Với anh, em mãi là cô bé
Có thể em nhiều t.uổi hơn anh nhưng với anh em mãi là cô bé.
Những ngày này tiết trời Hà Nội thật lạnh và có lẽ sẽ còn lạnh lẽo hơn nữa bởi vì từ mai anh chẳng còn có em ở bên cạnh mình. Hôm nay anh đã suy nghĩ rất nhiều để rồi cuối cùng lại hướng trí óc của mình về thứ cảm xúc tiêu cực mà đáng lẽ ra nó không nên có. Chẳng hiểu sao anh cứ không thôi lo lắng cho tương lai của hai đứa, không thôi sợ hãi về những điều rất đỗi mơ hồ. Anh biết, bất cứ tình yêu nào cũng đều phải trải qua khó khăn, thử thách và anh cũng hiểu rằng những thử thách của chúng ta chỉ mới bắt đầu.
Anh rất nhớ những ngày chúng mình cùng nhau đạp xe dạo chơi quanh phố phường Hà Nội. Anh đã chở em đi qua biết bao con phố, cùng dừng lại bên biết bao quán cóc vỉa hè để thưởng thức những món ăn vặt mà em vẫn thường hay gọi đùa là “thơm-ngon-bổ-rẻ”. Rồi chiếc xe đạp ngày xưa cũng đã được thay bằng xe máy, nhưng thói quen cùng nhau đi chơi vào những buổi chiều cuối tuần vẫn chẳng hề thay đổi chút nào.Trước khi gặp em, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu một người hơn t.uổi, nhưng chẳng hiểu sao ngay từ lần đầu gặp mặt với “người chị” hơn mình hai t.uổi, anh đã có cảm tình. Anh yêu quý sự thông minh, hài hước cùng với tâm hồn trong sáng và vô cùng lương thiện của em. Anh muốn che chở, muốn mình trở thành một chỗ dựa thật vững chãi cho người con gái yếu đuối, mảnh khảnh ấy. Và rồi, bỗng một ngày đẹp trời, trái tim của cả anh và em cùng bảo rằng hai đứa chúng mình không thể sống thiếu nhau.
Với anh em mãi là cô bé (Ảnh minh họa)
Anh nhớ mãi nụ cười “tít cả mắt” của em mỗi khi được mua cho một cây kem mát lạnh, nhớ mãi khoảnh khắc đôi mắt đen láy ấy sáng long lanh bên cạnh bếp than đang cháy đỏ rực của hàng ngô nướng ven đường trong một buổi tối mùa đông. Anh chẳng cần để ý đến việc người khác nghĩ thế nào, bởi vì đối với anh thì em vẫn chỉ là một cô bé. Trong con mắt của anh, em vẫn mãi là một đ.ứa t.rẻ mang hình dáng người lớn mà thôi.
Gần ba năm có em ở bên, cuộc sống của anh trở nên đẹp tươi và vô cùng có ý nghĩa. Nhưng có lẽ khoảng thời gian êm đềm ấy sắp kết thúc để cho một chuỗi ngày đầy sóng gió chuẩn bị bắt đầu. Ngày hôm nay đưa em ra ga tàu mà lòng anh cứ thấy buồn vời vợi. Anh không biết phải gọi tên cảm giác ấy như thế nào, chỉ biết rằng hình như lúc đó anh cứ mơ hồ cảm thấy vị chia ly, cứ thấy lòng mình nao nao, trống vắng.
Sẽ không còn những ngày tháng sống gần nhau, không còn ai cùng anh đi ăn kem hay ăn khoai nướng. Anh sẽ chờ ai mỗi khi tan học, sẽ đứng đợi ai dưới cổng lớp học thêm buổi tối để cởi chiếc áo mình đang mặc khoác lên đôi vai gầy đang run lên vì lạnh trong làn mưa bụi mùa Đông?! Dẫu biết rằng ở phương xa ấy em vẫn sẽ nhắc anh học bài, vẫn sẽ thúc giục anh phải chăm chỉ đ.ánh răng vào mỗi buổi tối…, nhưng dù sao thì anh cũng vẫn không thể thôi lo lắng về tương lai của hai đứa chúng mình.
