ma lực hơn em. Em âu cũng chỉ là một đoạn đường ngắn anh đi qua trong cuộc đời và rồi thời gian sẽ làm rong rêu nó. Cũng chẳng biết em là đoạn đường thứ mấy, nhưng em đã có lúc tin rằng anh sẽ dừng lại, nắm lấy em và không đi tiếp. Nhưng trớ trêu, đó chỉ là mộng tưởng. Rời em, anh đi tiếp... Đêm vắng, bao lâu quen anh, hơi thở anh lấp đầy giấc ngủ và những cơn mơ, nhưng giờ có lẽ ở đâu đó, vòng tay anh cũng đang ôm chặt một ai đó như từng với em. Hơi thở ấy xa dần em trong những đêm dài cô quạnh.
Con gái sướng khổ phụ thuộc vào người đàn ông mình yêu. Em biết, chọn yêu một người là chọn hạnh phúc cho bản thân. Nhưng khi yêu, lý trí đâu át được tình cảm, dẫu biết trước kết cục chẳng tới đâu nhưng vẫn chọn lựa. Nếu có lý trí, có lẽ em không yêu anh một cách không đắn đo. Nếu có lí trí hơn, em sẽ chẳng vội vàng tự tin mình trói chân được anh, sẽ chẳng nghĩ rằng có em, anh sẽ chẳng cần gì thêm nữa. Trách anh tham lam hay do em quá ngu ngốc. Níu kéo được gì khi tham lam đã thành bản tính, em không sai khi yêu anh, nhưng sai khi yêu một người tham lam.
Sẽ không nên viết tiếp những tháng ngày rong dài nước mắt, có lẽ em nên tìm điểm tựa để đặt niềm tin lần nữa, nhưng không vội vàng như với anh. Sẽ chẳng phải là người đàn ông tham lam... Vì niềm tin của em giờ khó bám trụ vào những thứ mong manh lắm. Góp nhặt hư hao để làm gì, tự mình oán thán cũng tự làm đau mình. Xem như em đã cho mình cơ hội làm rách tim mình và vá lại, cho em cơ hội thử thách vận may với một chàng trai có quá nhiều mối bận tâm. Em cũng là một mối bận tâm nhưng không đủ làm anh quá vướng bận hay thậm chí lâu dần trở thành phiền phức khiến anh muốn trốn chạy. Em không dám tự tin, mình đủ sức giữ một chàng trai tham lam bên mình...
Theo Blogtamsu
Hơn 30 tuổi đời vẫn bị em lừa cho đau đớn, nhục nhã Trở về quê hôm đó, lòng tôi ngổn ngang bao suy nghĩ, phải chăng con người dễ bị vật chất làm cho lóa mắt. Em cũng vậy, em cũng chẳng hơn gì người ta khi chạy theo những cám dỗ cuộc đời. Thực sự giờ đây trong tôi là cảm giác trống rỗng, hụt hẫng khó tả. Hơn 30 tuổi đời, tôi vẫn...