Video đang HOT
Anh nhớ mãi những tháng ngày hai đứa mình đạp xe đi quanh Hà Nội (Ảnh minh họa)
Trong tình yêu khoảng cách hai t.uổi không phải là chuyện gì quá to tát, nhưng với bố mẹ và gia đình em thì chắc chắn đó lại là một vấn đề rất lớn phải không?! Nhất là giờ đây, khi em đã tốt nghiệp, đã ra trường và chuyển về nhà làm việc, còn anh mới chỉ là một thằng nhóc sinh viên năm thứ ba. Cho dù rất tin tưởng vào tình yêu mà em dành cho mình nhưng anh vẫn sợ hãi. Chẳng ai có thể biết trước được tương lai và biết đâu chừng khi đã đi làm cộng với sự tác động từ phía bố mẹ, suy nghĩ của em lại thay đổi thì sao?
Những khó khăn này cả hai ta đã cùng dự đoán từ trước, thế nhưng quả thực lúc này khi không có em ở bên thì sự lo lắng ấy càng tăng lên gấp bội phần. Cả cuộc đời này anh đã nguyện chỉ yêu duy nhất một người con gái. Anh yêu em hơn tất cả, thậm chí còn yêu hơn mạng sống của bản thân mình. Anh sẵn sàng đương đầu với mọi sóng gió để che chở cho em, che chở cho con thuyền tình yêu của chúng mình được an toàn cập bến bờ hạnh phúc. Vì thế xin em đừng bao giờ bỏ cuộc, hãy dũng cảm đấu tranh để giành lấy hạnh phúc thật sự về cho mình.
Anh biết rằng em sẽ luôn ở cạnh anh giống như anh luôn ở cạnh em vậy. Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, cùng nhau vượt qua những khó khăn và thử thách đang chờ đợi ở phía trước nhé! Anh luôn tin rằng rồi một ngày nào đó không xa nhất định chúng mình sẽ được mãi mãi ở bên nhau.
Theo Eva
"Máy bay bà già" yêu trai trẻ
Em chỉ thấy ở tôi cô gái 27-28, nếu tôi là bà chị 40 đúng độ t.uổi, em có còn hứng thú để trò chuyện cùng tôi hay không? Tôi yêu em, đó là sự thật.
Mối tình của tôi và em đã nhen nhóm và tắt lịm đi như thế. (Ảnh minh họa).
Tôi quen em trong một kỳ hội diễn văn nghệ của tổng công ty. Em và tôi ở 2 công ty khác nhau nhưng chúng tôi cùng được chọn vào chung 1 tiết mục để đi dự thi toàn ngành.
Tuy là cựu trào của đội văn nghệ Tổng công ty nhưng tôi có ngoại hình trẻ hơn nhiều so với t.uổi thật. Cho nên dù có đến 3 con, trông tôi vẫn không khác nào cô gái U30. Còn em già dặn nhiều so với t.uổi 30, mạnh mẽ nhưng dịu dàng và đặc biệt là nụ cười trong sáng và hồn nhiên.
Chúng tôi được phân hát solo trong 1 tiết mục hợp xướng, nên thường phải tập riêng với nhau. Những lúc giải lao, chúng tôi thường nói chuyện tào lao và phát hiện ra có chung nhiều sở thích: âm nhạc, làm vườn, du lịch và đặc biệt là chúng tôi đều là những người có thú vui vẽ tranh dù không chuyên nghiệp. Em bất ngờ khi biết t.uổi thật của tôi. Em bảo, nếu tôi không nói t.uổi thì em đã không tránh được gọi tôi bằng em. Chúng tôi nói chuyện rất hợp ý, những câu chuyện tào lao đôi khi kéo dài mãi tận vào buổi tập. Cả khi về, chúng tôi cũng nói huyên thuyên cho đến khi ra nhà xe. Những buổi tập dồn dập làm ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, chia sẻ những vui buồn trong ngày.
Nhưng rồi ngày diễn cũng đến, những ngày sau khi buổi diễn kết thúc cũng là những ngày chúng tôi không còn bên nhau nữa. Tôi bỗng thấy trống vắng lạ thường. Tôi nhớ tiếng cười của em, nhớ giọng hát trầm ấm và đôi mắt sâu thẳm. Tôi tự hỏi, chẳng lẽ mình yêu?
Cuộc sống gia đình tôi êm ấm, các con tôi ngoan ngoãn, chồng tôi hết mực yêu thương tôi, thế sao tôi ra nông nỗi này? Tôi cố gạt em ra khỏi suy nghĩ của mình, nhưng càng cố quên tôi lại càng nhớ!
Tôi mất ngủ, người gầy rộc vì nhớ em. Rồi có một hội nghị của Tổng công ty, tôi được cử đi dự và trong giờ giải lao, tôi thảng thốt nhìn thấy em, gầy rộc và râu tóc lởm chởm. Chúng tôi uống nước cùng nhau ở hành lang, nhìn vào mắt nhau và lặng lẽ chia tay. Sáng hôm sau, facebook của tôi có 1 lời đề nghị kết bạn, là em! Tôi đồng ý.
Dù có đến 3 con, trông tôi vẫn không khác nào cô gái U30. (Ảnh minh họa).
Chúng tôi chia sẻ những sở thích cá nhân, chia sẻ vui buồn trong công việc. Hôm nào em đi công tác hay mạng bị kẹt là tôi không chịu nổi. Tôi luôn muốn được chia sẻ cùng em! Nhưng chúng tôi không gặp nhau trực tiếp bao giờ, vì tôi sợ, nỗi sợ mơ hồ nhưng có thật! Thà cứ như thế này, để tôi còn có em, nếu chúng tôi gặp nhau, biết đâu những gì tôi nghĩ không phải là sự thật, và tôi không còn được trò chuyện cùng em nữa? Cứ thế, tôi sống như trong mơ, em bên tôi, tôi bên em, tâm hồn đồng điệu.
Kỷ niệm 10 năm ngày cưới của vợ chồng tôi, chúng tôi bỏ lại con cái cho ông bà và đi nghỉ tại 1 resort ở Phú Quốc. Cảnh biển thật đẹp làm tôi không khỏi nghĩ đến em. Nhớ da diết những dòng status trên facebook của em nhưng tôi phải kìm chế.
Chỉ có 2 vợ chồng, chúng tôi suốt ngày bên nhau, chồng tôi mua cho tôi bộ b.ikini vàng tươi. Tôi ướm mặc vào, nhìn dáng mình trong gương và nhìn thật gần cơ thể mình. Những vết rạn của 3 lần sinh nở khiến da dẻ tôi không còn như trước. Tôi cảm nhận sự già nua trên cơ thể mình và lần đầu tiên tôi ý thức được t.uổi 40 của mình. Tôi không phải là cô gái 27-28 như mọi người lầm tưởng.
Tôi đã 40, chỉ vài năm nữa tôi sẽ mãn kinh, và tôi sẽ thành một bà già nhăn nheo, đúng như bản chất của độ t.uổi. Em chỉ thấy ở tôi cô gái 27-28, nếu tôi là bà chị 40 đúng độ t.uổi, em có còn hứng thú để trò chuyện cùng tôi hay không? Tôi yêu em, đó là sự thật. Còn em có yêu tôi không, tôi không muốn biết và không bao giờ muốn điều đó xảy ra. Yêu nhau, tôi có gì để cho em? Không t.uổi trẻ, không tương lai, đầy gánh nặng! Tốt nhất là tôi nên tránh xa cuộc đời của em, để em có cuộc sống bình an.
Những dòng tâm sự cùng em trên facebook thưa dần, tôi cố tình viết những status nhảm nhí, rỗng tuếch, khoe hạnh phúc gia đình bằng những tấm ảnh chụp vợ chồng tôi tình tứ bên nhau. Những status đau đớn của em, vu vơ không đầu cuối, nhưng tôi cảm nhận được. Những đêm mất ngủ triền miên, tôi đọc những dòng status mà không thể comment. Tôi chảy nước mắt nhìn cái chấm xanh lá trên cửa sổ Friends Online sáng suốt đêm. Thấy em trong hình trên website công ty em: gầy, mắt thâm quầng mà xót xa.
Chả khẳng định, không phủ định, mối tình của tôi và em đã nhen nhóm và tắt lịm đi như thế. Lòng tôi đã lặng: tôi không còn trang điểm kỹ mỗi khi đến công ty, tôi cũng chọn những trang phục sẫm màu cho bớt nét trẻ trung của mình.
Em gặp tôi vô tình bên hành lang bữa tiệc tổng kết cuối năm, tôi cười nói thật to, vờ vô tình ngang qua em. Ơn trời, lời cầu nguyện của tôi đã có hiệu lực! Tôi thấy em đã cạo râu, tóc đã cắt ngắn, mặt đã đầy đặn hơn.
Tôi yêu em và vì thế tôi sẽ phải xa em, mãi mãi!
Theo VNN
Đồng ý cho em trai yêu gay, đúng hay sai? Tôi cũng không ngờ mình lại chấp nhận chuyện đó dễ dàng như vậy. Nhưng tôi là một người chị, tất cả những gì tôi muốn cũng chỉ vì thương yêu và lo cho em trai tôi mà thôi... Gia đình tôi có 4 người. Bố, mẹ, tôi và một đứa em trai. Tôi năm nay 25 t.uổi, em trai tôi nhỏ hơn...